Mọi người tại khu đất sau giây phút ngạc nhiên, liền bắt đầu phản ứng lại.
- Thì ra là ngươi… sao không chịu nhận sớm hả?
- Phải đó, để bọn ta phải chịu khổ?
- Tên khốn!
- Đi nộp mạng cho nhanh đi…
Mỗi người một câu tạo thành tràng cảnh chửi bới vô cùng khủng khiếp. Tất cả đều ngắm vào Tiền Minh Tâm.
- Được lắm. Không ngờ là ngươi…
Lang vương vốn im lặng từ đầu tới giờ, cuối cùng cũng lên tiếng:
- … vừa rồi nguơi là người cuối cùng còn trụ vững phải không? Ý chí của ngươi rất mạnh mẽ. Nói thực là ta có ấn tượng không hề tệ về ngươi. Ta vốn định thả ngươi đi đầu tiên. Nhưng mà bây giờ, ngươi lại là kẻ hạ sát nhi tử của ta, đáng tiếc là ta không thể tha cho ngươi được…
Tiền Minh Tâm cười cười, nói:
- Chết thì chết… Nhưng mà, ta chết rồi, ngươi có thật sẽ để những người còn lại này an toàn rời đi không? Hay là ngươi sẽ để cho những thành viên trong đàn tấn công họ. Dù sao thì ngươi chỉ hứa là “ngươi” sẽ cho họ đi, còn đàn của ngươi thì không có hứa vậy…
“Ồ. Không tệ. Cũng nhận ra sao?”, Tiểu Phàm lại lần nữa phải đánh giá lại nam tử tên Tiền Minh Tâm này.
Mọi người lập tức cứng đờ người, giờ họ mới nhận ra điểm chết trong câu nói lúc trước của Lạp Cách…
- Hắc… hắc… sắc sảo lắm. Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ đảm bảo sự an toàn cho tất cả bọn họ. Tộc đàn của ta cũng sẽ không ra tay… Được rồi, bây giờ thì giao ra ma tinh hạch của nhi tử ta ra đây…
Lang vương nheo mắt nói.
- Ta… làm mất rồi!
Tiền Minh Tâm mỉm cười, thản nhiên trả lời.
- Hừ… ngươi nói dối! Căn bản ngay từ đầu, ngươi đã không phải kẻ đã hạ sát con ta. Nếu không biểu hiện của ngươi đã không hề thản nhiên như vậy. Ngươi chẳng qua là ngu ngốc muốn làm anh hùng cứu những nhân loại ở đây mà thôi…
Lạp Cách thở ra một hơi, lên tiếng.
- Ai quy định giết nhi tử của ngươi thì ta phải sợ hãi? Ta vốn không có sợ chết. Bộ như vậy không được sao? Ta còn rất đãng trí nữa, làm mất đồ với ta chỉ là chuyện bình thường mà thôi…
Tiền Minh Tâm bình thản giải thích.
“Dũng cảm, nhưng mà... Tên này chắc từ nhỏ đọc sách thánh hiền mà lớn lên đây mà. Tính tình hắn còn có phần trẻ con nữa, tuy đầu óc thông minh, nhưng lại quá bốc đồng và hiếu thắng…”
Tiểu Phàm lắc đầu.
- Ha ha ha… nếu ngươi đã muốn chết thế thì ta sẽ toàn vẹn cho ngươi. Nhưng mà cái chết của ngươi sẽ vô dụng thôi. Ta sẽ tiếp tục ép đám ngươi kia, đến khi nào hung thủ thực sự chịu ra mặt thì thôi.
A Kháp Lạp Cách nhẹ nói.
- Ngươi…
Tiền Minh Tâm tức giận tức mức nghẹn họng, không nói được một lời nào.
Mọi người ngơ ngác một lúc, liền hiểu ra mọi chuyện. Tiền Minh Tâm không phải là hung thủ, y là muốn hy sinh thân mình để bảo vệ họ, còn tên hung thủ kia vẫn đang lẩn trốn…
- Tiểu Phàm, nên làm gì đây?
Hỏa Phượng nhìn đám người kia, lo lắng hỏi.
