Bốn người Tiểu Phàm khổ sở nhìn lên ngọn núi cao vút trước mắt.
Ái Thượng nhăn nhó, hỏi:
- Giờ tính sao đây mọi người?
Tôn Kinh nheo mắt, nói dứt khoát:
- Xuất phát thôi!
Nói rồi, y hất tay, dẫn đầu tiến về phía chân núi.
…
Sau một khoảng thời gian không rõ là bao lâu, Tiểu Phàm bốn người, mỗi người một cây gậy làm từ cành cây trên đường, chống xuống mặt đất mà tiến lên.
Tôn Kinh dẫn đầu, sau là Ái Thượng, tới nữa là Tương Ngạn, cuối cùng là Tiểu Phàm.
Tôn Kinh bước từng bước chắc chắn mở đường. Y không quay đầu lại, mắt vẫn nhìn về trước, mở miệng nhắc nhở:
- Mọi người cẩn thận. Đoạn này tuy không dốc như vừa rồi, nhưng đường lại nhiều đá dăm lởm chởm, ẩm ướt trơn trượt, cẩn thận không ngã.
Ái Thượng đi ngay phía sau, cười nói:
- Đại sư huynh lo lắng quá rồi. Chúng ta đâu phải thường nh…
Lời đang phát ra nửa chừng liền bị khựng lại, tiếp tới nữa là một tiếng hét hoảng sợ của Ái Thượng, Á...
Tôn Kinh vừa thấy câu nói của Ái Thượng bị ngắt giữa chừng, lập tức nhận ra điều bất ổn. Quả nhiên, Ái Thượng đã bị trượt ngã về phía sau. Tôn Kinh quay đầu lại thì thấy hai tay nàng vung vẩy bấu víu vào không trung, trọng tâm nghiêng ngả, hạ bàn không vững.
Vốn Ái Thượng đang định nói “Chúng ta đâu phải thường nhân” nhưng cuối cùng vì bất cẩn mà đạp phải một hòn đá nhẵn nhụi phủ rêu, sau liền trượt chân ngã, lời nói liền bị ngắt quãng bởi tiếng hét kinh hãi.
Tương Ngạn đi phía sau Ái Thượng, vừa thấy nàng hét lên một tiếng, thì phản ứng cực nhanh. Y vận sức vào hai chân, búng mình lên phía trước. Nghe bịch một tiếng, hắn đã đỡ được sư tỷ từ phía sau.
Bốn người thở phào một tiếng.
- Sư, sư tỷ không sao chứ?
Vẫn trong tư thế ép sát vào lưng Ái Thượng, Tương Ngạn lo lắng hỏi. Mùi hương từ mái tóc của sư tỷ truyền đến từ khoảng cách gần khiến trái tim Tương Ngạn đập nhanh lên mấy nhịp nên giọng điệu của hắn hơi ngắt quãng.
- Ừ, ta…
Ái Thượng đang định đáp thì lại nghe một tiếng Xoạt!
- Chết rồi.
Tương Ngạn kinh hô. Không ngờ, bản thân y cũng vì bị phân tâm, hạ bàn chệch choạng, chân trượt khỏi mặt đất, liền ngã về phía sau. Ái Thượng bản thân chưa tự chủ thân thể được, còn đang ngả về sau dựa vào Tương Ngạn, vì thế mà cũng mất thăng bằng. Kết quả là cả hai người cùng trượt xuống dốc núi.
Mọi chuyện nói thì lâu, song chỉ xảy ra trong chục giây đồng hồ mà thôi.
- Tiểu Phàm, đỡ lấy!
Tôn Kinh ở trên cùng, hét lớn.
Không cần đại sư huynh nói, Tiểu Phàm trông thấy tình hình hai người kia, liền đã động thân. Thần Ma Lực theo sự điều khiển của Tiểu Phàm như dòng Trường Giang đồ vào muôn vàn chi nhánh, theo kinh mạch chạy khắp cơ thể hắn, đặc biệt dồn lại ở hai mũi chân. Khi hai người kia vừa bay tới, Tiểu Phàm bấm mạnh mũi chân vào mặt đất, vai phải hạ xuống đẩy mạnh về phía trước. Huỵch, dùng toàn bộ bả vai và cánh tay phải, cùng tay trái trợ lực, Tiểu Phàm vừa kịp đỡ được lưng của Tương Ngạn.
