Tâm Lý Học

Chương 38: C38: 38. Tâm Lý Những Kẻ Sát Nhân Hàng Loạt (10)



Chương 10: SỐNG CHUNG VỚI XÁC CHẾT

Không phải tất cả những tên giết người đều có thể lập ra những bản kế hoạch hoàn hảo như những gì chúng tưởng tượng ra để trả đũa, có đủ quyền lực để chúng tự thỏa mãn cơn thịnh nộ cũng như cái tôi của chính chúng, hoặc chỉ để bộc lộ phần thú tính. Một số tên do lớn lên trong hoàn cảnh cô độc nên đơn giản chúng chỉ muốn được quan tâm, và chúng chọn biện pháp cực đoan (giết người) để ràng buộc mọi người lại với chúng. Số còn lại do có những mong muốn bệnh hoạn về cái chết, chúng cho rằng những nạn nhân của chúng là những người bị xã hội lên án, và chúng tin rằng chỉ có một cách duy nhất để đáp trả những mong muốn đó chính là giết họ hoặc họ đã chết. Tuy động cơ gây án là điểm mấu chốt trong bất cứ trường hợp nào, nhưng việc giữ cho cơ thể người chết khỏi bị phát hiện bằng cách hoàn toàn cách ly, hoặc che giấu dưới bức màn bí mật của chúng cũng rất cần thiết. Thông thường tất cả những tên cầm thú đó đều có khả năng chịu đựng được mùi vị, việc di chuyển, cũng như hiện tượng thối rữa của xác chết. Xuất phát từ nguyên nhân nào đó trong sự thỏa mãn, tình dục, hoặc tâm lý, chúng sẽ cất giữ những nạn nhân tại chính căn nhà của chúng càng lâu càng tốt.

Tuy không có dấu hiệu rõ ràng để thấu hiểu những tên giết người thích sưu tầm xác chết, nhưng mong muốn của chúng là được mọi người công nhận về tội ác của chúng gây ra. Dưới đây là cách mà một nhà lý thuyết đưa ra khái niệm "Bệnh thích xác chết" (necrophilous character), bao gồm nhiều dấu hiệu khác nhau. Một số tên man rợ bắt đầu từ việc bị cuốn hút về mặt tình dục với xác chết, do đó chúng muốn được chiêm ngưỡng xác chết một các toàn vẹn (trong danh sách kết hợp bệnh lý mang tính dục trong chương trước). Trong khi những tên khác thích trải nghiệm cảm giác làm tình với xác chết và giữ những xác chết đó như nguồn gợi nhắc khiêu dâm. Chúng ta đã thảo luận về việc tuy những tên sát nhân mắc chứng rối loạn thần kinh không biết gì về những nạn nhân của mình, nhưng chúng lại tìm thấy đặc điểm thích hợp và hoàn hảo trên người những nạn nhân. Trước tiên, chúng ta hãy tìm hiểu về tên giết người chuyên sử dụng yếu tố bạo lực như chất kích dục, và nhà của hắn – giữa những vách ngăn là nơi cất giấu những tội ác khủng khiếp của chính hắn.

BÊN TRONG NHỮNG VÁCH TƯỜNG

Không một ai biết những gì đã xảy ra tại ngôi nhà số 10 đường Rillington Place, Luân Đôn cho đến năm 1953, khi mà Beresford Brown thuê lại nơi này. Brown không thích cái mùi đến từ vách tường, vì vậy ông ta xé bỏ lớp giấy dán tường. Trong quá trình xử lý, ông ta đã mở cái hốc trong góc tường, và ông ta rất sốc khi nhìn thấy bộ thi thể đang phân hủy của một người phụ nữ khỏa thân. Ông ta lập tức trình báo cho cảnh sát và họ đã cẩn thận lấy cái xác ra, trong lúc đó họ lại phát hiện thêm hai xác phụ nữ khác cũng bị nhét chung vào nơi nhỏ hẹp đó. Tất cả các cái xác đều bị đặt trong tư thế kỳ quái, một cái có đầu hướng xuống , trong khi hai cái còn lại bị buộc vào cổ của nạn nhân thứ ba. Kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy cả ba đều bị xâm hại tình dục và bị bóp cổ cho đến chết.