- Ta cũng không biết nữa. Nếu có cơ hội cứu họ, ta sẽ ra tay ngay. Nhưng hiện tại… thực lực hai người chúng ta thì đúng là không thể làm được gì rồi. Hơn nữa, giả như có thể tập hợp chiến lực của cả đám người kia nữa thì cũng chẳng thể thoát nổi…
Tiểu Phàm lắc đầu nói.
Hỏa Phượng nghe hắn nói vậy cũng biết là đúng, cho nên đành im lặng…
Lang vương lại lạnh nhạt cất lời:
- Các ngươi còn một thời thần! (một thời thần tương đương khoảng mười lăm phút đồng hồ)
Mọi người lại nháo nhào hết cả lên, sự tuyệt vọng thật sự vốn sớm đã lan tràn nay đã hoàn toàn bao phủ bọn họ.
Tiểu Phàm chau mày suy nghĩ: “Rốt cuộc phải làm gì đây? Phải làm gì để cứu được họ? Ta sao mới cứu được họ đây?” Đầu óc hắn liên tục xoay vần… “Khoan đã! Ta cứu?”
Chát!, hắn vỗ một cái vào chán, thầm nói mình ngớ ngẩn.
Hỏa Phượng thấy hành động của hắn, liền hỏi:
- Sao vậy?
- Ta nghĩ ra cách cứu họ rồi! Nhưng mà… cách này chỉ có năm phần thành công mà thôi. Còn, nếu thất bại thì ta cũng khó thoát…
- Cách gì?
Hỏa Phượng lo lắng hỏi ngay.
- Chờ Học viện tới giải nguy.
Tiểu Phàm đáp gọn.
- Chờ? Đó là cách sao?
Hỏa Phượng cảm thấy không hiểu ý của Tiểu Phàm.
- Đúng hơn là kéo dài thời gian chờ người của Học viện tới ứng cứu.
Tiểu Phàm giải thích.
- Sao chàng biết là họ sẽ tới?
Hỏa Phượng hỏi.
- Muội quên đây là Truy Phong Hội rồi sao? Không phải nam tử Lưu Vu lúc trước tại đêm dạ hội có nói rằng, trong Truy Phong Hội sẽ có Giám sát viên quan sát các thí sinh hay sao? Phong Lang bầy đàn này có hành động lớn như vậy chắc chắn các Giám sát viên kia đều đã nhận biết được. Mà một khi đã biết thì họ sẽ phải tới ứng cứu chúng ta. Nhưng đã một thời gian dài rồi, chưa thấy ai cả, vậy chỉ có thể là họ không đủ sức để cứu viện, cho nên đã phải cho người về bao tin cho Học viện. Người của Học viện có lẽ đã đang trên đường tới đây rồi. Vì thế vấn đề bây giờ chỉ còn là thời gian mà thôi!
Tiểu Phàm giải thích.
- Vậy nguy cơ duy nhất chính là chúng ta kéo dài không đủ thời gian phải không?
Hỏa Phượng là lập tức hiểu rõ kế hoạch và nhận ra sơ hở của nó.
- Ừ… Nếu người của Học viện đến không kịp, chỉ sợ ta và đám người này đều sẽ bị giết ngay tại đây…
Tiểu Phàm đang nói cũng phải ngừng lại, cảm động nhìn Hỏa Phượng.
- Ta sẽ không để chàng một mình dấn thân vào nguy hiểm đâu…
Hỏa Phượng kiên định nhấn mạnh.
“Hỏa Phượng ơi là Hỏa Phượng, nếu không phải trong lòng ta sớm đã chỉ có một mình Tiểu Nguyệt thì…”
Tiểu Phàm nghĩ thầm.
- Nha đầu ngốc, đây là chuyện sinh tử, không phải muốn đi là được đâu. Hơn nữa nàng đi chưa chắc đã giúp được gì hơn. Kế hoạch này chỉ cần một người là thực hiện đươc. Ta không muốn nàng dấn thân vào nguy hiểm một cách vô ích như vậy.
Tiểu Phàm lắc đầu xoa đầu Hỏa Phượng, nhẹ nhàng khuyên bảo.
