"Thương thế của ngươi gần như đã khôi phục toàn bộ." Hiên Viên Thần Nhi liếc mắt nhìn Dạ Nguyệt đang nhắm mắt định thần ngồi ở một bên chậm rãi mở miệng.
Dạ Nguyệt từ từ mở mắt, đập vào mắt nào là dung nhan xinh đẹp, thánh khiết khiến nàng hơi chút sửng sờ, nhưng rất nhanh liền khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày: "Ừm."
Trong hoàn cảnh lãnh đạm này, may mắn có Tử Diễm, loài sinh vật tràn đầy sức sống, cứu vớt hai con người muộn tao kia.
Tử Diễm hưng phấn từ xa chạy tới, cũng không biết nó từ đâu kím về một bao đồ, Dạ Nguyệt nhìn thấy liền nhận ra đây là bao đồ lúc trước Diệp Linh đưa cho nàng. Nhưng lúc trở về bởi vì Diệp Linh chết, nàng cùng Tư Đồ gia đánh nhau mà bỏ quên nó.
Ánh mắt khẽ liếc qua Tử Diễm, không nghĩ rằng nó vẫn còn nhớ, còn giúp nàng giữ lại. Thứ này xem như kỷ vật cuối cùng mà Diệp Linh đưa cho nàng đi.
"Diễm, ngươi lại đây." Tử Diễm nghe Dạ Nguyệt gọi liền hưng phấn chạy đến, kéo bao đồ đặt trước mặt nàng, sau đó nhào vào lòng Dạ Nguyệt.
Đôi mắt lạnh lùng của Dạ Nguyệt thoáng chốc nhu hoà một ít, tay nhẹ nhàng xoa đầu Tử Diễm, nhỏ giọng thì thầm: "Cảm ơn ngươi."
Hiên Viên Thần Nhi đứng ở một bên đem tất cả biểu tình của Dạ Nguyệt thu vào đáy mắt. Trong lòng đột nhiên có một suy nghĩ, người này nếu bớt lạnh lùng một chút sẽ dễ gần hơn rất nhiều.
"Quân Dạ Nguyệt." Hiên Viên Thần Nhi lặng lẽ kêu ra cái tên này. Dạ Nguyệt nghe gọi tên mình thì quay đầu, song đồng vô tình chạm nhau, rất nhanh liền tách ra.
"Được rồi, nếu thương thế của ngươi đã lành, ta sẽ bắt đầu giảng giải, giúp ngươi hiểu rõ hơn Huyễn Thiên đại lục. Ngươi lắng nghe cho rõ, ta chỉ nói một lần." Giọng nói Hiên Viên Thần Nhi nhàn nhạt, lãnh đạm nhưng cũng êm dịu như thiên âm vậy.
Dạ Nguyệt hơi gật đầu, nàng đối với nơi này có rất nhiều cái không hiểu, nhưng bởi vì thân phận của thân thể nên nàng vẫn chưa thể tìm người thích hợp giúp nàng giảng giải. Hiện tại có Hiên Viên Thần Nhi, thật sự là không thể tốt hơn.
Hiên Viên Thần Nhi khép hờ đôi mi, chầm chầm nói ra từng lời: "Nơi này là Huyễn Thiên đại lục, nó có nguồn gốc từ trăm vạn năm trước. Sau một thời gian hình thành và phát triển, thế giới này dần dần bị chia cắt thành ba quốc gia tên gọi lần lượt là Đằng Long, Tuyết Vũ, Lam Thương."
"Vậy nơi này là đâu?" Dạ Nguyệt đột nhiên xen ngang vào, nàng cần biết rõ nơi nàng đang ở, như vậy mới có biết được Tư Đồ gia lớn mạnh cỡ nào.
Hiên Viên Thần Nhi cũng không tức giận vì nàng giữa chừng xen vào, vẫn rất kiên nhẫn giải thích: "Nơi này là Thiên Vũ thành, một trong tứ đại thành trì lớn nhất của Đằng Long. Đằng Long là quốc gia tương đối hùng mạnh về quân sự. Lãnh thổ ở nơi này cũng rộng lớn nhất trong ba quốc gia."
Dạ Nguyệt im lặng, Đằng Long hùng mạnh như vậy, Thiên Vũ thành lại là một trong tứ đại thành trì lớn nhất của Đằng Long. Như vậy, Tư Đồ gia là một trong tứ đại gia tộc của Thiên Vũ thành, thế lực tất nhiên sẽ không yếu. Muốn phá huỷ Tư Đồ gia, ngoại trừ mạnh, còn phải diệt trừ thế lực của bọn họ.
Hiên Viên Thần Nhi không để ý lắm biểu tình của Dạ Nguyệt, nàng nhàn nhạt nói tiếp: "Ngoại trừ Đằng Long, Tuyết Vũ quốc là thần bí, khó lường nhất bởi vì lãnh thổ Tuyết Vũ quanh năm được băng tuyết phong kín trải dài vạn dặm, nên trừ là dân chúng của Tuyết Vũ quốc, rất ít người của quốc gia khác vào được bên trong. Cuối cùng là Lam Thương quốc, quốc gia giàu có về linh thạch, phần đông khoáng linh đều tập trung ở Lam Thương, tuy nhiên nơi này cũng tập trung không ít những sâm lâm huyền bí cùng ma thú cao giai."