Cảnh sát đã tìm đến Christie, chủ sở hữu nhà, nhưng hắn ta đã biến mất. Tại thời điểm đó, họ phát hiện ra trong nhà của hắn có thêm dấu tích của những nạn nhân khác bao gồm Ethel người vợ quá cố của hắn bị chôn dưới sàn nhà. Ở sau vườn thì tìm được hai bộ xương phụ nữ, trong đó có một chiếc xương đùi được dùng để chống đỡ cho giàn dây leo. Đó là một bộ sưu tập kinh dị và là bằng chứng cho sự tồn tại lâu dài của hàng loạt vụ giết người, trong khi chính quyền được thành lập chỉ để tìm hiểu về danh tính của những nạn nhân. Mặc dù những dòng chữ giật tít trên những trang báo về "Ngôi nhà kinh dị" của Christie, thì hắn vẫn còn lang thang trên phố trong tình trạng say xỉn. Cuối cùng, cảnh sát cũng tóm cổ được hắn và hắn đã thú nhận toàn bộ vụ giết người. Hắn thừa nhận để tạo hứng thú trong quá trình làm tình, hắn cần những người phụ nữ trong tình trạng bất tỉnh, do đó hắn sử dụng những công cụ có sẵn tại nhà để thực hiện hành vi đầu độc họ bằng khí ga. Khi họ chết, hắn cưỡng hiếp và bóp cổ họ. Sau đó, hắn sưu tập lông mu của họ trong một cái hộp thiếc. (1)

Christie sống với những cái xác trong chính ngôi nhà của hắn (một điều đáng kinh ngạc là hắn đã kể với vợ mình về sự xuất hiện của mùi hôi thối khi mà cô ấy là nạn nhân cuối cùng), và thậm chí hắn đã tự tay chôn những thi thể trong vườn nhà mình. Khác với những tên giết người đã đề cập ở Chương 9, Christie không tìm kiếm hương vị của máu hoặc nhu cầu xé xác nạn nhân. Hắn ta cũng không bị kích thích bởi ý tưởng, hình ảnh hay sự trải nghiệm với những cái xác. Thay vào đó, cái hắn tìm kiếm là khả năng kiểm soát những người phụ nữ đó, hắn ta đã đạt được điều đó thông qua những thủ đoạn gian trá. Khi những nạn nhân của hắn chết, hắn ý thức được quyền lực của mình đối với mỗi một nạn nhân, điều đó đã kích thích dục vọng trong hắn. Đó rõ ràng là một nhận thức méo mó về cái chết, cảm giác hung phấn hơn khi kết thúc sinh mệnh của ai đó. Trong khi nhiều tên sát nhân mô tả lại những trải nghiệm thì Christies gia tăng quá trình trải nghiêm bằng cách giữ xác những nạn nhân trong nhà để hồi tưởng lại những gì mình đã làm.

Điều đó không giống với những tên có hứng thú tình dục với xác chết.

HỘI CHỨNG THÍCH XÁC CHẾT_NOCROPHILE

Necrophilia là sự hấp dẫn về mặt tình dục đối với xác chết, theo các nhà tâm lý học thì động cơ phổ biến nhất là nỗ lực để chiếm hữu nạn nhân không có khả năng chống đối hoặc từ chối. Hành động này phù hợp với chẩn đoán chứng tâm thần DSM-IV thuộc "Tính Ham Muốn Tình Dục Bất Thuờng, Không Có Sự Phân Biệt Cụ Thể"_"Paraphilia, Not Otherwise Specified". Nhà xã hội học và phân tâm học-Erich Fromm tin rằng "bệnh thích xác chết" là hậu quả của sự tiến bộ xã hội, xuất hiện khi xã hội phát triển theo hướng hủy hoại tinh thần của đại bộ phận cơ chế. Trong cuốn Giải Phẫu Sự Phá Hoại Của Con Người (The Anatomy of Human Destructiveness), tác giả khẳng định rằng những người chịu khổ vì "tính thích xác chết" bị dẫn dắt bởi một loạt các giá trị bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh xã hội mà họ sẽ hướng tới bắt lấy hình ảnh của cái chết và sự hủy diệt. Những người này tỏ rõ khát vọng kiểm soát tuyệt đối, mong muốn này bắt nguồn từ một tuổi thơ hỗn loạn. Họ càng tìm kiếm điều đó thì họ càng ít có khả năng đánh giá sự phát triển cũng như mất đi bản năng dự đoán trong cuộc sống. Fromm tạo ra sự khác biệt giữa bản năng tấn công tự nhiên, phát triển từ nhu cầu tự động tự vệ, và hành động tấn công mang tính thù địch, đó là do sự hỏng hóc trong tính cách. Từ đó hình thành mong muốn tạo nên điểm khác biệt trong thế giới riêng của họ bằng cách thức phá hoại. Những sự bộc lộ cực đoan này gọi là tính bạo dâm-niềm đam mê quyền lực vô biên trên người khác-và bệnh thích xác chết-sự hấp dẫn tuyệt đối với cái chết.