- Nàng có muốn ta sống sót trở ra không? Nếu muốn thì trước hãy để ta yên tâm rằng nàng được an toàn, như vậy ta mới bình tĩnh ứng phó được với mọi chuyện… Chỉ có như thế, kế hoạch này mới có cơ hội thành công. Với lại, ta cũng có việc cho nàng mà. Trong lúc ta kéo dài thời gian, ta muốn nàng hãy rời khỏi Đông Lâm, rồi đến quán trọ của Bao huynh, báo tin khẩn cấp cho người của Học viện, để chắc chắn rằng họ sẽ cử người tới cứu chúng ta. Nàng phải nhớ chạy thật nhanh, và không được đứng lại, thời gian chính là thứ quý giá nhất với chúng ta bây giờ. Có hiểu không?
- Nhưng mà…
Hỏa Phượng vẫn không buông tay hắn ra, ngập ngừng nói. Nàng dường như đang cố tìm ra một lý do phù hợp nào đó để thuyết phục được Tiểu Phàm, nhưng cố mãi mà vẫn tìm không ra.
- Ta đâu có đi chết đâu, việc gì nàng phải nói những lời như là cuộc ly biệt cuối cùng vậy…
Tiểu Phàm tươi cười nói.
Hỏa Phượng không đáp, mặt cúi gầm, hai vai run run. Nước mắt nàng đã ngân ngân nơi khóe mi… Sau rồi nàng cũng vội vã đứng dậy, chạy nhanh đi. Vừa chạy, nàng vừa lấy tay lau đi nước mắt đã lã chã rơi…
Tiểu Phàm nhìn theo thân ảnh Hỏa Phượng đã xa dần…
Hắn từ từ đứng dậy, phủi phủi y phục, bước ra khỏi tảng đá, rồi tiến đến khu đất trống…
“Hỏa Phượng à, ta thực không muốn phải nhìn nàng chết trước mắt ta. Ta đã đánh mất Tiểu Nguyệt mà bất lực không thể làm gì. Nếu như lần này nàng cũng vì ta mà xảy ra mệnh hệ gì, nếu như ta lại khiến cho một người con gái yêu ta phải chết, thì chỉ sợ, mãi mãi, ta sẽ chẳng bao giờ có thể tự tha thứ cho bản thân mình được. Vì thế nàng phải an toàn rời khỏi nơi đây, biết không? ”
Vừa nhẹ bước, hắn vừa tự nhủ trong lòng.
Xoạt… xoạt…
Tiểu Phàm từ từ bước ra khỏi đám liên đằng bao quanh khu đất trống…
Hắn vừa xuất hiện, hai con Phong Lang đang canh gác, lập tức nhận ra, gầm gừ, đang định tiến đến thì Lang vương lên tiếng:
- Để cho hắn vào…
Tiểu Phàm bình thản tiến đến khu vực trung tâm, đứng chắn trước đám người đang bị vây khốn…
Mọi người đều ngơ ngác, không hiểu tên tiểu tử mặc lam sắc y phục này là ai, sao tự nhiên lại xuất hiện ở đây. Duy chỉ có Tiền Minh Tâm là nhận ra:
- Ngươi...
Tiểu Phàm cười mỉm, quay đầu lại, nói:
- Tiền Minh Tâm phải không? Vừa rồi ngươi rất khá…
Tiền Minh Tâm tự nhiên không biết nói gì cho phải nên cứ há miệng mà không có một âm thanh nào được thốt ra.
A Kháp Lạp Cách lạnh nhạt nói:
- Ngươi là ai? Vừa rồi ngươi và nữ tử vừa rời khỏi còn nấp ở tảng đá kia, giờ sao lại bước ra đây. Trên người ngươi không có khí tức của nhi tử ta, cho nên việc này không có liên quan tới ngươi…
Tiểu Phàm khẽ cười, chậm rãi nói:
- Xin ra mắt Lang vương các hạ. Ngồi không đổi họ, đi không đổi tên, họ Lâm, tự Tiểu Phàm chính là tại hạ. Vì khuôn mặt tuấn tú, phong thái vượt trội hơn người, đạo hạnh (đẳng cấp tu luyện) lại bất phàm, cho nên thường được người đời gọi là “Siêu phàm thoát tục tuấn tú vô địch công tử”. Lại nói tại hại từ xưa tới nay, dù đi tới đâu cũng có người biết tới danh tiếng, không hiểu Lang vương đã từng nghe qua chưa?