"Linh thạch?" Dạ Nguyệt nhướng mày, nàng không rõ lắm nó là cái gì.
"Linh thạch là thứ dùng để trao đổi, mua bán. Linh thạch thông thường có ở trong các mỏ gọi là khoáng linh. Linh thạch phân ra là bốn cấp bậc, hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và tuyệt phẩm. Trong đó, 1 trung phẩm linh thạch thì bằng 1000 hạ phẩm linh thạch, 1 thượng phẩm linh thạch bằng 1000 trung phẩm linh thạch tương đương với 1000000 hạ phẩm linh thạch. Còn tuyệt phẩm linh thạch, thứ này không dễ tìm, nếu được thì có thể đổi ra 1000000 thượng phẩm linh thạch."
Sau này Hiên Viên Thần Nhi giải thích xong, Dạ Nguyệt lập tức hiểu được linh thạch chính là tiền ở thế giới này.
"Được rồi, tiếp theo ta sẽ nói đến cái loại chức nghiệp ở Huyễn Thiên đại lục. Ở nơi này có ba loại chức nghiệp giả: Võ Đấu Sư, Ma Pháp Sư, Dược Y Sư. Hệ thống cấp bậc cũng được chia làm ba loại:
★Võ Đấu Sư: Chuyên về cận chiến, sức mạnh thể lực trong chiến đấu so với Ma Pháp Sư cao hơn, lực công kích mạnh nhưng sẽ thua nếu không thể tiếp cận Ma Pháp Sư.
Chia làm cửu giai, đi từ nhất giai, một giai chia làm cửu phẩm.
_Cửu giai: Võ Thần
_Bát giai: Võ Tôn
_Thất giai: Võ Quân
_Lục giai: Võ Hoàng
_Ngũ giai: Võ Linh
_Tứ giai: Võ Hồn
_Tam giai: Võ Thục
_Nhị giai: Võ Đẳng
_Nhất giai: Võ Sơ
★Ma Pháp Sư: Trong chiến đấu, chuyên sử dụng ma pháp công kích từ xa, dễ dàng tấn công với phương diện rộng. Tuy nhiên nếu bị đối thủ là Võ Đấu Sư tiếp cận, cơ hội chiến thắng gần như bằng 0.
_81~99: Pháp Thánh
_71~80: Huyền Sư
_61~70: Linh Sư
_51~60: Đại Ma Đạo Sư
_41~50: Ma Đạo Sư
_30~40: Cao cấp Ma Pháp Sư
_21~30: Trung Cấp Ma Pháp Sư
_11~20: Sơ Cấp Ma Pháp Sư
_1~10: Học Đồ
★Dược Y Sư: có thể giúp đồng đội khôi phục thể lực trong thời gian ngắn, tương đối hiếm gặp bởi vì người thuộc Quang Minh hệ mới có thể làm Dược Y Sư, ngoài ra còn có một số ít Dược Y Sư luyện được dược, nhưng cực hiếm, bởi vì phải có song thuộc tính Quang Minh hệ cùng Hoả hệ, những người này đôi khi được gọi là Đan Y Sư. Nhược điểm của Dược Y Sư chính là không có khả năng công kích, đa số Dược Y Sư đều được Ma Pháp Sư cùng Võ Đấu Sư bảo vệ chặt chẽ.
Một cấp chia làm chín sao
_Cấp 9: Dược Đế
_Cấp 8: Dược Vương
_Cấp 7: Dược Tôn
_Cấp 6: Dược Quang
_Cấp 5: Dược Sư
_Cấp 4: Dược Tông
_Cấp 3: Dược Nguyên
_Cấp 2: Dược Tích
_Cấp 1: Dược Đồng
"Những chức nghiệp này đều có phương pháp tu luyện riêng. Ta sẽ tuỳ theo khả năng của ngươi mà giúp ngươi tu luyện." Hiên Viên Thần Nhi chậm rãi cầm lấy ấm trà trên bàn rót cho mình một ly, sau đó uống một ngụm.
"Ngươi chậm rãi suy nghĩ chính mình thích hợp với chức nghiệp giả nào, suy đó nói với ta." Hiên Viên Thần Nhi đứng dậy, dự định rời khỏi nhưng chợt nghe tiếng của Dạ Nguyệt.
"Cả ba." Câu nói cứng rắn khẳng định không chút yếu ớt, khiến Hiên Viên Thần Nhi hơi hơi nhíu mày, trong lòng đối với Dạ Nguyệt cũng có chút thất vọng. Người này....không khỏi có chút quá tham lam đi. Cả ba? Nói dễ hơn làm.