Nhưng, Xạt… hai chân Tiểu Phàm bị đẩy lê đi trên mặt đất, sắp mất thăng bằng tới nơi.
“Con mẹ nó”, hắn chửi thầm.
Đang không biết làm thế nào, thì đúng lúc nghe Tôn Kinh hét lớn:
- Ái Thượng. Nắm lấy tay ta.
Bặp, một tiếng bắt tay chắc nịch vang lên, lực ép lên vai Tiểu Phàm lập tức giảm hẳn đi. Hóa ra Tôn Kinh ngay khi nhắc Tiểu Phàm đón lấy bọn Ái Thượng và Tương Ngạn đã đồng thời một đường lao thẳng xuống hỗ trợ. Tay trái y đang bám chặt vào một thân cây trên dốc, tay phải vươn ra, vừa kịp lúc nắm lấy cánh tay đang hua hua trong không trung của tam sư muội mình. Thế là kịp lúc giải cứu cho cả ba người còn lại.
- Phù…
Tương Ngạn thở ra một hơi, nói tiếp:
- May quá. Chút nữa thì…
Ái Thượng cũng nói:
- May nhờ có đại sư huynh và nhị sư huynh. Không thì lần này chúng ta tiêu rồi.
Lời này nàng nói không sai. Tuy mấy người đồng môn bọn họ đều không phải thường nhân, hơn nữa còn là Luyện thể giả, nhưng nếu ngã xuống từ đây, tuy không thể chết nhưng xây xát, thậm chí trọng thương cũng là điều có thể xảy ra. Đó là còn chưa nói tới việc họ còn phải trèo lại một đoạn dốc khá dài nữa. Việc leo lên dãy Vô Cực Sơn này tuy nhìn qua thì không quá khó, có điều muốn vượt qua được đỉnh núi thì lại là chuyện khác.
Vô Cực Sơn này vốn không phải nổi tiếng vì sở hữu địa hình hiểm trở hay có dốc đứng như những ngọn cao phong khác, mà nó được biết tới như là một dãy núi “không có đỉnh”! Hai chữ “Vô Cực” trong danh tự cũng là bắt nguồn từ đặc điểm này. Vô Cực Sơn cao tới đáng sợ. Nó cao tới nỗi người ta không bao giờ có thể trông thấy được đỉnh núi cả. Quanh năm đỉnh núi luôn bị che phủ bởi mây mù, dù là những ngày mùa hạ quang đãng nhất, đỉnh núi cũng không có hiện ra. Do đó mà khi người ta nhìn lên, dãy núi này giống như là không có giới hạn vậy, giống như là một “vô cực quái sơn”. Nói “không có đỉnh” chỉ bằng nói là “không bao giờ thấy đỉnh” thì đúng hơn.
Chính độ cao của Vô Cực Sơn đã biến nó trở thành bức tường thành vững chắc cho Vô Cực Học viện. Những kẻ muốn chinh phục dãy núi này không phải sợ hãi vì nó hiểm trở mà sợ hãi vì họ có đi bao lâu đi chăng nữa, phía trên vẫn chỉ là một dãy xanh xanh, trắng trắng, không thể nào nhìn thấy đỉnh, dường như chẳng thể nào chinh phục nổi! Áp lực tâm lí ấy nếu chưa trải qua thì căn bản là chẳng thể hình dung được.
Lại nói tới mấy người Tiểu Phàm, vì cùng cái lẽ đó, nếu họ rơi xuống dốc núi, để rồi lần nữa phải trèo lên cái dãy núi “không có kết thúc” này, chỉ sợ là tâm trí họ sẽ bị bẻ gãy mất. Cho nên, việc ngã xuống từ dốc núi Vô Cực Sơn không đơn giản chỉ là chịu sát thương về mặt thân thể mà cái đáng sợ là áp lực tâm lí họ phải gánh lấy sau đó.
Hiểu như vậy mới thấy được cái nguy hiểm mà đám người Tiểu Phàm vừa trải qua.