- Hừ… đừng có nói nhảm, mục đích của người là gì?
Lạp Cách nheo mắt nói.
- Tại hạ vốn là người trọng tình cảm, lại có mối giao hảo với Tiền huynh đây…
Nói đoạn, hắn Tiền Minh Tâm, rồi tiếp:
- … Thấy huynh ấy bị vây trong cảnh khốn cùng, cho nên không thể làm ngơ, đành phải bước ra đây, mong rằng có thể giúp huynh ấy rời đi an toàn…
- Ồ, ngươi định làm thế nào?
Lang vương trong giọng nói có phần trêu ghẹo hỏi.
- Tại hạ cái gì cũng tốt, cái gì cũng hay, chỉ có tài thuyết phục là không có được…
- Trước hết xin mời Lang vương nghe tại hạ kể một câu chuyện đã…
Lang vương nhíu mày…
Tiểu Phàm lập tức để ý thấy, liền nói ngay:
- Ấy, các hạ đừng nóng vội, xin cứ nghe tại hạ nói, rồi sẽ hiểu… Câu chuyện như thế này… Ngày xưa ở một trấn nhỏ, có một cậu bé…
Tiểu Phàm bắt đầu say sưa kể một câu chuyện mà hắn vừa nghĩ vừa kể. Thực chất câu chuyện này chỉ là một tiểu thuyết không hề có liên quan gì tới tình hình hiện tại mà ở kiếp trước hắn từng đọc mà thôi, nhưng hắn đã cải biên lại thành một phiên bản cổ trang để kể. Càng kể hắn càng nhào nặn sao cho hấp dẫn hơn và phù hợp với thế giới này. Tất cả không nằm ngoài mục đích kéo dài thời gian… Sau một canh giờ…
- Thế là cậu bé…
- Đủ rồi!
Lang vương tức giận gầm một tiếng, cắt đứt lời Tiểu Phàm
- … ngươi chỉ toàn kể một mớ chuyện vớ vẩn mà thôi.
Tiểu Phàm lập tức làm bộ giật mình, nhảy lùi lại, rồi vội vã xua tay, nói nhanh:
- Lang vương xin đừng tức giận. Người ta thường nói “nộ hỏa công tâm”, các hạ cẩn thận bị nội thương đó…
- Ngươi muốn chết!
Lang vương quát.
- Làm người ai đời lại muốn chết. Chúng ta cầu đạo không phải là để hướng tới vĩnh sinh hay sao (vĩnh sinh tức là sống mãi mãi – bất tử)? Tại hạ đâu có điên… Cho nên là muốn sống rồi. Câu chuyện mà tại hạ vừa kể thực chất là kể chưa có xong, vì thế các hạ mới không có hiểu những điều mà tại hạ muốn gửi gắm. Cho nên, để có thể thuyết phục các hạ, tại hạ thực muốn tiếp tục kể câu chuyện đó. Thế là cậu bé…
Tiểu Phàm lại chuẩn bị kể tiếp.
- Câm mồm!
Lang vương thực chịu không nổi nữa rồi.
- Lang vương, tại hạ luôn biết các hạ là một lãnh đạo anh minh, cho nên hẳn là một chút kiên nhẫn các hạ vẫn nên có chứ…
Tiểu Phàm nhẹ nói.
- Ý ngươi là ta thiếu kiên nhẫn?
Lang vương hỏi lại.
- Ồ không. Tại hạ nào dám… Ý tại hạ là hẳn Lang vương đang có chuyện buồn trong lòng, cho nên tâm tính điềm đạm hàng ngày mới bị che mờ đi. Phải không?
Tiểu Phàm cười tươi đáp.
- Ừm…
Lang vương gật gù.
- Tại hạ thực rất hiểu nỗi mất mát to lớn của các hạ…
Tiểu Phàm thở dài.
- Ngươi hiểu được sao?
Lang vương dịu lại, hỏi.
- Phải. Đó là nỗi đau mất đi một người thân quan trọng trong cuộc đời mình…
Tiểu Phàm lấy tay gạt đi “nước mắt”, cúi mặt nói.
- Ngươi… cũng có người thân ra đi sao?
