Sau khi chia tay mấy người Tôn Kinh, Tiểu Phàm liền rời khỏi quảng trường, tìm gặp Tiền Minh Tâm và đám bằng hữu.
- Ây, Tiểu Phàm. Đằng này.
Từ đằng xa Tiền Minh Tâm đã vẫy tay gọi.
- Ây.
Tiểu Phàm ứng thanh rồi chạy nhanh về phía đó. Tiền Minh Tâm, Hỏa Phượng và Lạc Nhạc đều đã xong việc, hiện đang chờ hắn cùng nhập bọn.
Mấy người dắt nhau rời khỏi quảng trường Lưu Trầm Hương.
- Mọi người khảo thí Thập bát ban thế nào rồi?
Tiểu Phàm hỏi.
Lạc Nhạc đáp:
- À, ta thì không cần nói ngươi hẳn cũng đoán được rồi. Ta vào Kiếm ban. Còn Hỏa Phượng thì tiến nhập Tiên ban(ban dạy dùng roi)...
- Hử? Minh Tâm thì sao?
Tiểu Phàm nghi hoặc khi không nghe Lạc Nhạc nhắc gì đến Tiền Minh Tâm.
- Ta không có tiến nhập Thập bát ban. Ta dùng thiết phiến. Cái đó hơi dị chủng, không có nhiều người sử dụng lắm nên không được liệt vào Thập bát ban. (thiết phiến tức cây quạt sắt, ở đây có thể hiểu là cây quạt xếp có nan làm bằng kim loại).
Tiền Minh Tâm cười cười nói, sau lại hỏi:
- Ngươi thì sao? Ta vốn tưởng ngươi sẽ vào Kiếm ban với Lạc Nhạc kìa. Nhưng hắn ta nói không thấy ngươi tới khảo nghiệm.
- Ta có tiến nhập ban nào đâu. Lần trước đấu với Lạc Nhạc, ta dùng song kiếm chẳng qua là bất đắc dĩ mà thôi. Chứ ta đâu có sử được loại binh khí nào ra hồn đâu.
Tiểu Phàm lắc đầu.
- Vậy...
Hỏa Phượng nhíu mày.
- Ta không có sở trường sử dụng binh khí.
Tiểu Phàm nói.
- Nhưng như thế sau này chàng sẽ rất bất lợi đó.
Hỏa Phượng lo ngại nói.
- Không sai. Hỏa Phượng nói đúng. Sau này đối chiến, tay tkhông khó mà địch lại binh khí.
Minh Tâm gật đầu.
- Ài, biết làm sao được. Đâu phải ta không nghĩ tới điều này, chỉ là lực bất tòng tâm.
Tiểu Phàm cười, rồi lảng sang chuyện khác:
- Mà phải rồi, mấy người khảo nghiệm Thập bát ban như nào vậy?
- Kiếm ban sư phụ hỏi chúng ta một câu.
Lạc Nhạc ra vẻ thần bí.
- Thế nào?
Ba người còn lại đều nghi hoặc, hỏi luôn.
- “Các ngươi tu kiếm vì cái gì?”
Lạc Nhạc làm bộ như vuốt vuốt râu, hai mắt nhắm hờ, diễn tả lại bộ dáng dường như cao thâm mạc trắc của vị sư phụ Kiếm ban.
- Ngươi trả lời thế nào?
Hỏa Phượng hỏi.
- Ta nói là: “Vì... ta thích!”
Lạc Nhạc đắc ý nói.
Ba người kia nghe thế liền phì cười, lòng thầm nghĩ: Trả lời kiểu gì vậy? Đúng là chỉ có Lạc Nhạc mới nghĩ ra kiểu trả lời bá đạo như thế.
Thấy biểu hiện của mấy người bằng hữu, Lạc Nhạc trừng mắt nói:
- Cười cái gì mà cười. Các ngươi có biết phản ứng của vị sư phụ Kiếm ban đó như nào không hả?
Ba người Tiểu Phàm nghe thế thì liền nhịn lại, nhìn Lạc Nhạc, chờ y kể tiếp.
Lạc Nhạc khoanh tay trước ngực, kể:
- Lúc đầu ông ấy một bộ ngạc nhiên nhìn ta, sau đó chợt cười ha hả như người vừa nghe chuyện tiếu lâm vậy. Mấy người cùng khảo thí ở đó thấy thế cũng cười lên chế diễu ta. Ai ngờ họ vừa cười lên một cái, vị sư phụ kia liền nổi nóng, quát là: “hiểu cái gì mà cười?”. Ông ấy tiến đến vỗ vai ta...
Nói tới đây, Lạc Nhạc cố tình dừng lại, làm vẻ thần bí.