Cũng may trong bốn sư huynh đệ muội đồng môn của Tiểu Phàm có Tôn Kinh nên mới qua được vụ việc vừa rồi. Y là người sinh ra ở vùng biên giới Thương Lan Quốc – nơi có nhiều đồi núi hiểm trở nhất của đất nước. Tôn Kinh từ nhỏ đã tập leo núi, săn bắn cho nên kinh nghiệm y có rất nhiều. Đội hình của đám người Tiểu Phàm chính là do y sắp xếp. Đi đầu mở đường là Tôn Kinh – người có tu vi cao nhất trong bọn, chặn hậu là Tiểu Phàm – người mạnh thứ hai. Cuối cùng hai ngưởi ở giữa thì theo thứ tự từ trên xuống dưới, mạnh trước yếu sau mà sắp xếp. Sở dĩ đội hình bố trí như vậy chính là để đề phòng hai việc. Thứ nhất là để đề phòng có ma thú bất ngờ tấn công bốn người bọn họ, Tôn Kinh đi đầu là để ứng phó cho kịp thời. Thứ hai là đề phòng cho trường hợp vừa rồi. Hai người ở giữa phân biệt tu vị mạnh – yếu, trước – sau mà đứng chính là để giảm đi tối đa số người ngã xuống cùng lúc. Thường thì người có tu vi yếu, sau khi đi một chặng đường dài sẽ mệt mỏi hơn và dễ có khả năng mất tập trung, gây ra tai nạn. Khi đó người ngã xuống sẽ là Tương Ngạn, và Ái Thượng do đứng trước nên sẽ không bị ngã theo. Sau đó, khi Tương Ngạn ngã xuống, Tiểu Phàm đứng cuối cùng, đóng vai trò chặn hậu sẽ đủ sức ra tay đỡ lấy tiểu sư đệ. Như vậy là an toàn!
Tuy rằng kế hoạch không thành công hoàn toàn bởi không ngờ Ái Thượng lại là người ngã xuống trước, nhưng cũng nhờ có kế hoạch bố trí đội hình của Tôn Kinh mà bốn người mới an toàn vượt qua tai nạn vừa rồi.
Sau khi ổn định lại đội hình, toán người lại tiếp tục tiến lên phía trước.
…
Mặt trời dần ngả về đằng tây, bóng tối nhanh chóng xâm chiếm hơn nửa bầu trời phía đông.
Trên dãy Vô Cực sơn yên ắng và lành lạnh, bốn chấm sáng lấp lóa dưới tán cây đang nối đuôi nhau tiếp tục leo lên. Đó hiển nhiên là mấy người bọn Tiểu Phàm.
Lúc này trên cổ bốn người đều đeo một chiếc vòng đặc biệt có gắn quang châu tỏa ra ánh sáng trắng nhàn nhạt. Bốn chiếc vòng này chính là đồ vật của Tôn Kinh. Y là người leo núi nhiều năm cho nên lần này nghe sư phụ nói đột ngột huấn luyện thì liền chuẩn bị đủ thứ đồ.
Khi y lấy ra từ không khí bốn chiếc vòng đưa cho cả bọn, thì ba người Tiểu Phàm, Tương Ngạn và Ái Thượng đều trợn mắt há mồm kinh ngạc. Tiểu Phàm hỏi thì Tôn Kinh có giải thích rằng y cất đồ trong không gian giới chỉ. Thấy Tiểu Phàm không hiểu, Tôn Kinh lại giải thích thêm. Không gian giới chỉ là một loại trong không gian linh cụ đặc biệt chân quý. Ngoài giới chỉ (giới chỉ tức là nhẫn) thì không gian linh cụ còn có rất nhiều hình dáng khác nhau, nhưng chủ yếu thường tồn tại dưới hình dạng của các loại trang sức nhỏ bé, dễ mang theo bên người. Không gian linh cụ là một loại linh cụ dùng để chứa đồ, thực chất nó là một cái cổng không gian nối liền không gian bên ngoài với một tiểu không gian khác. Cái tiểu không gian khác kia là do chế tác sư tạo ra chứ không phải tự nhiên mà có. Mà phàm là những thứ có liên quan tới khai mở không gian đều vô cùng khó khăn thực hiện được, đòi hỏi chế tác sư phải có tu vi đặc biệt cao cùng tài nghệ chế tác tinh vi mới làm được. Vì