Bệnh thích xác chết trong học thuyết của Fromm có thể mang tính tình dục (như trong bảng liệt kê về tính ham muốn tình dục bất thường) hoặc không mang tính tình dụ. Dạng mong muốn liên quan đến việc làm tình với xác chết và sau đó chỉ đơn giản là có nhu cầu được gần gũi, hoặc xử lý, hoặc cắt rời xác chết vì những lý do tâm lý. Theo cách nói của Fromm, bệnh thích xác chết có thể là hiện thực hoặc đó chỉ là hiện tượng. Những biểu hiện ban đầu phát triển từ bệnh thích xác chết như là niềm đam mê được bám rễ từ trong tính cách, và trong biểu tượng tinh thần, "những kẻ thích xác chết" khao khát đựơc kết thúc sinh mệnh; chúng thường có những ảo tưởng về việc cắt rời các bộ phận hoặc tách rời các phần còn lại. Khi chúng thèm muốn cái thế giới mà nơi đó không có sự sống, sự săn đuổi của chúng về quyền kiểm soát có thể làm chúng trở nên nguy hiểm. Fromm dẫn chứng Hitler như một ví dụ điển hình.

Một vài đặc điểm của kẻ thích xác chết là mất khả năng tạo dựng quan hệ với người sống, vô cảm trong các cuộc giao tiếp, có xu hướng mặc những màu tối ít gây chú ý và không thích màu sắc sặc sỡ, tin rằng cách giải quyết các mâu thuẫn đều dùng đến sức mạnh hoặc bạo lực, hứng thú với bệnh tật, thiếu tính tự giác, và sự phân chia giữa cảm xúc và ý chí, với một kết thúc vô cảm dẫn đến bi kịch thiệt hại về mạng người. (2)

Kể từ khi Christie sống trong thời đại năng lượng hạt nhân, chứng kiến 2 cuộc chiến tranh thế giới , có lẽ hắn bắt đầu tìm kiếm một phương thức kiểm soát, điều đó dẩn đến sức cám dỗ đối với việc sát hại phụ nữ và giữ họ lại với hắn. Chỉ đến khi hắn mất hết mọi thứ và sự tuyệt vọng làm cho hắn ta ký vào giấy chứng tử của mình bằng việc trao trả ngôi nhà của mình và chờ cảnh sát đến bắt giữ. Đến lúc đó, hắn không còn tiếp tục hại ai được nữa.

Theo bác sĩ Johnathan Roman và bác sĩ Phillip Resnick, trong lý thuyết của ngành tâm lý học thì có 3 dạng cơ bản về bệnh thích xác chết "đích thực":

1. Necrophilic homicide, giết người để có xác chết.
2. Regular necrophilia, dùng xác chết để thỏa mãn tình dục.
3. Necrophilic fantasy, hình dung các hành vi nhưng không thực hiện trên các xác chết.

Trong 122 trường hợp được khảo sát, phần lớn chúng phù hợp với mục thứ 2, và hơn một nửa trong số chúng làm việc trong nhà xác hoặc một số lĩnh vực khác trong ngành công nghiệp tang lễ. Giả sử (nếu ai đó có thể đánh giá như một hoạt động bí mật), những kẻ thích xác chết chủ yếu là nam giới (khoảng 90%), nhưng một nữ thực tập sinh về việc ướp xác đã thừa nhận rằng trong suốt 4 tháng đầu của công việc, cô ta đã sáng tạo ra một thiết bị bơm để phục vụ cho việc quan hệ tình dục với một số xác chết.

Ngược lại với quan điểm thông thường, Rosman và Resnick phát biểu rằng phần lớn những kẻ thích xác chết là dị tính, mặc dù khoảng một nửa những kẻ thích xác chết được biết đến về tội giết người đều là đồng tính. Chỉ khoảng 60% được chẩn đoán là mắc chứng rối loạn nhân cách, với 10% mắc bệnh tâm thần.