- Rồi sao?
Minh Tâm không kiễn nhẫn hỏi tới.
- Ông ấy tiến đến vỗ vai ta, rồi... nói liền ba chữ “Hảo. Hảo. Hảo”. Sau đó cho ta làm đại sư huynh luôn!
Lạc Nhạc cười hắc hắc nói.
- Thế là thế nào?
Tiểu Phàm không hiểu hỏi lại.
- Ta cùng mấy người ở đó đều ngạc nhiên. Một người trong đó không phục truy hỏi vị sư phụ đó thì y nói là vì kiếm của ta có tâm rồi!
Lạc Nhạc hí hửng đáp.
Ba người kia vẫn nhíu mày. Lạc Nhạc lại nói tiếp:
- Ta cũng không hiểu ý của ông ấy là gì nên hỏi “Ý thầy là sao?”. Ông ấy đáp: “Ngươi có ngạo tâm nên kiếm ngươi mới có tâm ngạo”. Ông ấy đặt cho mỗi người chúng ta một pháp danh, nói là sau này đi lại trong tu đạo giới thì cứ dùng pháp danh ấy. Pháp danh của ta là Ngạo Kiếm!
Ba người kia nghe tới đây liền hiểu ra. Nguyên lại là trong một câu trả lời kia của Lạc Nhạc, vị sư phụ của Kiếm ban đã nhìn ra ngạo khí của nàng ta. Còn việc cao ngạo của Lạc Nhạc có thực đáng được coi trọng như vậy hay không thì đám người Tiểu Phàm, thậm chí là Lạc Nhạc cũng không có hiểu được cách nhìn của vị sư phụ kia. Dù vậy, đã là trưởng ban của Kiếm ban chắc chắn phải có con mắt không tầm thường.
Bốn người đi vừa đi vừa nói chuyện, đến trước một tửu lâu thì dừng lại.
Tiền Minh Tâm nhìn lên biển hiệu có ghi Tiên Thực Tửu Lâu bốn chữ thì nói:
- Tới rồi. Đây chính là nơi ta định giới thiệu cho các ngươi đó.
- Bốn chữ Tiên Thực Tửu Lâu này không phải quá khoa trương hay sao?
Tiểu Phàm nhíu mày hỏi.
- Ừ thì... cứ vào thưởng thức đi rồi hãy nói.
Tiền Minh Tâm vừa nói vừa dẫn mấy người bước vào trong.
Tửu lâu này hoàn toàn không có gì quá đặc sắc cả. Thiết kế bên trong tương đối giản dị, đơn giản. Bàn ghế đều là loại bình thường, một chỗ ngồi chỉ có một cái bàn vuông và hai cái ghế dài đặt đối diện nhau. Ánh sáng thì chủ yếu lấy từ cửa sổ mở rộng hai bên tửu điếm. Ánh sáng ban trưa chiếu vào từ cửa sổ đánh tan đi phần tối ám của tửu điếm này. Để dễ hình dung thì có thể nói tới những tửu điếm thường xuất hiện trong các tựa phim cổ trang ở địa cầu để làm tiêu chuẩn đối chiếu.
Bên trong tửu điếm cũng không phải quá đông đúc, song sinh ý cũng không phải là tệ, có thể coi là bán được hàng.
Bốn người Tiểu Phàm tùy tiện chọn một bàn gần cửa sổ mà ngồi xuống. Tiểu Phàm, Minh Tâm ngồi một bên, Lạc Nhạc và Hỏa Phượng ngồi ở phía đối diện.
Họ vừa ngồi xuống, lập tức có một tiểu nhị niềm nở chạy tới đón tiếp. Y hớn hở hỏi:
- Xin hỏi bốn vị dùng gì?
Hỏa Phượng hỏi:
- Ở đây có món gì?
- Tệ điếm có rất nhiều món. Thịt bò, thịt vịt, thịt gà, thịt chim, thịt lợn, thị Thanh Trường Ngư, bánh Thủy Liên chay, bánh Thủy Liên có nhân xá xíu,...
Tiểu nhị vừa nghe hỏi, giống như phản xạ có điều kiện, y liền tuôn ra một màn thao thao bất tuyệt về danh sách các món ăn.
- Thôi. Dừng... dừng...
Tiểu Phàm vội ngăn điếm tiểu nhị này lại. Một màn nói không ngừng của đối phương đã khiến Tiểu Phàm lãnh không ít mưa xuân, đúng là chịu không ít khổ sở. Hắn hỏi luôn.
- Ở đây có món gì nổi tiếng nhất?
- Dạ. Món làm nên tên tuổi của tệ điếm chính là Mì Nữ Oa.