thế, không gian linh cụ vô cùng quý hiếm và giá trị. Không gian nối thông với không gian linh cụ có to có nhỏ khác nhau, việc này phụ thuộc vào tài nghệ của người chế tác, song, những không gian này đều có một đặc điểm chung, đó là không thể chứa động vật sống. Không gian đó có thể chứa mọi loại đồ vật vô chi vô giác khác nhau, thậm chí thực vât sống cũng chứa được, nhưng không hiểu vì sao riêng động vật sống thì nhất quyết không chịu thu nạp. Dù vậy, tác dụng chứa đồ của các loại không gian linh cụ là không thể phủ nhận. Nó đem lại tiện ích rất lớn cho người sử dụng. Đặc biệt trong việc vận chuyển thì lại càng phát huy công dụng hơn nữa. Ngoài ra về tính bảo mật, Tôn Kinh có giảng giải thêm là không gian linh cụ có chia làm hai loại. Một là loại không cần huyết kế khế ước. Loại này hoạt động theo kiểu nằm trong tay ai thì nghe kẻ đó. Cho nên tính bảo mật chỉ là tương đối mà thôi, một khi bị kẻ khác cướp tới trong tay là coi như xong. Còn loại thứ hai là loại sử dụng huyết kế khế ước. Loại này tính bảo mật cao hơn nhiều. Tu đạo giả muốn sử dụng loại không gian linh cụ này trước phải lập khế ước bằng máu với linh cụ. Sau đó, không gian linh cụ ấy sẽ chỉ thuộc sở hữu của người đó mà thôi, người khác dù có cướp được thì sử dụng cũng không được, đồ vật bên trong không gian chứa đựng vẫn sẽ tuyệt đối an toàn. Trừ phi, người lập huyết kế khế ước chết đi hoặc tự nguyện giải trừ khế ước thì không gian linh cụ ấy mới có thể để cho người khác sử dụng. Thế loại của huynh là loại có hay không sử dụng huyết kế khế ước?, Tiểu Phàm khi ấy có hỏi Tôn Kinh như thế. Tôn Kinh mới đáp là, Dĩ nhiên là loại sử dụng huyết kế khế ước rồi! Như thế mới thấy không gian giới chỉ của Tôn Kinh quý giá tới mức nào.
Mọi người mới hỏi làm sao Tôn Kinh có được, y tự hào nói: Đây chính là phần thưởng Thập nhất thần tướng đó! Mọi người gật gù hiểu ra. Quả nhiên vật quý giá như thế đâu phải ngẫu nhiên mà có được.
...
- Đại sư huynh, chúng ta... chúng ta nghỉ tại đây có được không?
Tiểu Phàm tay vịn vào một thân cây, cúi người vừa thở hống hộc vừa nói.
Tôn Kinh vuốt mồ hôi đọng trên lông mày, ngoảnh mặt nhìn lại phía sau, rồi lại nhìn lên trên, thầm nghĩ, Bây giờ có leo tiếp thì cũng vậy, mà mấy người bọn ta cũng đã mệt mỏi lắm rồi. Chi bằng nghỉ đêm tại đây, sáng mai hồi phục thể lực, leo tiếp cũng không muộn.
Y lại nhìn ba người phía sau.
Tiểu Phàm hiện tại mồ hôi ra đã ướt đẫm cả áo, thở dốc từng ngụm không ngừng. Nhưng hắn so với hai người kia còn đỡ hơn nhiều. Ái Thượng và Tương Ngạn nói là sắp bò tới nơi cũng không phải là quá đáng. Ái Thượng hai mắt chỉ mở ra được một nửa, thần tình suy kiệt, bộ dạng hoạt bát ban đầu đã hoàn toàn biến mất. Tương Ngạn mặt mày tái mét, đôi môi run rẩy thiếu huyết sắc, thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít. Mặc dù đường leo không phải quá dốc, nhưng hai người vẫn phải dùng cả tay và chân bám vào mặt đất mà leo lên. Hơn nữa, hiện tại họ đã cách một quãng kha khá với Tôn Kinh và Tiểu Phàm rồi – đội hình của cả bọn đã bị phá vỡ lúc nào không hay!