Lang vương hỏi.
Tiểu Phàm “đau lòng” gật đầu, hai vai run run, từ từ nói:
- Tại hạ có một người đệ đệ, nó còn rất trẻ, nhưng đã bị người ta hạ sát. Ngày đó, hai người chúng tôi đi trên đường đến một thành thị, vì xảy ra cãi vã mà vào ban đêm nó đã bỏ tại hạ đi. Khi tỉnh dậy, tại hạ mới phát hiện nó đã đi rồi… - Tiểu Phàm thiểu não nói.
- Nó cũng bỏ ngươi đi sao? Nhi tử của ta cũng vì cãi vã với ta mà bỏ đi…
- Ài… sau đó, tại hạ đã lập tức đi tìm nó… Nhưng mà… Khi tìm thấy nó… Nó đã… Nó đã… Nó đã bị sát hại rồi… Than ôi, lão thiên thật không có mắt mà. Đệ đệ của tại hạ còn quá trẻ, nó đâu rõ sự đời ra sao, cũng chẳng gây thù chuốc oán gì với ai cả…
- Phải… còn quá trẻ… nhi tử ta cũng còn quá nhỏ…
Lang vương đau khổ nói.
- Nhi tử các hạ vì sao mà lại bỏ đi vậy?
Tiểu Phàm “đồng cảm” hỏi.
- Đều tại ta không tốt… Nó yêu một người nữ tử, nhưng gia cảnh nữ tử đó không phù hợp với thân phận Lang vương kế nhiệm của nhi tử ta, cho nên ta đã cấm nó… Chúng ta đã cãi vã rất nhiều lần, sau cùng, đêm hôm trước, nó có lẽ vì đã quá tức giận ta, cho nên đã lén bỏ đi… Nhưng mà… nhưng mà… nó đã bỏ mạng rồi…
Lạp Cách buồn thảm rãi bày.
- Hỡi ôi, tội nghiệp Lang vương kế nhiệm…
Tiểu Phàm cũng than thở.
- Vì thế… ta phải báo thù!
A Kháp Lạp Cách đột nhiên mắt lóe sát hung quang, rú lên.
Tiểu Phàm giật mình: “Chết tiệt… định dùng sự đồng cảm để kéo dài thời gian. Không ngờ động vào nỗi đau của hắn, làm hắn nổi hung tính lên rồi.”
Tiểu Phàm vội vã lên tiếng:
- Ấy khoan…
- Ngươi muốn cản ta sao? Ngươi có nỗi đau giống ta, ngươi hẳn phải hiểu chứ?
Lang vương tức giận gầm lên.
- Tại hạ hiểu chứ. Nhưng mà “oan oan tương báo bao giờ mới dứt”… Các hạ xin hãy bình tĩnh lại đã. Nếu như các hạ định giết một người nào ở đây thì xin hãy cẩn thận…
Tiểu Phàm nhẹ nói.
- Cẩn thận? Ý ngươi là gì?
Lang vương hỏi lại.
- Xin nói cho các hạ biết. Mỗi người ở đây đều có thân thế rất lớn, gia tộc của mỗi người họ đều vô cùng hùng mạnh. Nói thật dù tại hạ chưa biết rõ về chiến lực của Phong Lang bầy đàn các hạ, nhưng nhìn sơ qua, sợ rằng chỉ cần một gia tộc trong những gia tộc phía sau những người ở đây ra tay thôi thì mười phần đến tám phần là tộc đàn của các hạ sẽ bị tận diệt. Hoặc nếu rơi vào hai phần còn lại, cho dù Phong Lang các vị có chiến thắng thì cũng tổn thất bảy phần lực lượng rồi. Như vậy chắc chắn địa vị của cả đàn trong Đông Lâm này sẽ hạ xuống rất nhiều, thậm chí còn khó sống trong nơi này cũng không chừng… Hơn nữa dù các hạ giết được hung thủ rồi thì sao? Nhi tử của các hạ sống lại được chăng? Vì thế, Lang vương các hạ nên cân nhắc kĩ càng trước khi ra tay là hơn.
Tiểu Phàm thư thả nói.
- Hừ… ngươi uy hiếp ta?
Lang vương lạnh lừng hỏi.