Tiểu nhị có vẻ tự hào giới thiệu.
- Vậy cho bốn bát Mì Nữ Oa đi.
Tiểu Phàm phất tay nói luôn.
- Dạ. Xin chờ cho giây lát.
Tiểu nhị vui vẻ đáp. Hắn nhanh nhẹn chạy về phía nhà sau, hét lớn:
- Bốn tô Mì Nữ Oa. Bàn gần cửa sổ!!!
Trong lúc chờ đợi, đám người Tiểu Phàm lại nói chuyện tiếp.
Tiểu Phàm hướng Hỏa Phượng hỏi:
- Nàng thì sao? Việc tiến nhập Thập bát ban thế nào?
- À. Vị sư phụ của Tiên ban yêu cầu chúng ta biểu diễn vài chiêu cho y xem. Sau đó thì quyết định thôi.
Hỏa Phượng nhún vai đáp.
- Vai vế của ngươi thế nào?
Lạc Nhạc hỏi.
- Thì... nhị sư tỷ thôi!
Hỏa Phượng cười cười đáp.
- Kẻ đứng đầu là ai?
Minh Tâm nghi hoặc hỏi. Hắn cho rằng thực lực của Hỏa Phượng không phải tầm thường, thế mà có kẻ còn mạnh hơn nàng ta. Vậy thì kẻ này đáng lưu ý rồi.
Hỏa Phượng vân vê cằm, nói:
- Điều kì lạ là kẻ này không nằm trong Thập nhất tướng năm nay. Thậm chí ta còn chưa thấy mặt y trong ngày bế mạc Truy Phong Hội nữa kìa.
- Ừm... cái này không phải là không thể. Các ngươi có nhớ sáng nay Lưu lão sư nói gì không hả? Y nói là tại quảng trường có hơn hai trăm tân học viên đó. Trong khi vượt qua Truy Phong Hội chỉ có một trăm năm mươi người mà thôi. Như vậy thì hơn năm mươi tân sinh kia ở đâu ra?
Tiểu Phàm suy nghĩ nói.
Bốn người nhìn nhau đều tự hiểu trong lòng. Năm mươi người kia, không nói thì ai cũng đoán được, chính là đám tiểu thư, công tử có thân phận rồi, nói là con ông cháu cha cũng không có sai. Mà đã là con nhà nòi thì thực lực hơn người cũng không có gì là quá ngạc nhiên cả.
- Hỏa Phượng, kẻ đó tên gì vậy? Tiên pháp thế nào?
Tiểu Phàm hỏi tiếp.
- Y tên là Quan Canh Hào. Tiên pháp của y... ta còn xa mới theo kịp!
Hỏa Phượng nghiêm túc nói.
Ba người còn lại đều có suy nghĩ riêng trong lòng, chỉ là đều mang một tia nghiêm túc cẩn trọng xem chừng với nhân vật Quan Canh Hào này.
...
- Tới rồi. Tới rồi.
Giọng điếm tiểu nhị vang lên, trên tay cầm bốn bát mì nhiều màu sắc.
Đoạn, y đặt xuống bàn, nói:
- Mời quý khách thưởng thức.
Xong, lại tất bật chạy tới bàn khác.
Minh Tâm cười nói:
- Mau ăn đi. Ta mời các ngươi tới đây chính là vì món mì này đấy.
...
Tiểu Phàm quan sát bát mì trên bàn. Bát mì này có rất nhiều thành phần khác nhau, nhưng được sắp xếp, tổng lại cũng chỉ có năm màu: xích – cam – hoàng – lục – lam. (đỏ - cam vàng – lục – lam). Màu sắc tươi sáng, rực rỡ rất đẹp mắt. Hơn nữa, năm màu này lại không có phân tách rõ ràng mà là sự chuyển đổi từ từ rất tự nhiên giống như màu sắc của cầu vồng vậy – căn bản là không có đường phân cách.
Khói bốc lên từ bát Mì Nữ Oa nóng hổi. Tiểu Phàm hít nhẹ một cái thì thấy ấm áp lạ thường, trong lòng chợt thấy bình yên.
Minh Tâm lên tiếng:
- Cái cách sắp bày này là dựa vào truyền thuyết Nữ Oa vá trời. Đây chính là biểu trưng cho Ngũ sắc thạch đấy.
Ba người kia liền gật gù hiểu ra.
Tiểu Phàm cầm đũa gắp lên một vài sợi mì. Sợi mì vàng óng, cảm giác như có thể phát sáng vậy. Ngoài ra kích cỡ của loại mì này khá lớn, có lẽ cùng kích cỡ với mì ống của loại Mì Spaghetti thông thường mà Tiểu Phàm hay ăn ở địa cầu.