Những công việc phổ biến nhất mà qua đó những kẻ thích xác chết trong cuộc nghiên cứu của họ, được tiếp xúc những cái xác bao gồm nhân viên trong bệnh viện thuộc quân đội, phụ vụ cho nhà xác, trợ lý cho phòng tang lễ, mục sư, nhân viên nghĩa trang, và quân nhân-mặc dù đa số những người phục tùng như họ không bị cám dỗ đối với việc xâm hại xác chết. (3)


Masters và Lea, tác giả cuốn Những Tên Tội Phạm Ngoan Cố Trong Lịch Sử (Perverse Crimes in History), mô tả một "kẻ thuần túy thích xác chết" là kẻ không bao giờ chạm vào xác chết nhưng lại tìm thấy sự thỏa mãn tình dục duy nhất từ việc nhìn thấy những cái xác. Nhưng những kẻ khác có thể trở nên nguy hiểm. Sự ảo tưởng của chúng có thể chuyển từ việc mổ xẻ xác chết cho đến việc dứt khoát giết người để có xác chết mổ xẻ. Tuy nhiên khát vọng của những kẻ giết người có cùng ham muốn trong những hành vi tình dục đối với xác chết thì không được công nhận là kẻ thích xác chết đích thực, Masters khẳng định. Ông cho rằng sự xâm hại tình dục chỉ là sự mở rộng dục vọng mà những kẻ sát nhân sẽ thực hiện như một phần của toàn bộ tội ác. Kẻ thích xác chết đích thực sẽ chỉ hứng thú với xác chết, mà không phải người sống. Nếu hắn giết người, đó chỉ đơn giản là cần xác chết. Hắn ta thường không có khả năng cùng người sống tiến hành quan hệ tình dục. Đó chắc chắn là là một cách phân biệt tốt, nhưng điều đó rất quan trọng trong trường hợp chúng ta buộc phải lập tức đưa ra những suy đoán về động cơ giết người.

Masters và Lea cho biết điều đáng ngạc nhiên chính là những xác chết thường bị những kẻ thích xác chết xâm hại không phải những cái xác mới mà là những cái được đào lên từ những ngôi mộ và trong tình trạng thối rữa hoặc được ướp. Thậm chí một vài trong số đó chỉ còn lại bộ xương. Những kẻ thực sự ăn những cái xác đã bị phân hủy được biết đến như kẻ ăn xác-necrophagists, nhưng trái ngược với kẻ ăn thịt người, những kẻ thích thịt tươi hoặc những kẻ tiêu thụ di thể của những người chúng yêu thương vì mục đích tâm linh (tục ăn thịt người-anthropophagy). Một người đàn ông chỉ duy nhất muốn được ăn những vật trang trí trên móng của người chết, tên khác thì muốn liếm những bộ phận sinh dục. Một người phụ nữ sống trong gia đình mà đa số các thành viên đều đã chết, đã đi đến hầm mộ gia đình để ăn tươi nuốt sống bộ phận sinh dục nam của những người cô ấy yêu thương.

Với những kẻ như vậy, khái niệm về tình dục là ấu trĩ. Những người có tâm lý khỏe mạnh tham gia các mối quan hệ giữa người với người bằng cách tiếp nhận và cho đi niềm vui, nhưng đối với cái chết, chỉ có một loại người nhận được niềm vui, đó là triệu chứng tự yêu bản thân (4). Tuy nhiên đôi khi hắn giữ xác chết gần mình để hưởng thụ sự tra tấn trong khi người đó còn sống và thi thể sau khi người đó chết. Dường như không một ai có thể đưa ra một đáp án thích hợp cho việc đó.