- Tại hạ đâu dám. Tại hạ chỉ là nói ra thiệt hơn trong việc này mà thôi…
Tiểu Phàm nhẹ đáp.
- Ngươi nói sẽ có gia tộc nhân loại tới báo thù phải không? Nếu như ở nơi khác có lẽ ta phải cân nhắc lại thật, nhưng ở Đông Lâm này, chỉ cần có ngài ấy thì chắc chắn tộc đàn của ta sẽ được bảo đảm an toàn…
Lang vương cười cười nói.
“Ngài ấy? Ngài ấy là ai? Không lẽ có một ma thú cưc kì cường đại sống ở nơi này? Nhưng Vô Cực viện cũng ở đây… Vậy thì chắc chắn giữa hai bên phải có hiệp ước, không thì không thể nào chung sống thế này được.”
Tiểu Phàm thầm suy nghĩ.
- “Ngài ấy” sao? Ý các hạ “ngài ây” chính là “ngài… ấy…”?
Tiểu Phàm giả đò như biết “ngài ấy” là ai.
- Ngươi biết tới sự hiện diện của Ngài ấy sao?
Lang vương ngạc nhiên.
- Tất nhiên rồi. Có điều, hẳn là các hạ cũng biết thỏa thuận giữa Vô Cực viện và Ngài ấy chứ hả?
Tiểu Phàm làm bộ như biết tất cả.
- Ngươi biết cả việc này ư? Ngươi rốt cuộc là ai?
Lang vương kinh ngạc.
“Quả nhiên có hiệp ước. Vậy hẳn là hai bên đều ngang nhau đi. Thậm chí Vô Cực Viện còn có phần chiếm thượng phong là đằng khác. Nếu không đã không thể tổ chức liệp sát ma thú như thế này. Vậy chín phần trong bản hiệp ước kia có đưa ra quy định về việc bảo đảm an toàn cho học viên Vô Cực Viện rồi. Nếu không Học viện đã không để cho thí sinh vào trong Đông Lâm này liệp sát ma thú… Việc cấm vào trung tâm Đông Lâm hẳn là cũng giới hạn quyền lợi của học viên trong hiệp ước. Tên A Kháp Lạp Cách xem ra có khi vì quá phẫn uất mà đã phá luật cũng nên… dám ra vòng ngoài cùng này bắt người…”, Tiểu Phàm như mở cờ trong bụng.
- Tại hạ không phải đã nói rồi sao. Tại hạ họ Lâm, tự là Tiểu Phàm… Nhưng việc tại hạ là ai có gì quan trọng đâu, quan trọng là tình cảnh của các hạ kìa. Các hạ phá luật vậy liệu Ngài ấy có còn bảo vệ tộc đàn Phong Lang của các hạ nữa không?
Tiểu Phàm chỉ cười cười đáp.
- Ngươi…
Lang vương tức giận:
- Vậy ý ngươi là nhi tử của ta chết vô ích sao? Không lẽ ta không được phép đòi lại công bằng?
- Tại hạ không hề nói các hạ không được đòi lại công bằng. Không phải tại hạ đã nói là bản thân rất hiểu nỗi đau của Lang vương hay sao? Công bằng thì phải đòi lại, nhưng không phải là bằng cách giết chóc, mà phải bằng cách khác…
Tiểu Phàm nói.
- Vậy ngươi nói ta nên đòi lại công bằng thế nào?
Lang vương hỏi.
- Đàm phán!
Tiểu Phàm trả lời.
- Đàm phán thế nào?
Lạp Cách nghi hoặc.
- Đòi bồi thường tổn thất và sự trừng phạt đích đáng dành cho hung thủ.
Tiểu Phàm chính là dùng luật pháp của địa cầu để đưa ra phương pháp tối ưu nhất.
- Bồi thường và trừng phạt…
Lang vương lẩm nhẩm rồi rơi vào trầm tư.