Hắn ăn thử một miếng mì liền lập tức cảm thấy cảm giác trơn tuột, thậm chí còn giống như là vừa nuốt vào đã trôi tuột xuống vậy. Cái cảm giác này làm hắn nhớ tới món Bánh canh nổi tiếng ở miền Trung Việt Nam, chỉ là mùi vị không giống mà thôi. Món Mì Nữ Oa này cho người ta cảm giác ấm ấm, thơm thơm, giống như là... sữa mẹ vậy!
Tiểu Phàm gắp lên một lát gì đó, nhìn qua có lẽ là làm từ một loại rau quả.
Đây... không phải là Thanh Lựu Quả hay sao?, Tiểu Phàm ngạc nhiên nhận ra nguyên liệu của miếng xanh xanh đó.
Vốn Thanh Lựu Quả này chính là một thành phần của món Cung Bảo Kê Đinh, nhưng mùi vị của hắn nấu ra và mùi vị của miếng Thanh Lựu Quả trong món mì này lại hoàn toàn khác nhau. Lát Thanh Lựu Quả trong món Mì Nữ Oa đúng như tên gọi của nó – thanh thanh, man mát, ngòn ngọt. Còn Thanh Lựu Quả qua tay Tiểu Phàm chế biến thì ngược lại, không những không giữ được vị ngọt mát vốn có của nguyên liệu này mà ngược lại còn biến thành đắng chát, khó ăn vô cùng.
Ài..., Tiểu Phàm lén thở dài một tiếng trong lòng. Không cần nghĩ cũng biết người nấu sai là hắn. Bây giờ thì hắn đã biết trù nghệ bản thân kém tới mức nào, tới mùi vị cơ bản của nguyên liệu nấu cũng không ra chứ đừng nói tới sự kết hợp và biến tấu của mùi vị. (trù nghệ tức là khả năng nấu nướng)
Tiểu Phàm vừa ăn vừa đánh giá mùi vị của món Mì Nữ Oa này. Sau khi uống lấy một thìa nước dùng, hắn chợt nhận ra bát mì của hắn đã hết sạch sành sanh từ lúc nào không hay. Hóa ra hắn ăn ngon miệng tới nỗi ắn hết lúc nào cũng không biết.
- Hà...
Thở ra một hơi no nê, bỗng nhiên Tiểu Phàm cảm thấy từ dạ dày xông ra một làn linh khí kì lạ. Cái luồng linh khí này vừa mát như nước mùa thu lại vừa ấm áp kì lạ. Vốn hai cảm giác trái ngược này không thể cùng tồn tại, nếu không phải tự mình cảm nhận, hắn thật không có tin là loại linh khí này có tồn tại. Tuy rằng bản thân không thể hấp thụ lấy một tia linh khí nào, nhưng bản thân hắn thật hưởng thụ cái mĩ diệu cảm giác này vô cùng.
- Không ngờ là quang nguyên tố linh khí. Sao họ có thể làm được nhỉ? Trong đây hình như không hề có một nguyên liệu nào mang Quang thuộc tính mà.
- Ừm... không sai. Đó chính là điểm kì diệu của món này đó. Các ngươi có biết không, ta phải ăn ở đây liền hơn mười ngày, mỗi ngày ba bữa sáng – trưa – chiều để trở thành khách quen ở đây, sau đó mới hỏi được nguyên do đó. Bí quyết chính là sự kết hợp các thành phần nguyên tố trong các nguyên liệu khác nhau đó.
Minh Tâm đắc ý nói.
- Thực có thể làm vậy sao? Biến cái không có thành cái có ư?
Tiểu Phàm kinh ngạc hỏi lại. Hắn vốn không ngờ việc chế biến linh phẩm lại còn có thể biến hóa tới mức này.
- Đó chính là sức mạnh của Linh trù sư đó.
Hỏa Phượng khâm phục nói.
- Linh trù sư? Tức là trù sư chế tạo linh phẩm hả?
Tiểu Phàm hỏi.
Hỏa Phượng gật gật đầu.
Lạc Nhạc nhìn vào hướng nhà bếp của Thực Tiên Tửu Lâu, bình phẩm:
- Vốn nguyên liệu chế biến linh phẩm mà có Quang minh thuộc tính trong thiên địa này là rất hiếm, cho nên đa phần những người tu luyện Quang nguyên tố chân khí thuộc tính đều rất khó kiếm được linh phẩm phù hợp để bồi bổ và hỗ trợ tu luyện. Thế mà ở đây lại có Linh trù sư làm được một món linh phẩm tạo ra Quang nguyên tố linh khí mà không cần dùng đến dù chỉ một loại nguyên liệu chứa Quang Minh thuộc tính. Đúng là không ngờ. Nếu để cho những tu đạo giả tu luyện Quang nguyên tố thuộc tính biết được tin này, chỉ sợ vị Linh trù sư trong kia sẽ trở thành mục tiêu cướp giật của không ít thế gia đấy. Linh trù sư vốn đã nghề nghiệp có địa vị rồi, vị Linh trù sư trong kia còn là cao thủ nữa... Có ý tứ. Có ý tứ!