NHỮNG GÓC TỐI

Tháng 12 năm 1978, một nhóm các nhân viên cảnh sát bắt đầu đào bới một nơi khủng khiếp nằm bên dưới gác xép của ngôi nhà ngụ tại số 8213 đại lộ Summerdale ở Des Plainers, Illinois. Sau khi một nhân viên chú ý đến mùi hôi thối của xác chết phát ra từ một ống dẫn nhiệt trong ngôi nhà của John Wayne Gacy, một chủ thầu có dính líu đến vụ mất tích của một thiếu niên, Rob Piest, hắn ta đã bị yêu cầu cho một cuộc khám xét. Các nhà điều tra đưa ra 28 thi thể riêng biệt của những thanh niên trong tất cả các bang khác nhau đang trong tình trạng phân hủy-một số bộ phận trong số họ thậm chí còn bị trộn lẫn với những người khác. Nhiều người được vớt lên từ cùng một con sông, bao gồm Piest, và Gacy bị buộc tội với mức độ nghiêm trọng về tội giết người thuộc cấp độ số 1. Bảng công bố cuối cùng về tổng số nạn nhân của hắn là 33 người. Hắn là 1 ví dụ cho kẻ gần như có thể chịu đựng một bộ sưu tập các xác chết hôi thối trong tình trạng đang phân hủy. Hắn không hẳn bị kích thích bởi những cái xác, nhưng hắn yêu cái cảm giác quyền lực mà hắn nhận được bắt nguồn từ thời điểm tra tấn về mặt tình dục và giết người. Cũng như Christie, hắn hưởng thụ sự hài lòng khi biết rằng những thanh niên đó chết dưới tay hắn, nhưng hắn cũng đã có quan hệ tình dục với ít nhất một vài cái xác trong số các xác chết. Một số nhà phân tích chỉ ra rằng hắn bị kích thích về mặt tình dục đối với các thanh niên khỏe mạnh nhưng có vẻ hắn ghét sự thúc đẩy tình yêu đồng giới bên trong chính hắn, vì vậy hắn giết những nạn nhân của mình như một sự trừng phạt cho tội lỗi của họ cũng như chính hắn.

Đặt cùng một trường hợp đồng dạng và giới hạn những gia đình có cùng hoàn cảnh đã phải chờ đợi tin tức về người thân bị mất tích trong 6 năm trời, các nhà điều tra thì chăm chỉ thực hiện nhiệm vụ của mình là nhận dạng các nạn nhân. Một số gia đình tuyệt vọng cung cấp những bức ảnh, những bức chụp X quang, và hồ sơ nha khoa, và trong các trường hợp khác, giấy phép lái xe và các loại giấy tờ nhận dạng khác để tìm kiếm người thân bị mất tích của họ, người đang là một trong số những nạn nhân. Tuy nhiên do hành vi đồng tính luyến ái được thảo luận quá nhiều trên phương tiện truyền thông, nên người ta nghĩ rằng các gia đình do dự trong việc đến nhận dạng và do đó một số thi thể vẫn chưa được xác nhận. Sau 6 tuần, các quan chức đã thành công trong việc nhận dạng ít hơn một nửa các thi thể, họ thuê nhà nhân chủng học tội phạm Charles P. Warren và Clyde C. Snow để hỗ trợ, và họ xoay quanh trong việc phác họa tội phạm, Betty Pat. Gatiliff tái tạo lại những hộp sọ bị biến dạng thành những khuôn mặt có thể nhận diện. Những pháp y chuyên về răng sẵn sang hỗ trợ trong việc xác định những cái răng. Bởi vì Gacy chồng chất các thi thể lên nhau dưới sàn nhà mình, nên nhiệm vụ đầu tiên của đội cảnh sát là phải sắp xếp và phân loại xương của từng người. Cuối cùng, điều đó đã khẳng định rằng nạn nhân điển hình của Gacy thuộc nam giới, da trắng, ở độ tuổi thiếu niên hoặc đôi mươi, một người trong đó là lính thủy đánh bộ và một người khác đã kết hôn. Những người tham gia trong nhóm điều tra này cảm thấy buồn nôn và ghê tởm bởi ý nghĩ rằng một người có thể sống với tất cả đống thịt hôi thối này.

Gacy bị xét xử và kết án về tội giết người, và bị xử tử hình. Năm 1994, hắn thực hiện bản án. Nhưng nhiều câu hỏi vẫn còn đó. Trong khi hắn ta giết các chàng trai và chôn họ ở gác xép nhà mình, những mùi hôi thôi này xuất hiện ngay cả trong nhà láng giềng. Thậm chí người vợ thứ hai và mẹ của hắn đã từng sống trong ngôi nhà này một thời gian trước khi hắn giết người. Hắn giết người khi họ rời khỏi. Gacy đã đảm bảo với mọi người rằng hắn chỉ gặp vấn đề về nhiễm trùng, không có gì mà một chút ít vôi không thể sửa được. nhưng nó không bao giờ được sửa, và không một ai báo với các nhà chức trách cả.