Tôn Kinh đứng lại, hô:
- Mọi người cố tụ tập lại chỗ ta, rồi nghỉ ngơi thôi.
Ba người Tiểu Phàm ở phía sau vừa nghe thấy thế, không hiểu lấy sức lực đâu ra, leo liền một mạch tới thẳng chỗ Tôn Kinh rồi ngồi phịch xuống đất, thở hổn hển không ngừng. Bọn họ đều đã cho tay nải của mình vào trong không gian giới chỉ của Tôn Kinh rồi cho nên trên người không còn gì để ném xuống nữa.
Tôn Kinh chờ mọi người ngồi xuống, rồi nói.
- Chúng ta sẽ nghỉ ngơi khoảng một thời thần, sau đó sẽ bắt đầu dựng trại. Đêm nay chúng ta nghỉ ở đây cho lại sức rồi mai mới đi tiếp. Đi trong đêm ở khu rừng thế này không an toàn là một. Hai là chúng ta có lẽ cũng không còn sức để leo tiếp nữa đâu..
Nói đoạn, y nhắm mắt lại, dựa người vào một thân cây nghỉ ngơi.
Tiểu Phàm vừa ngồi xuống thì đã bắt đầu tiến hành tu luyện. Sau một thời gian sử dụng Thần Ma lực Tiểu Phàm dần nhận ra dường Thần Ma lực không chỉ có tác dụng tôi luyện thân thể mà nó còn có khả năng chữa lành rất mạnh nữa. Sau khi xếp bằng, Tiểu Phàm ấn pháp quyết. Từng đợt, từng đợt linh khí đi vào thủ quyết của hắn mà tiến vào thân thể.
Chẳng bao lâu sau, hơi thở của Tiểu Phàm dần bình ổn lại.
Vốn cách điều dưỡng này của Tiểu Phàm so với Luyện thể giả là rất kì lạ bởi thực chất thì nó giống với cách làm của một Luyện Khí giả hơn. Cũng may, lúc này trời tối, mọi người lại đang mệt mỏi nhẳm mắt dưỡng thần cho nên không có ai để ý đến hành động của hắn cho lắm.
Tiểu Phàm thở ra một hơi sâu, liền thấy trong người khoan khoái, tuy là chưa hoàn toàn hết mệt mỏi nhưng thể lực cũng đã hồi phục lại tới sáu phần. Đặc biệt không hiểu sao trong cơ thể lại cảm nhận có một luồng khí kì lạ chạy khắp toàn thân. Luồng khí này lúc ẩn lúc hiện. Lúc ẩn thì hoàn toàn không cảm ứng được. Lúc hiện thì lại vấn vít, hòa vào trong Thần Ma lực của hắn. Tuy là mờ nhạt, lại lấy Thần Ma lực làm vỏ bọc, nhưng Tiểu Phàm vẫn cảm thấy được nó. Đây rõ ràng không phải Thần Ma lực. Là cái gì vậy? Làm ta cảm thấy... khỏe quá..., Tiểu Phàm nghĩ thầm.
Đúng lúc này thì giọng nói của Tôn Kinh vang lên, làm phân tán cảm nhận nội thể của Tiểu Phàm. Tôn Kinh từ từ đứng dậy nói:
- Chúng ta tiến hành thôi. Nếu để muộn quá thì không được đâu. Cần dựng xong trại trước khi đêm xuống hẳn.
Y bắt đầu phân phó:
- Ái Thượng sư muội và Tương ngạn sư đệ, hai người cùng nhau đi kiếm cành cây và lá cây về đây. Nhớ phải lấy cành cây và lá cây tươi. Cành thì nhỏ, nhẹ nhưng chắc chắn, lá thì bản càng to càng tốt.
Hai người mệt mỏi dạ một tiếng, nhận lấy hai chuôi dao đi rừng của Tôn Kinh rồi cùng nhau rời khỏi.
- Đệ trông thấy bốn cái cây kia không?
Vừa nói y vừa chỉ về phái trước. Ở đó có bốn cái cây rất cao, xem phương vị thì dường như ứng với bốn góc của một cái hình chữ nhật. Bốn cái thân cây này đều khá nhẵn nhụi. Từ độ cao hai trượng rưỡi (khoảng tám, chín mét) đổ xuống hoàn toàn không có một nhánh cây nào chĩa ra ngoài cả.