Nói xong hai câu Có ý tứ, Lạc Nhạc vẫn một mực nhìn về phía nhà bếp của tửu điếm, xem chừng trong lòng đã đặc biệt chú ý đến nơi này rồi.
Ba người Lạc Nhạc, Minh Tâm và Hỏa Phượng là khâm phục, còn Tiểu Phàm trong lòng chính là chấn động. Món Mì Nữ Oa này đã mở ra trong lòng hắn một chân trời mới về trù nghệ. Hắn bây giờ đã ý thức được việc nấu ăn ở thế giới này tuyệt vời thế nào, cuối cùng cũng hiểu Linh trù sư ba chữ ấy đặc biệt ra sao rồi. Việc Si Thực Lão Quái tặng hắn cuốn sách nấu ăn cũ kĩ cổ quái kia xem chừng không phải đơn giản rồi. Có lẽ món quà đó quý giá hơn hắn tưởng tượng nhiều lắm.
Minh Tâm đột nhiên lại hỏi:
- Ngoài linh khí Quang nguyên tố ra, các ngươi thấy mùi vị của món này thế nào?
Ba người còn lại đều nhíu mày suy nghĩ, hổi tưởng lại hương vị mà mình vừa được thưởng thức.
Tiểu Phàm nói:
- Hình như, hình như... hơi man mát, hơi ngòn ngọt, dịu dịu, thơm thơm lại ấm áp là lạ... Khó tả lắm.
Minh Tâm tiếp tục nhìn Tiểu Phàm, dường như muốn hắn nói tới điểm trọng yếu vậy.
- Giống như, giống như... là sữa mẹ!!!
Tiểu Phàm như đột nhiên nghĩ ra, liền nói luôn.
- Hay lắm.
Minh Tâm vỗ tay tán thưởng. Y nói tiếp:
- Ngươi nói rất đúng. Chính là sữa mẹ. Đó là sự ấm áp, là tình mẫu tử đó. Cái tên Mì Nữ Oa không phải chỉ là do cách sắp bày nguyên liệu như Ngũ Sắc Thạch mà có đâu, chủ yếu chính là vì mùi vị đặc biệt của món này. Món này có mùi vị như vậy chính là tượng trưng cho thân phận nhân loại chi mẫu của Nữ Oa nương nương đó... (nhân loại chi mẫu tức là mẹ của loài người).
Ba người còn lại À một tiếng như hiểu ra mọi chuyện. Trong lòng lại thêm một phần thán phục vị Linh trù sư của nơi này.
Lạc Nhạc hiếu kì hỏi:
- Nè. Minh Tâm, ngươi đã được gặp mặt vị Linh trù sư của tửu điếm này chưa?
Minh Tâm nghe hỏi thế liền lắc đầu đầy nuối tiếc:
- Tiếc là chưa. Mấy lần ta xin gặp mà vị Linh trù sư ấy cố tình dấu thân phận không chịu gặp ta. Ta hỏi mấy người tiểu nhị và vị lão bản ở đây thì họ đều nói là đến họ cũng không rõ lại lịch của y, chỉ biết y tự xưng là lão bá mà thôi. Lão bá đó, có lúc đến làm lúc lại nghỉ, ông ta không có làm theo giờ cố định. Có điều vì món Mì Nữ Oa chỉ mình ông ta biết làm cho nên lão bản ở đây cũng đành chịu vậy, không thể quản thúc ông ấy được.
- Ồ. Hóa ra là trù sư cao thủ thích ẩn dấu à? Thảm nào nấu được một món như vậy.
Hỏa Phượng cười nói.
...
Sau khi uống thêm chén trà, mấy người Tiểu Phàm quyết định rời khỏi. Tiền Minh Tâm cứ khăng khăng nói là lần này y giới thiệu tửu điếm nên y mời, ban đầu mọi người cũng khách sáo, nhưng sau Minh Tâm cứ nói mãi, cho nên đành đồng ý.