Đôi khi, Gacy giết 2 nạn nhân chỉ trong 1 đêm, và hắn luôn phải đối mặt với việc xử lý các thi thể. Chỉ đến khi hắn ta thoát ra khỏi không gian dưới ngôi nhà của mình và bắt đầu ném các thi thể xuống dòng sông Des Plaines. Khi Gacy nói về việc hắn đã giết những nạn nhân của mình như thế nào, hắn đã thừa nhận đôi khi hắn giữ những cái xác bên cạnh trong một vài giờ. "Sau giấc ngủ trên chiếc giường bên cạnh cái xác cả đêm, Gacy thức dậy vào lúc 6 giờ sáng và chuyển xác chết lên gác mái". (5)

Cũng như vụ tai tiếng của Gacy về sự đồi bại của hắn, hắn ta không giữ lại nguồn sáng cho 2 kẻ giết người đã chia sẻ cách làm việc chung. Chúng tin rằng cách tốt nhất để giữ người bạn đồng hành bên cạnh mình là giết chết anh ta. Cả hai đều thể hiện dạng bệnh thích xác chết, nhưng theo những cách khác nhau.


GIỮ HỌ BÊN CẠNH

​Jeffrey Dahmer và Dennis Nilsen đều là những chành trai trẻ bình thuờng, kiệm lời, những người trở thành những tên giết người. Dahmer mơ ước tạo ra một zombie sống như một nô lệ tình dục-người mà lúc nào cũng vâng lời và ở bên cạnh hắn ta-và Nilsen cũng khát khao một ai đó không bao giờ rời khỏi hắn ta. Giống như nhiều tên giết người khác, chúng xem những người khác như các đối tượng được sử dụng cho mục đích của riêng chúng. Hãy xem xét Nilsen trước.

​Hắn ta sống tại Luân Đôn và tìm được những nạn nhân của mình trong các câu lại bộ đêm. Trước đó hắn chưa từng giết người, hắn chỉ trải qua sự cám dỗ về mặt tình dục với người chết, vì vậy hắn ta nằm dài trước gương hàng tiếng đồng hồ, tự huyễn hoặc giả sử chính mình là xác chết. Đây là một điều gì đó về trạng thái bị tổn thương, trong chính hắn và trong những người khác, nó khuấy động cao độ sự thèm muốn trong hắn. Hắn mời một vài người tình đến đóng vai tưởng tượng của mình khi có cơ hội, nhưng hắn thấy khó khăn khi yêu cầu mọi người làm điều này. Như tất cả dạng ham muốn tình dục khác, hắn cảm thấy xấu hổ.

​Năm 1978, Nilsen mời một người đàn ông gặp ở hộp đêm về căn hộ của mình. Họ đã uống một ít bia và khi Nilsen nhận thấy người đàn ông này cuối cùng cũng chịu rời khỏi, hắn đi đến phía sau ông ta và siết cổ ông ta bằng một chiếc cà vạt. Trước sự ngạc nhiên của mình, hắn tìm thấy lạc thú tình dục thông qua hành vi giết người, cảm giác đặc biệt đối với việc hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát. Hắn giữ thi thể này một khoảng thời gian ngắn đến khi nó bắt đầu bốc mùi, sau đó hắn chôn thi thể bên dười sàn nhà trong căn hộ của mình.