Tiểu Phàm gật gật đầu, đáp:
- Dạ thấy.
- Chúng ta sẽ dựng ở đó.
Tôn Kinh nói.
- Ở bãi đất ấy ư? Nhưng.., chỗ đó không có bằng phẳng lắm.
Tiểu Phàm nghi hoặc.
Tôn Kinh lắc đầu, cười nói:
- Không phải dưới đất mà là... trên không!
Tiểu Phàm nhíu mày, nhưng không hỏi nữa. Hắn muốn xem xem cái gọi là trên không của đại sư huynh là như thế nào.
Tôn Kinh huy tay vào không khí, lấy từ không gian giới chỉ ra vài thứ, một cái búa lớn, một cuộn dây thừng loại to bằng nửa bắp tay và một cái túi nho nhỏ.
Y nói:
- Lát nữa đệ hãy giúp ta dựng phần đế của trại trên khoảng không giữa bốn cái cây kia. Ta sẽ làm trước cho đệ xem. Sau đó đệ cứ theo chỉ dẫn của ta mà làm.
Nói rồi, y vác theo cái búa và cái túi nhanh nhẹn tiến đến dưới gốc cây.
Tôn Kinh tháo đai lưng ra, chòng nó vào cây và eo mình. Miệng ngậm cán búa, lồng cái túi vào tay, y bắt đầu thoăn thoắt trèo lên. Đến độ cao khoảng 2 trượng, y dừng lại, dùng hai chân kẹp chặt lấy thân cây rồi nhả búa ở miệng ra, đưa sang tay phải. Cả cơ thể gần một trăm cân của Tôn Kinh cuối cùng chỉ dùng một sợi dây đai và hai bắp đùi làm cơ sở để trụ lại trên cây.
Hít sâu một hơi, hữu thủ gồng cứng, gân xanh nổi lên, nghe vù vù tiếng búa vung lên rồi bộp bộp mấy tiếng chắc nịch, y đóng liền mấy cái đinh vào thân cây rắn chắc. Loại đinh y sử dụng cũng không phải là đinh thường mà là loại đinh cố định, có một đầu uốn thành vòng tròn giống như đinh sử dụng trong việc leo vách núi. Chỉ là đinh mà Tôn Kinh đóng có kích cỡ to hơn nhiều so với đinh của các vận động viên leo núi sử dụng mà thôi.
Nhìn qua thì Tôn Kinh thực hiện việc này khá nhẹ nhàng nhưng thực ra mọi việc không hề đơn giản chút nào. Thân cây này vốn đã nhẵn nhụi, lại không có cành cây chìa ra để bám vào, cho nên nội việc ngậm theo búa, tay không leo lên thôi đã là không đơn giản rồi. Có điều việc sau đó mới càng là khó khăn. Việc Tôn Kinh dừng lại để đóng đinh trên thân cây chính là công đoạn khó nhất. Tuy rằng có sử dụng đai lưng làm phụ trợ nhưng muốn giữ một thân hình nặng gần một trăm cân lơ lửng trên cây, rồi lại đồng thời phải giữ được độ cân bằng ổn định khi nện búa thì thực sự là rất khó. Khi Tôn Kinh đóng đinh, hai tay y hoàn toàn không thể phụ trợ cho việc bám giữ gì cả, cho nên toàn bộ cơ thể chỉ nhờ vào hai chân mà kìm giữ. Không phải nói cũng đoán được lúc đó, cơ đùi của Tôn Kinh đã phải gắng sức tới thế nào...
Loại cây mà Tôn Kinh chọn thường được gọi là Thượng Ngũ Trượng Thiết Thụ ( tạm hiểu là: cây cứng như sắt, cao trên năm trượng). Đặc điểm đúng như tên gọi, loại cây này trung bình đều cao hơn năm trượng, thân gỗ cứng cáp vô cùng. Chúng thường được sử dụng để làm trụ cho công trình kiến trúc lớn. Tôn Kinh sở dĩ chọn bốn cái cây này, một vì phương vị của chúng, hai còn là vì đặc điểm của Thượng Ngũ Trượng Thiết Thụ. Có điều, vì cây này rất cứng chắc, tuy là sẽ bảo đảm an toàn cho kĩ thuật dựng trại đặc biệt của y nhưng đồng thời cũng khiến việc dựng trại khó hơn. Thử hỏi việc đóng đinh vào gỗ mềm và đóng đinh vào thân cây gỗ cứng cái nào dễ hơn? Kẻ ngốc cũng biết được. Thế nên, để đóng chắc được đinh vào thân cây này, Tôn Kinh đã phải tốn không ít sức lực.