Cứ thế nửa canh giờ trôi qua trong im lặng…
Mặt ngoài Tiểu Phàm bình tĩnh vô cùng, thậm chí hắn còn ngồi hẳn xuống đất, nhìn đông ngó tây, làm bộ như đang dã ngoại vậy, nhưng trong lòng hắn thì đang như lửa đốt: “Người của Vô Cực viện đâu rồi… nhanh lên đi mà. Ta cầu xin các ngươi… Ta đã dở ra hết các mánh rồi…” Tiểu Phàm căn bản là không cho rằng Lang vương này sẽ đồng ý cách đàm phán mà vẫn sẽ chọn cách “làm thịt” hết bọn họ. Tại sao ư? Bởi lẽ... một bên là ma thú, một bên là nhân loại. Vốn là thế bất lưỡng lập rồi, chẳng qua việc chung sống với nhau chỉ là kết quả của hiệp ước giữa hai bên mà thôi. Còn nữa, ma thú bản tính vốn là dã tính rồi, Lang vương lại thuộc giống loài khát máu nữa, cho nên dù hắn có đạt tới trí tuệ của nhân loại thì cũng là “giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời”. Ngoài ra, một điểm cuối cùng, cũng là then chốt nhất để hắn không chấp nhận đề nghị này, đó là: nếu hắn để bọn họ đi bây giờ, thì lấy gì đảm bảo họ sẽ quay lại để đàm phán. Còn nếu hắn giữ tất cả ở lại đây, thì lấy gì đảm bảo là khi gia tộc của đám người này đến sẽ chỉ đàm phán mà không động thủ, để họ dẫn quân tới đây khác nào tự dâng mình nạp mạng… Cho nên, chỉ có một phần là tên A Kháp Lạp Cách kia sẽ chấp nhận đàm phán mà thôi. Tất cả những lý lẽ Tiểu Phàm đưa ra, chẳng qua mục đích vốn chỉ có một, chính là… kéo dài thời gian!
Lang vương cuối cùng đã lên tiếng:
- Ta đã quyết định rồi!
- Xin hỏi các hạ quyết định ra sao?
Tiểu Phàm hỏi.
- Ta… sẽ giết chết hung thủ!
Lang vương sát khí đằng đằng đáp.
- Vậy là các hạ đã có quyết định, nhưng trước hết xin cho tại hạ hỏi, làm sao các hạ có thể tìm ra đúng hung thủ mà ra tay?
Tiểu Phàm chậm rãi hỏi.
- Bằng cách nào ư? Đơn giản thôi. Mỗi một thời thần ta sẽ giết hai người, đến khi nào tên hung thủ kia chịu nhận tội thì thôi! Còn nếu, mãi hắn không nhận, thì hắn vẫn phải chết. Ta sẽ từ từ giết hết các ngươi…
Lang vương lạnh băng đáp.
- Ài… thật đáng tiếc mà. Không ngờ cuối cùng tại hạ phải dùng cách này…
Tiểu Phàm lắc lắc đầu, vẻ tiếc nuối.
- Ngươi… hắc hắc… Dẫn khí sơ giai như ngươi thì làm được gì?
Lang vương khinh khỉnh.
- Tại hạ có phải đã từng nói là tại hạ được biết đến với biệt hiệu “Siêu phàm thoát tục tuấn tú vô địch công tử” hay sao? Các hạ nghĩ ta đơn giản vậy sao?
Tiểu Phàm cười cười nói.
Hắn giả bộ vô cùng tự tin, nhưng thực sự, sau gáy đã ướt đẫm mồ hôi rồi!
- Được, để ta xem dưới uy áp của ta, ngươi làm được cái gì…
Lang vương lạnh nhạt.
Lời y vừa dứt, một đợt uy áp tựa như thủy triều cuồng bạo lập tức ập tới phía Tiểu Phàm… Uy áp vốn vô hình nhưng lại mang lại thực sự cảm giác.
Ầm!
Uy áp khủng bố vừa tràn tới, Tiểu Phàm lập tức thấy như tiếng sấm vừa nổ bên tai, khiến tai lùng bùng. Cả thân thể hắn như muốn khuỵu xuống. Lồng ngực thì bị đè nén tới thở không nổi. Bỗng nhiên hắn cảm thấy mằn mặn tại khoang miệng: tiên huyết của hắn đã trào ra tới miệng rồi! Tiểu Phàm vội vã nuốt xuống.
Uy áp còn mạnh mẽ hơn cả lần trước nữa…, Tiểu Phàm sợ hãi.
