Tâm Linh Vũ Trụ

Chương 13: Lễ đường rực lửa



Vòng xoáy không gian, cứ thế mà đưa Erik luân hồi, qua hơn một trăm kiếp người của những thời đại nối tiếp nhau. Thoáng đó mà đã năm ngàn năm lịch sử trôi qua, cậu chứng kiến toàn bộ nhân sinh thế thái, từ hạnh phúc tạm bợ, đến khổ ải bi thương. Từ những con người tầm thường, cho đến anh tài xuất chúng, hay những vĩ nhân được ngàn đời ca tụng.

Tất cả những nỗi đau mà một kiếp người phải nếm trãi, cậu đều được tận mắt trông thấy. Nhưng tất cả chỉ là cùng một câu chuyện, mở đầu và kết thúc chẳng khác gì nhau. Con người ta sinh ra, trưởng thành, cố rượt đuổi theo thành công trước mắt, có được những gì mình muốn rồi lại hối tiếc về những điều đã vô tình đánh rơi. Đến cuối cùng, khổ đau nhất vẫn chính là người ở lại. Người đó chỉ thay đổi ngoại trang theo thời đại, còn hình hài tướng trạng thì đều là một người trẻ, và cho đến lúc này. Người đang ở trước mắt cậu, là chính bản thân mình của hơn mười năm sống ở những bãi rác ven vùng ngoại ô.

Một người trẻ cô độc, sống tạm bợ và cố trốn chạy khỏi những cuộc chiến tàn khốc ở bên ngoài. Cậu buồn bã thở dài:

“Rốt cuộc đây là cuộc đời của mình sao?”

“Không có một người thân, hay bạn bè nào bên cạnh. Bản thân mình đã gây ra lầm lỗi gì để phải sống một cuộc đời như thế này cơ chứ.” Gương mặt cậu mệt mỏi, bơ phờ, thở ra rồi khẩn thiết: “Làm ơn hãy đưa tôi đến nơi nào đó, để ít nhất cũng làm rõ cho tôi về thân phận của mình, hay một nơi vui vẻ hơn cũng được. Tôi đã xem đến phát chán cảnh bi thương đời người rồi. Làm ơn.”

Lời vừa xong, vòng xoáy không gian lại mở ra. Lần này, đúng được như mong đợi, cậu đang đến một buổi tiệc có đầy ắp những tiếng cười, của những con người có thân phận cao quý.

Ở phía cổng nhà thờ, một gương mặt cô gái đẹp như trong tranh vẽ, cầm trên tay bó hoa Tulip màu xanh da trời, đang trong bộ lễ phục cô dâu, với vương miệng làm bằng pha lê lấp lánh, từng bước chậm rãi tiến đến lễ đường với một nụ cười trên môi. Nơi mà hôn phu của cô ta, một chàng trai đỉnh đạc, trong bộ âu phụ cách điệu, mái tóc vuốt ngược kiểu cách, mày râu nhẵn nhụi, đang tươi cười chờ đợi nàng tiến đến, trong tiếng vỗ tay của quần chúng dự lễ.

Đây là cảnh tượng đầu tiên, trong vòng luân hồi chuyển kiếp, mà cậu không thấy có sự xuất hiện của chàng thiếu niên quen thuộc. Nhưng gương mặt cô gái thì cậu chẳng thể nào quên đi, ánh mắt ấy, đôi môi ấy rõ ràng là:

“Ả phù thủy trong rừng, kẻ thao túng phép thuật, rồi nói những lời khó hiểu với mình trước khi biến hình, rồi bay đi mất dạng.”

Đột nhiên trên vầng trán cậu lộ ra một vết hoa thị lớn, cậu bừng tỉnh thốt lên:

“Nguy rồi, gã thanh niên kia, đúng rồi! Hắn là Wix Wayne, thiên tài công nghệ, người thừa kế tập đoàn Wix, và là thành viên hội đồng cấp cao của Đế Chế. Ả phù thủy, mê hoặc cậu ta lẽ nào là…Đang có một âm mưu đen tối, pháp thuật của ả ta, tiềm lực tài chính của họ nhà Wayne, và Binh lực hùng hậu của Đế Chế. Ôi trời ơi! Thảm họa đến với nhân loại rồi.”

“Cậu Wayne, cậu có đồng ý sẽ mãi ở bên cạnh cô Alia, nguyện trọn đời thủy chung yêu thương, dù khổ đau hay bệnh tật, dù bình yên hay sóng gió đến hết phần đời còn lại hay không?” Cha nhà thờ trong bộ Thánh Phục hỏi chàng trai.

“Tôi đồng ý!” Chàng đáp.

“Cô Alia, cô có đồng ý sẽ mãi ở bên cạnh cậu Wayne, nguyện trọn đời thủy chung yêu thương, dù khổ đau hay bệnh tật, dù bình yên hay sóng gió đến hết phần đời còn lại hay không?”