...
Đóng đinh xong, Tôn Kinh tụt xuống, hỏi:
- Đệ nhìn rõ rồi chứ? Làm được không?
- Ừm... Chắc là được.
Tiểu Phàm đáp.
Tôn Kinh lại tiếp:
- Bây giờ đệ giúp ta đóng đinh vào cái cây kia đi. Mục đích của chúng ta là tạo ra một bệ đỡ chắc chắn cho trại. Chúng ta sẽ dùng đinh làm mấu đỡ, rồi buộc sợi dây thừng này vào bốn cái cây, tạo thành hình chữ nhật với các đường kẻ như bàn cờ. Sau đó, dùng cành cây, lá cây tam sư muội và tiểu sư đệ mang về lợp lên trên...
Vừa nói y vừa đưa cho Tiểu Phàm một cái búa khác cùng một cái túi đựng đinh.
Tiểu Phàm Ồ lên một tiếng, thầm nghĩ, Không ngờ còn có kiểu lập trại kì lạ thế này...
Tiểu Phàm theo sự chỉ dẫn của đại sư huynh, bắt đầu làm việc. Nào là đóng đinh, nào là quăng dây, nào là cột, thắt đúng cách,...
Ban đầu Tiểu Phàm còn lóng ngóng, một là vì chưa quen, hai là việc này vốn đã không dễ rồi. Nhưng sau đó hắn bắt đầu thuần thục hơn, càng làm càng nhanh. Chẳng bao lâu họ đã hoàn thành.
Tiểu Phàm hai chân dẫm lên dây thừng, thử nhún mấy cái liền giơ ngón tay cái lên nói:
- Đại sư huynh. Thật tuyệt diệu.
Tôn Kinh cười cười, nói:
- Hà hà... có gì đâu. Đây chỉ là một phương pháp cắm trại phổ thông mà thợ săn ở chỗ ta hay sử dụng thôi mà.
Tiểu Phàm tấm tắc khen:
- Cái gì mà phổ thông. Phương pháp này không chỉ lạ mà còn rất hữu dụng nữa kìa. Vừa tránh được rắn rết và các loại thú săn mồi ban đêm, lại vừa có được tầm nhìn trên cao nữa... Phương pháp cắm trại như vậy đúng là kì tuyệt.
Tôn Kinh cười hề hề đầy sảng khoái, trong giọng cười cũng có hai ba phần tự hào.
- Đại sư huynh. Nhị sư huynh...
Tiếng gọi của Ái Thượng vang lên.
- Trên này nè.
Tiểu Phàm nói lớn.
Hai người Ái Thượng và Tương Ngạn đánh rơi bó cành lá cái bịch..., há hốc miệng nhìn lên Tiểu Phàm và Tôn Kinh đang đứng trên tấm lưới bện bằng dây thừng cách mặt đất hơn hai trượng chiều cao.
Tiểu Phàm đắc ý nói:
- Thế nào? Tuyệt chứ hả?
Tương Ngạn nuốt cái ực, hỏi:
- Chúng ta sẽ làm trại trên đó sao?
- Tất nhiên. Mau ném cành lá kiếm được lên đây đi.
Tiểu Phàm dù hơi mệt nhưng bộ dạng rất háo hức. Dường như với thành quả này, hắn rất lấy làm đắc ý.
Nghe xoàn xoạt mấy tiếng, mỗi người một tay, sau một thời thần, trên khoảng không cách mặt đất hai trượng đã xuất hiện một mặt phẳng bện bằng cành lá hết sức chắc chắn. Tuy nhiên, đa phần công việc vẫn là Tôn Kinh thực hiện, Tiểu Phàm và hai người kia chỉ là phụ giúp đôi phần mà thôi.