Ra tới ngoài tửu điếm, Tiểu Phàm nói lời chia tay với bằng hữu, giải thích lí do có hẹn với Lôi sư phụ, rồi nhanh chóng rời khỏi. Trước khi Tiểu Phàm rời đi, mấy người trao đổi địa chỉ nơi ở cho nhau biết để nếu sau này có vấn đề gì cần tìm, hoặc muốn đến chơi thì đều có thể làm được.
...
- Xin hỏi sư tỷ, Phòng của bộ môn Luyện thể ở đâu vậy? Đệ là tân học viên nên không có biết.
Tiểu Phàm chặn một nữ tử mặc thường phục trên đường chính của Học viện trung tâm, hỏi.
- À. Bên đó. Ngươi đi qua ngã rẽ kia, rồi rẽ phải là tới...
Vừa chỉ người nữ tử vừa cười cười nói.
- Đa tạ.
Tiểu Phàm chắp tay, rồi chạy vội đi. Bây giờ đã là một giờ bốn mươi lăm phút chiều rồi, tới thời điểm hẹn sư phụ của hắn cũng chỉ còn mười lăm phút mà thôi.
- Không có... gì.
Nữ tử vừa nói được hai tiếng đã thấy Tiểu Phàm chạy đi xa rồi thì không khỏi cười cười nghĩ thầm, Đúng là tân sinh.
...
Cốc cốc...
Tiểu Phàm gõ cửa một căn phòng trên lầu hai của một căn lâu các to lớn.
- Tiểu Phàm hả? Vào đi.
Một giọng nói dường như lơ đãng vang lên, chính là giọng nói của Lôi Hoành Thiên.
Két...
Tiểu Phàm bước vào, đến trước bàn sư phụ, bái kiến:
- Sư phụ hảo.
- Ừ. Ngươi là người đến sớm nhất đấy. Ngồi xuống đi.
Lôi Hoành Thiên vẫn không rời mắt khỏi đống tài liệu trên mặt bàn, nói.
- Dạ.
Tiểu Phàm ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Bây giờ hắn mới có dịp quan sát căn phòng này của sư phụ.
Đó là một căn phòng rộng lớn, nhưng bừa bộn vô cùng. Trong phòng chứa chủ yếu là các kệ sách lớn, trên kệ có để đủ thứ tài liệu. Quyển trục có, sách cũ có, sách mới có, tệp giấy đã ngả màu có, giấymới đầy ghi chép cũng có,... Tuy nhiều chủng loại khác nhau nhưng đều có một điểm chung, đó là: sắp xếp lộn xộn, không có quy tắc. Không chỉ thế, trên tường, dưới đất cũng có rất nhiều loại giấy tờ, đồ hình khác nhau với đủ loại chú thích kì quái mà dù Tiểu Phàm có đọc lại vài ba lần cũng chẳng hiểu là cái gì. Trên bàn làm việc của Lôi Hoành Thiên thì chất ngổn ngang cả năm sáu chồng sách, cứ chốc chốc y lại xem cuốn này rồi mở cuốn nọ, rồi lại cúi xuống viết cái gì đó...
Cốc cốc...
Khoảng năm phút sau, một tiếng gõ cửa vang lên.
Hoành Thiên mắt và tay vẫn tiếp tục công việc của mình, nói:
- Vào đi mấy đứa.
Không có gì bất ngờ, ba người đồng môn của Tiểu Phàm bước vào.
- Chúng đệ tử bái kiến sư phụ.
Ba người quỳ xuống, đồng thanh nói.
- Ừ. Ngồi đi.
Hoành Thiên lơ đãng nói. Sau rồi, dường như không để ý đến bọn đệ tử nữa, y lại tiếp tục công việc của mình.
Chúng đệ tử tuy thấy bất thường nhưng không dám làm phiền sư phụ nên chỉ biết chờ đợi.
...
Khoảng một thời thần sau, Hoành Thiên thờ dài một tiếng có vẻ tiếc nuối và hơi chán nản. Y đột nhiên nói:
- Mấy đứa đến đủ rồi thì ta sẽ vào vấn đề chính luôn.
Bốn người bọn Tiểu Phàm liền chú tâm lắng nghe.
Hoành Thiên tiếp:
- Luyện thể bộ môn chúng ta hằng năm đều có một hoạt động truyền thống rất đặc biệt, có thể nói đó là điểm đặc sắc của bộ môn chúng ta. Đó là... huấn luyện đầu khóa! Huấn luyện đầu khóa này dành cho tân sinh viên mỗi năm khi mới gia nhập bộ môn của chúng ta. Mỗi năm sẽ có một vị sư phụ chủ nhiệm đồng thời là người phụ trách dẫn dắt các tân sinh viên thực hiện khóa huấn luyện này. Năm nay, ta đích thân sẽ dẫn các con đi. Cũng tức là ta đã chính thức nhận mấy đứa làm đệ tử của ta. Là đệ tử chứ không phải học viên! – Hoành Thiên nhấn mạnh, rồi lại nói – Không phải là khoe khoang, nhưng nói để các con hay, ta đã dạy ở Học viện hơn hai mươi năm rồi nhưng mới chỉ có một người đệ tử trước các con mà thôi. Đệ tử của ta... phải xuất chúng! Vì thế mấy đứa phải cảm thấy tự hào khi là đệ tử của ta.