Cô gái long lanh đôi mắt nhìn hôn phu rồi đáp: “Tôi đồng…”

“Đoàng,”

Tiếng cửa kính rơi vỡ, từ trên trần nhà bỗng từ đâu xuất hiện một nhóm người thần bí, mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ, với những thanh kiếm trên tay theo dây thừng ập xuống. Đám đông hoảng hốt, hò hét rồi chạy táo tác. Ở phía cổng, một nhóm hộ vệ giáp trắng, đội nón bảo hộ như cái chuông trùm đầu, với những đôi mắt đỏ như đèn led, cầm trên tay súng Laze, vội vã đạp cửa xông vào.

Một trận hỗn chiến khí giới diễn ra. Rồi từ trên đỉnh của giáo đường, một bóng đen cầm trên tay thanh kiếm ánh sáng màu xanh dương, phất phơ áo bào đen, với găng tay cùng màu, lao đến như ảo ảnh bóng tối, đôi mắt trừng lên nhắm thẳng vào chàng trai trong bộ lễ phục.

“Phừng,”

Ả phù thủy trong chớp mắt, thân thể phát sáng xé tan cả bộ đầm váy, chỉ còn lại nội y trắng kín thân, biến ảnh ra một đôi cánh thiên thần, cầm thanh kiến vàng rực trên tay.

“Choang,”

Nàng lao ra bảo vệ hôn phu của mình, hai thanh kiếm sáng va vào nhau, tạo ra kình lực làm cả giáo đường tan hoang. Chàng Wayne trẻ tuổi, luồng cúi trong đám khói bụi được một nhóm hộ vệ giáp áo bảo vệ đưa đi, đang cố quay người thét lên:

“Alia nàng, không, các ngươi, buông ta ra! Ta phải sát cánh cùng nàng.”

“Cậu chủ, người thân phận quan trọng, phải lấy đại cục đặt lên hàng đầu, chúng tôi có nhiệm vụ phải bảo vệ ngài,” Một viên hộ vệ giáp bạc toàn thân, với thanh kiếm đại bản trên tay lên tiếng.

“Wayne chàng, mau rời khỏi đây,” Nàng Alia lên tiếng, trong nỗ lực cố ngăn kẻ Áo Bào Đen áp sát.

“Phựt,”

Nàng Alia buông một tay, luồng qua hai thanh kiếm đan chéo trước mặt, giật phăng cái khăn che mặt đối thủ rồi ngỡ ngàng thốt lên:

“Là ngươi…”

“Là ta thì sao, kẻ nào cản ta giết hắn đều phải chết. Kể cả là cô!” Thanh niên áo bào đen lên tiếng.

“Hắn…” Erik sửng sốt ấp úng, “Chẳng phải đó là mình sao, mình đang làm gì ở đây, và làm sao lại có thể trở nên mạnh mẽ như vậy.”

Erik còn chưa khỏi ngạc nhiên, thì thấy mình đã biến ảnh lên không trung, rồi gồng lên một vòng tròn hỗn nguyên chân khí bao quanh lấy toàn thân, một nguồn kình lực cực mạnh làm thân thể chàng rực sáng như ánh lửa. Cùng với một đôi mắt lạnh lùng, và tiếng thét vang:

“Thần Long Đoạt Mệnh Trảm,”

Kiếm vừa chém xuống, một thanh long tia chớp dữ tợn xuất hiện, hợp nhất cùng kình lực trên thân thể chàng, tạo thành đôi Long, Phụng vũ bão ập vào người nàng Alia.

“Ầm,”

Một tiếng sấm nổ rền vang, cả một không gian mịt mùng khói bụi, Erik cố mở to mắt của mình để nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, nhưng lúc này chàng chẳng thể nhìn thấy gì khác ngoài một đốm sáng vàng rực như ánh dương lóe lên.

Rồi cùng với tia sáng ấy, mọi ảo ảnh trước mắt chàng vụt tắt. Đám khói bụi tàn tích lại tạo thành trận cuồng phong tia chớp, cuốn chàng vào bên trong, Erik hớt hải thốt lên:

“Không, ta muốn tiếp tục xem cảnh này, đừng đưa ta đi, không…”

“Phụt,”

Mọi ánh sáng lại vụt tắt trong đường hầm không gian tăm tối. Phớt lờ sự khẩn thiết mà vùn vụt dịch chuyển thân thể cậu rời đi. Cùng hàng tá những câu hỏi hiện lên trong đầu, mà không thể có lời giải đáp. Chàng của lúc này, có lẽ đang sở hữu một tâm trí còn phức tạp hơn cả lúc chưa biết mình thực sự là ai.

Càng bị vòng xoáy không gian cuốn đi, bí ẩn về chàng càng trở nên rộng lớn. Erik vẫn cùng một câu hỏi từ trước lúc bị cuốn vào vòng luân hồi chuyển kiếp:

“Vậy cuối cùng, thì tôi là ai với những điều đã trông thấy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.