Tiểu Phàm vừa vui thích vừa kinh ngạc ngồi xuống thảm lá dưới chân. Hắn lại nằm xoài ra, lăn qua lăn lại giống như trẻ con vào ngày đông, lần đầu thấy tuyết bèn nằm ra mà nghịch tuyết vậy. Lăn tới mép lưới, hắn ngó đầu xuống nhìn, rồi lại cười hì hì như đứa nhỏ mới có được món đồ chơi thú vị.
Tôn Kinh vừa thả dây xuống kéo hai người Ái Thượng, Tương Ngạn lên vừa cười cười nhìn Tiểu Phàm. Y cảm thấy nhị sư đệ này của mình cuối cùng cũng bình thường hơn đôi chút rồi. Lần đầu hắn nhìn thấy Tiểu Phàm là khi Tiểu Phàm lên tỉ thí cùng Uất Trì Lạc Nhạc. Khi đó, ấn tượng của Tôn Kinh về Tiểu Phàm chính là, thiếu niên này chín chắn quá, thật không hề hợp với độ tuổi gì cả. Rồi lúc nghe chuyện đối đầu với Lang vương của Tiểu Phàm trong Truy Phong Hội, Tôn Kinh lại càng ngạc nhiên. Càng nghĩ y lại càng cho rằng Tiểu Phàm thực trưởng thành trước tuổi nhiều. Sau đó, khi tiếp xúc đôi chút với Tiểu Phàm, Tôn Kinh nhận thấy Tiểu Phàm không hề có tính hoạt bát của thiếu niên mà ngược lại, Tiểu Phàm còn có phần hơi trầm tính, ít nói... Vừa rồi, thấy Tiểu Phàm lăn qua lăn lại, bộ dạng hứng trí vô cùng, Tôn Kinh mới chợt có cái nhìn khác về người nhị sư đệ nhỏ tuổi này, Hóa ra nhị sư đệ cũng có lúc hoạt bát như thế.
Hai người Tương Ngạn, Ái Thượng lên đến nơi thấy Tiểu Phàm lăn qua lăn lại hết sức thích thú thì cũng hơi ngạc nhiên. Thực ra, trong lòng họ đối với Tiểu Phàm cũng có cùng cảm nghĩ như Tôn Kinh vậy, cho nên dù hơn tuổi Tiểu Phàm nhưng từ trước tới giờ, đối với hắn, họ vẫn một mực kính phục. Giờ thấy hắn như thế, trong lòng họ không khỏi có phần lấy làm kì quái, nhưng lại có thêm một phần cảm thấy dễ gần hơn trước.
Tôn Kinh thu dây rồi đứng dậy, lấy ra một cái bình sứ nhỏ. Nắp bình vừa mở, một mùi hương dược thảo liền xông ra. Y nghiêng miệng bình, đi tới bốn thân cây, rắc rắc, đổ ra một loạt bột màu trắng mịn nhìn qua có phần giống bột mì.
Tương Ngạn hiếu kì hỏi:
- Đại sư huynh. Cái đó là gì vậy?
- À. Đây là Khu trùng dược. (thuốc đuổi côn trùng)
Tôn Kinh vừa rắc thêm ra xung quanh viền lưới, vừa trả lời.
- Đại sư huynh thật chu đáo.
Ái Thượng nói.
Tôn Kinh chỉ cười cười, không đáp.
Đoạn, y lại lấy ra thêm mấy thứ nữa.
- Tiểu Phàm, giúp ta căng tấm vải này ra đi.
Tôn Kinh gọi.
- Dạ.
Tiểu Phàm đáp, rồi đứng dậy cầm lấy hai đầu một tấm vải lớn.
- Buộc vào góc đi.
Tiểu Phàm theo lời Tôn Kinh, nhanh chóng cố định xong tấm vải tối màu trên đám lá.
...
Lách tách..., âm thanh củi nở trong đống lửa vang lên rõ ràng trong đêm tối.
Hiện tại đã là tám rưỡi tối, nhóm người Tiểu Phàm cuối cùng cũng dựng xong trại, một cái trại tọa lạc trên không!
Ở giữa là một đống đất, trên có một chiếc chảo gang lớn. Bên trong chảo là củi xếp xen kẽ đang bập bùng lửa ấm áp...