Lôi Hoành Thiên nói ra những lời này dường như rất tự nhiên. Nếu là kẻ khác chỉ sợ là làm cho người ta buồn cười, nhưng kì lạ là mỗi câu mỗi chữ Lôi Hoành Thiên nói đều vô cùng bình thản, ở y tự nhiên mà người nghe cảm nhận sự tự tin tới kiêu ngạo. Khí thế của y khiến cho câu nói dường như nực cười kia lại thành ra vô cùng chính đáng, khiến người nghe tự dưng sinh ra cảm giác tin tưởng vào những lời nói ấy.
Lôi Hoành Thiên lại nói:
- Bây giờ... các ngươi có hai mươi phút để chuẩn bị đồ đạc và mọi thứ cần thiết để đi huấn luyện. Nơi chúng ta đến là một làng chài ven biển. Nhớ mang đủ đồ đi đường đấy. Hai mươi phút nữa tập trung tại quảng trường Lưu Trầm Hương. Ai đến muộn sẽ phải chịu phạt.
Bốn người đệ tử há hốc mồm ngạc nhiên, nhất thời chưa ai có phản ứng gì.
Lôi Hoành Thiên quát:
- Còn đức đực ra làm gì? Còn không mau đi.
- D, dạ...
Bốn người giật mình, lập tức vội vã chạy ra khỏi phòng.
Nháy mắt trong phòng chỉ còn lại Lôi Hoành Thiên cùng đống tài liệu. Y nhìn ra phía cửa, mỉm cười nói:
- Học viên năm nhất vẫn là học viên năm nhất.
...
Tiểu Phàm chạy một mạch về tiểu viện 406. Hắn lao vội vào phòng ngủ, với tay lấy mấy bộ quần áo nhét vào trong tay nải. Trong lòng nhẩm đếm những thứ thiết yếu phải mang: Tệ bài, Lệnh bài thân phận, tiền mặt đã cất trong túi áo ngực, Hắc sắc giới chỉ của Phạm Nhất Tiêu trao tặng vẫn luôn được sâu vòng đeo trên cổ. Nhẩm tính đã mang đủ mọi thứ cần thiết, hắn đóng cửa phòng, rời khởi tiểu viện.
Nhớ đến Hắc sắc giới chỉ của Phạm Nhất Tiêu, Tiểu Phàm lại chợt nhớ đến một chuyện. Thật kì lạ. Khi trước sư phụ (ở đây là chỉ Phạm Nhất Tiêu) có tặng ta hai vật. Một là cái giới chỉ này, hai là một bộ nội giáp. Hắc sắc giới chỉ thì sau khi rời hắc ám không gian ta đã thấy trên ngón tay rồi. Có điều bộ nội giáp thì không thấy đâu. Khi ấy tình hình cấp bách, người ép ta rời khỏi nên ta cũng không có để ý kĩ. Sau xem xét lại mới nhận ra chuyện này. Tìm sao cũng không thấy. Thật không hiểu được..., Tiểu Phàm nhăn mày suy nghĩ. Có điều hắn không phải mới nghĩ tới chuyện này lần đầu. Mấy lần trước hắn đều đã suy nghĩ rất kĩ càng rồi nhưng đều tìm không ra manh mối. Giờ chợt nghĩ tới nhưng rồi lại cho là có nghĩ nữa cũng không ra cho nên hắn liền gạt ngay suy nghĩ về bộ nội giáp thần bí kia đi.
Bước nửa bước ra khỏi cửa tiểu viện, Tiểu Phàm bỗng dừng chân, xoay người lại, nhanh chóng chạy ngược vào trong. Có điều hắn lại không chạy vào phòng ngủ mà hướng tới phòng bếp.
Xoạt, Tiểu Phàm xé một mảnh vải từ cái khăn bếp treo trên tường, hắn bọc một con dao làm bếp lại. Đó chính là con dao mà hắn sử dụng lần trước để lần đầu làm thử món Cung Bảo Kê Đinh trong cuốn sách nấu ăn cũ kĩ.