​Nilsen tiếp tục mời những người đàn ông về nhà. Một số hắn thả đi, nhưng phần đông hắn bóp cổ cho đến chết. Từ lúc hắn có những thi thể này xung quanh, hắn thích cái cảm giác tuyệt vời khi hoàn toàn có được bọn họ bằng sức mạnh của mình. Thậm chí khi đi tắm, hắn còn đặt họ vào bồn tắm. Thỉnh thoảng hắn đặt họ trên chiếc giường của mình. Hắn thú nhận đã từng cố gắng làm tình với các thi thể, nhưng nói rằng hắn thường nhận thấy việc đó rất khó. Khi có dịp, hắn chỉ muốn đem các thi thể đặt khắp nơi trong căn hộ của mình, như vậy hắn không còn cảm thấy cô đơn nữa. Cuối cùng, khi sự phân hủy gây khó chịu, Nilsen cắt rời các thi thể trong phòng khách của hắn ta. Vài bộ phận hắn giữ bên cạnh, và hắn vứt những phần còn lại vào xó xỉnh nào đó trong ga-ra hoặc thiêu hủy trong vưòn nhà mình. Trong lời thú tội sau này, hắn cho biết giai đoạn yêu thích nhất của hắn trong các trình tự này là đêm đầu tiên khi thi thể còn tươi mới. Hắn ta khoái trá với sự thực rằng họ không thể đứng dậy và rời khỏi. Hắn thích chơi đùa với họ như thể họ là những con búp bê: hắn cất giữ họ trong tủ chén, đặt họ ngồi trên ghế, trưng diện cho họ, hoặc làm đau họ-bất cứ điều gì hắn nghĩ ra trong thời điểm đó. Với kinh ngiệm của một đồ tể, Nilsen không gặp khó khăn trong việc chặt khúc cái xác chết và nấu các thớ thịt lấy từ phần đầu của họ trong một nồi súp lớn. Đối với hắn ta, toàn bộ quy trình đó là một hành động yêu thương, người cuối cùng mà những người đàn ông đó biết đến là hắn, và ý nghĩ đó làm hắn hài lòng. Tuy nhiên, sau cùng hắn đã chuyển đến một căn hộ khác mà nơi đó không có sân vườn, vì vậy hắn nghĩ ra một cách tốt hơn để xử lý các nạn nhân của mình. Hắn cắt nhỏ những thớ thịt từ họ và ném chúng vào bồn cầu rồi xả nước, nhưng khi hệ thống ống thải bị tắt nghẽn trong toàn thể tòa nhà, một cuộc điều tra nhắm thẳng đến Nilsen. Ý thức được những gì họ đang tìm, hắn vạch tủ quần áo ra nơi mà cảnh sát đã tìm thấy những bộ phận bị cắt rời của 2 người đàn ông khác nhau. Những đoạn thân thể khác được tìm thấy trong tủ đựng trà của hắn, cùng với một số khúc xương cũ khác, và hắn đã bị bắt. Sau khi hắn thú nhận đã giết 15 người trong vòng 5 năm. Trong tù, hắn tự tiêu khiển với các bản vẽ thi thể của những nạn nhân và các bộ phận cơ thể.

​Nilsen tin rằng những vấn đề của hắn được hình thành từ những trải nghiệm trước đó. Bởi cha của hắn đã rời bỏ hắn khi hắn còn là một đứa trẻ, hắn được ông ngoại-Andrew Whyte nuôi dưỡng, nhưng khi Nilsen lên 6, Whyte qua đời. Mẹ Nilsen để hắn nhìn thấy cái xác, và trải nghiệm đó đã mở đầu cho cái cảm giác mất mát khủng khiếp. 2 năm sau đó, hắn suýt chết đuối ở biển, và được cứu sống bởi một cậu bé lớn hơn. Cậu bé đó bị kích thích bởi cơ thể suy nhược của Nilsen, cậu cởi bỏ quần áo của mình và đã lộ liễu thủ dâm trên người hắn. Nilsen tỉnh dậy và tìm thấy một chất dính màu trắng trên bên mặt khu vực dạy dày của mình.

Năm 1961, Nilsen tham gia vào quân ngũ và trở thành đầu bếp, đó là cách mà hắn học nghề đồ tể. Hắn dựa vào rượu để ngăn chặn nỗi cô đơn, và trong những năm đó, hắn nằm dài trước gương với tư thế không nhìn thấy đầu của chính mình và giả vờ bất tỉnh. Cái "cơ thể khác" đó kích thích hắn, và hắn thủ dâm. Vào khoảng thời gian này, hắn phát triển tình bạn thân thiết với một người đàn ông không phải gay, nhưng anh ta đồng ý giả vờ chết trong khi Nilsen chọn vai diễn trong những bộ phim gia đình để hắn tự mình thưởng thức sau đó. Khi hắn ta trở lại làm một dân thường, Nilsen rơi vào cuộc sống với những người quen biết bình thường, nhưng hắn muốn cái gì đó bền vững và lâu dài hơn. Những hành động trước gương của hắn phát triển với mức độ kỳ dị càng lúc càng cao, như lúc bấy giờ hắn xem cơ thể "khác" đó đã chết. Hắn thậm chí còn sử dụng đồ hóa trang để đạt được hiệu quả tốt hơn, bao gồm việc ứng dụng máu giả để làm hiện ra cảnh hắn bị sát hại. Nilsen cố gắng bào chữa cho sự điên rồ, nhưng hắn vẫn bị kết án và nhận lấy cuộc sống trong tù. Hắn giữ một cuốn tạp chí về nhà tù và nỗ lực xuất bản một cuốn sách, nhưng cho đến nay hắn vẫn bị cấm cho hoạt động đó. Nilsen là một ví dụ cho những người dần dần trở nên yêu thích người chết và bị cám dỗ về mặt tình dục với các xác chết, nhưng lại là người mong muốn có được một bạn tri kỷ. Trong lúc giết người, hắn ta có thể pha trộn giữa mong muốn-giữ lại một người bạn "mãi mãi" và có quan hệ tình dục với xác chết-nhưng kỳ lạ là hắn ta từ chối giao du với những nạn nhân bị hắn sát hại. Dường như hắn ta chỉ thích có được họ trong một khoảng thời gian (6). Tham gia quan hệ tình dục với những xác chết càng nhiều thì tính thích xác chết càng lộ rõ, đó là Jeffrey Dahmer, kẻ muốn có một zombie sống thực hiện những gì hắn yêu cầu.