"Quân Dạ Nguyệt, ngươi có biết mình đang nói gì không? Tham lam là ngọn nguồn của chết chóc. Mỗi một chức nghiệp giả đều có phương pháp tu luyện riêng, bất kể là chức nghiệp nào muốn đi đến cấp bậc cao đều phải đánh đổi rất nhiều. Học là ở tinh, không phải ở lượng. Ngươi nếu tham lam học cả ba, tinh lực bị phân tán chẳng những không luyện thành, ngược lại còn bị kiềm chế." Hiên Viên Thần Nhi lãnh đạm nhìn Quân Dạ Nguyệt, ánh mắt nhiều hơn một phần xa cách.
Dạ Nguyệt bị nàng nhìn như vậy có chút khó chịu, nhưng nhanh chóng gạt bỏ cảm xúc trong lòng, lạnh lùng lên tiếng: "Ta biết."
"Được hay không, cứ thử." Dạ Nguyệt xưa nay tích chữ như kim, nàng cũng lười đi giải thích. Thật ra tất cả không phải như Hiên Viên Thần Nhi nghĩ Dạ Nguyệt là tham lam nên mới muốn học cả ba thứ.
Ba loại chức nghiệp giả đều có ưu khuyết điểm riêng, sở dĩ Dạ Nguyệt muốn học cả ba là vì không muốn mình sơ suất mà bại trong tay bất kỳ một loại chức nghiệp giả nào. Thế giới này nhược nhục cường thực, sơ suất một chút có thể dẫn đến mất đi sinh mạng. Dạ Nguyệt muốn chính là phải nắm giữ hết thảy trong lòng bàn tay.
Hiên Viên Thần Nhi có thể không hiểu nàng, có thể nghĩ nàng tham lam, nhưng cũng không sao, nàng không quá quan tâm. Mục tiêu của nàng là đánh bại Tư Đồ gia, khiến bọn chúng từng người, từng người một như chó nhà có tang.
Mày đẹp hơi nhíu, Hiên Viên Thần Nhi cảm nhận được một lượng sát khí khổng lồ phát ra từ người Dạ Nguyệt. Rốt cuộc tay phải dính bao nhiêu máu mới có thể có được thứ sát khí gϊếŧ người này.
Dạ Nguyệt rất nhanh liền thu liễm sát khí, nàng biết chính mình vẫn phải kiềm chế xung động dưới đáy lòng. Loại thù hận này, hiện tại vẫn chưa thể phóng thích ra. Bài học đầu tiên của sát thủ chính là ẩn nhẫn.
Hiên Viên Thần Nhi cũng không phản đối nàng nữa mà đứng dậy ra ngoài. Dạ Nguyệt ngồi trong phòng suy nghĩ về những điều Hiên Viên Thần Nhi nói với nàng.
Tử Diễm thấy chủ nhân không để ý tới mình, bụng lại hơi đói liền từ trên đùi Dạ Nguyệt bò xuống đi kím thức ăn. Dạ Nguyệt cũng mặc kệ nó bắt đầu chìm đắm trong suy nghĩ chính mình.
Võ Đấu Sư có đôi nét tương đồng với người tập võ, nếu nàng đoán không lầm, thì đám người trong rừng đánh nhau chính là Võ Đấu Sư. Như vậy Ma Pháp Sư có lẽ giống như kẻ đã sử dụng trận pháp khi đó. Vậy Dược Y Sư? Cái này nàng có lẽ nên tìm thêm.
Dạ Nguyệt suy nghĩ một lúc thì lạnh lùng đứng dậy, nàng muốn ra ngoài tìm thử có gì ăn hay không, dù sao thân thể này cũng là tiểu hài tử, không thể giống như lúc trước nhịn đói hai ba ngày cũng không sao.
Vừa đặt chân ra cửa, một luồng gió nhẹ mang theo hương hoa thoáng qua trên người Dạ Nguyệt, vốn nghĩ rằng hiện ra trước mắt là rừng hoa bỉ ngạn, nhưng lại không phải.
Nàng hơi kinh ngạc bởi vì cảnh sắc trước mắt, từ chỗ nàng ở đi thêm vài bước có một cây cầu đá nhỏ bắt qua đình viện bên kia. Dưới chân cầu là dòng nước trong vắt chảy dài réo rắc, Dạ Nguyệt thậm chí còn nhìn thấy cả cá đang bơi lội bên trong. Ven bờ là từng bụi cỏ xanh um tùm, nàng nhấc chân đi qua bên cầu, bên ngoài đình viện là một vườn hoa bạt ngàn đủ chủng loại đua nhau khoe sắc. Phong cảnh nơi này, êm đềm thật giống với cảnh đẹp ở Giang Nam, dễ dàng khiến người khác thả lỏng bản thân.
Dạ Nguyệt quanh năm làm sát thủ, chỉ biết gϊếŧ người. Từ lâu đã bỏ quên những thứ yên bình của cuộc sống, hiện tại đột nhiên cảm thấy nơi này thật thoải mái, nhưng cô độc dường như đã ăn sâu vào xương tuỷ. Nàng đứng giữa cầu chậm rãi nhắm mắt, bóng dáng cô độc lần nữa lại hiện ra.
Ở đằng xa, Hiên Viên Thần Nhi nhìn nàng, trong lòng không hiểu sinh ra cảm giác đồng bệnh tương liên.