Định cất con dao vào tay nải, nghĩ thế nào hắn lại cho con dao vào túi áo ngực. Dùng tay vỗ nhẹ lên ngực như để chắc chắn lần nữa con dao đã ở đó, Tiểu Phàm khép cửa nhà bếp, chạy nhanh tới khu trung tâm.
...
Tới nơi, Tiểu Phàm hỏi thăm một người bên đường nơi chuyền thư ở đây. Sau rồi, hắn một mạch tới đó, viết liền ba mẩu tin nhắn lần lượt gửi cho ba người bằng hữu là Tiền Minh Tâm, Uất Trì Lạc Nhạc và tất nhiên người còn lại là Hỏa Phượng. Nội dung bốn mẩu tin nhắn gần như hoàn toàn giống nhau, đều là nói tới việc hắn phải đột xuất đi huấn luyện, họ không cần lo cho hắn và cũng đừng mất công tới tìm hắn ở tiểu viện làm gì. Ngoài ra, hắn cũng xin lỗi vì thất hẹn tối nay với mấy người ở Ảo Nguyệt Lâu. Gửi tiền chuyển thư xong, Tiểu Phàm lại hớt ha hớt hải chạy đến quảng trường.
Tại quảng trường Lưu Trầm Hương lúc này đang vắng vẻ, Lôi Hoành Thiên và ba người đồng môn của Tiểu Phàm đều đã đến đủ, hiện đang chờ hắn đến tụ họp.
- Sư phụ, con có mặt.
- Ừ... vậy chúng ta đi thôi.
Lôi Hoành Thiên gật nhẹ đầu, rồi dẫn theo chúng đệ tử rời đi.
Bốn người thuê một chiếc xe ngựa đi đến khu vực tiếp khách phía nam của Học viện.
Họ dừng ở trạm đường ray mà lúc trước Tiểu Phàm và Hỏa Phượng đã sử dụng để đi từ bên kia dãy Vô Cực Sơn tiến vào phạm vi Học viện.
Tiểu Phàm nhìn xung quanh, nơi này vẫn như thế: rộng lớn và nhiều tòa kiến trúc đồ sộ, chỉ là hôm nay nó không còn đông đúc như lúc trước thôi. Đơn giản là bởi vì đợt thi tuyển đã kết thúc rồi, Vô Cực Viện lại tiến vào trạng thái phong bế như những thời gian khác trong năm. Căn bản khu tiếp khách này hiện tại chẳng mấy khi được dùng đến nữa.
Nhóm người Tiểu Phàm tiến đến chỗ một vị sư huynh đang làm nhiệm vụ canh gác ở trạm đường ray.
Vừa thấy Lôi Hoành Thiên, vị sư huynh kia liền vội vã chạy tới bái kiến:
- Lôi lão sư hảo.
- Ừ. Ta dẫn đám đệ tử đi huẩn luyện đầu khóa.
Lôi Hoành Thiên cười nói.
- Ồ? Đệ tử? Người đích thân dẫn đi huẩn luyện sao?
Vị sư huynh kia ngạc nhiên.
Ánh mắt y chuyển đến trên người bốn người bọn Tiểu Phàm, dường như muốn xem xem bọn họ có kì hình quái dạng gì hay không vậy.
Lôi Hoành Thiên nhắc:
- Ngươi lấy giúp ta một chiếc mộc xa được chứ?
Vị sư huynh kia Dạ một tiếng, rồi kéo một cái cần trục bên cạnh. Lập tức tiếng bánh răng từ dưới đất vang lên, cửa hầm mở ra, một chiếc mộc xa trồi lên, sau đó được đặt vào đường ray phía dưới.
Mấy người Tiểu Phàm cũng không còn bị kinh ngạc bởi sự xuất hiện của mộc xa nữa rồi. Họ dẫu sao cũng đã nhìn thấy và sử dụng cái loại phương tiện này vào hôm thi tuyển rồi.
Lôi Hoành Thiên nói Đa tạ rồi trèo lên xe.
Mấy người Tiểu Phàm đang định bước lên thì bị y ngăn lại. Y nói:
- Ấy. Ai bảo mấy đứa được đi xe chứ hả?
- Hả? Vậy...
Tiểu Phàm nghe thế, ngạc nhiên giây lát rồi nhăn mặt nhìn lên dãy núi Vô Cực.
Lôi Hoành Thiên cười tủm tỉm, gật đầu, nói:
- Tiểu Phàm thông minh lắm. Cố gắng lên mà leo đi nhá mấy đứa.
Nói đoạn, y đóng cửa xe lại. Cỗ mộc xa bắt đầu dần dần di chuyển trên tuyến đường ray hướng lên đỉnh núi.
Đồng môn bốn người nhìn nhau, rồi lại nhìn lên dãy núi.