- Aaaaa…
Hắn hét lớn một tiếng, đồng thời vận chuyển Thần Ma lực từ trái tim chạy đi khắp cơ thể… Rắc rắc…, cơ nhục toàn thân hắn gồng cứng lên, chống chịu lại uy áp ghê gớm từ A Kháp Lạp Cách. Tiểu Phàm vốn là một luyện thể giả, cho nên sức chịu đựng của hắn rất mạnh, thậm chí so với Dẫn khí trung kì như Tiền Minh Tâm, hắn còn có sức bền lớn hơn. Thần Ma lực đi tới đâu, cơ nhục, xương cốt lập tức hấp thụ lấy, không ngừng làm tăng lên sự cứng cáp dẻo dai…
Tiểu Phàm nhếch mép cười cười…
- Đúng là người mạnh hơn đám nhân loại đằng sau ngươi, nhưng thế chưa đủ đâu…
Lang vương lên tiếng.
- Hự.
Tiểu Phàm liền cảm thấy uy áp lại tăng lên bội phần, hai chân giờ đã như bị ghim xuống đất, chẳng thể nhấc lên nổi.
Crắc…
Mặt đất dưới chân Tiểu Phàm không ngờ bắt đầu xuất hiện các vết nứt nhỏ - chính là uy áp phủ lên Tiểu Phàm đã quá mạnh mẽ mà gây nên.
Tóc… tóc…
Từ khóe miệng hắn từ chảy ra một dòng tiên huyết đỏ tươi, sau rồi rớt khỏi cằm, rơi xuống đất.
- Thế nào? Còn chịu nổi bao lâu?
Lang vương “cười” hỏi.
- Không… không là gì…
Tiểu Phàm khó nhọc mở lời.
Thần Ma lực trong thể hắn mặc dù đã vận lên tới mười phần, nhưng vẫn không thể nào chịu nổi sức ép đáng sợ thế này. Có điều tính hiếu thắng của hắn lại nổi lên, hơn nữa, mục đích của hắn chính là kéo dài thời gian, cho nên hắn không được phép gục ngã…
- Được lắm, vậy thì…
Lạp Cách Lang vương nheo mắt, nhìn chằm chằm vào Tiểu Phàm.
Phụt…
Tiểu Phàm lập tức phun ra một vòi tiên huyết!
Phía trước mắt Tiểu Phàm nhòe đi, chân tay hắn dường như mất lực… Tiểu Phàm chùn chân xuống một cái.
- Gư aaaaa…
Hắn hét lớn một tiếng. Thân hình liền trụ vững lại, nhưng hai mắt hắn đã đỏ lự lên. Đó là do xung huyết tại mắt, cơ thể hắn hiện đang chịu áp lực cực lớn, khiến cho các mạch máu trong cơ thể đều bị căng phồng hết lên…
Bphụt… bphụt… bphụt… bphụt…
Cơ thể hắn không ngờ bắt đầu nứt ra, máu tươi liên tiếp bắn phọt ra ngoài!
Tiền Minh Tâm đứng đằng sau trông thấy cảnh đó, không khỏi cảm phục Tiểu Phàm. Trong lòng hắn vốn có sự đố kị, ganh tức với đối phương, nhưng theo dõi toàn bộ mọi chuyện từ nãy tới giờ, cái nhìn của hắn về người nam tử tên Lâm Tiểu Phàm đã bắt đầu thay đổi rồi…
Tiểu Phàm vẫn đứng đó, hai mắt nhắm nghiền, run rẩy như thể sắp ngã, nhưng kì lạ là những người đứng phía sau hắn lại cảm thấy bóng lưng ấy thật là vững trãi, tựa như một bức tường thành không thể sụp đổ vậy…
Dưới chân hắn lúc này đã là một vũng máu lớn, và tiên huyết trong cơ thể hắn vẫn không ngừng bị ép cho chảy xuống đó…
Tóc… tóc…
Máu vẫn cứ chảy và người nam tử với làn da trắng bệch vì mất máu vẫn cứ đứng như vậy…
Tình thế đã vô cùng nguy ngập, hắn liệu sẽ duy trì được bao lâu đây? Một tích tắc nữa liệu hắn có đổ gục xuống không?