CÁC THÍ NGHIỆM

​Richarch von Krafft-Ebing, nhà thần kinh học người Đức đã xuất bản cuốn Rối Loạn Tình Dục-Psychopathia Sexualis năm 1886, là người đầu tiên mô tả định dạng bệnh thích xác chết. Trong nhiều ca nghiên cứu của mình, ông tính cả Trung Sĩ Francois Bertrand, kẻ mà lúc nhỏ thích mổ xẻ các động vật và là kẻ trưởng thành trong những ảo tưởng tra tấn bạo lực khi lớn lên. Năm 1849, hắn đào những cái xác còn mới với đôi tay trần của mình từ các mảng đất thuộc nghĩa trang Pere Lachaise và Montparnasse ở Paris để làm tình với họ. Mỗi khi nhìn thấy xác chết, hắn đều trở nên điên cuồng. Hắn muốn mổ bụng họ, băm nhỏ họ bằng cái thuổng, đôi khi nhai họ, and để các bộ phận nằm rải rải khắp nghĩa trang. Mặc dù hắn bị bắt và kết án 15 năm tù, nhưng hắn chỉ ở 1 năm trong tù. Hắn khẳng định rằng hắn không thể khống chế hành vi của mình (7).

Von Kraff-Ebing tin rằng xác chết đơn giản chỉ là một vật thể không có tính trở ngại dùng để thỏa mãn tình dục. Sự chinh phục hoàn toàn, ví như kẻ có thể trải nghiệm với 1 xác chết, đối với 1 số người là sự khiêu dâm, và đó gần như chắc chắn là cơ sở ảo tưởng đối với kẻ giết người khét tiếng vùng Milwaukee, Jeffrey Dahmer.

Hắn thu hút sự chú ý của cộng đồng vào tháng 7 năm 1991, khi thú nhận với cảnh sát rằng hắn đã giết 27 người đàn ông trước khi nạn nhân gần đây nhất của hắn trốn thoát và đưa hắn vào đồn cảnh sát. Họ xông vào căn hộ của hắn và nhận thấy mùi hôi thối, sau khi phát hiện những tấm ảnh nhựa của những người đàn ông đã chết, bị cắt xẻo và chặt khúc. Nhìn vào bên trong tủ lạnh nơi hiện ra những cái đầu người, những khúc ruột, những quả tim, và những quả thận. Xung quanh căn hộ các điều tra viên tìm thấy những cái đầu lâu, đoạn xương, những bộ phận cơ thể đang mục rữa, và máu vương vãi khắp nơi. Trên hết, các điều tra viên có thể tìm thấy những phần còn lại của 11 người đàn ông khác nhau. Dahmer nói với họ là còn thêm 6 người nữa.


​Vụ giết người đầu tiên của hắn diễn ra khi hắn 18 tuổi. Cha mẹ hắn bỏ mặc gia đình, đi theo những hướng riêng của họ, và vài tuần sau đó Dahmer có được chỗ ở cho riêng mình. Trong khi lái xe ra ngoài, hắn phát hiện một anh chàng hấp dẫn muốn đi nhờ xe tên Steve Hicks. Hắn quyến rũ người đàn ông này về nhà với lời hứa sẽ làm anh ta hưng phấn. Hicks ở lại với hắn vài giờ và khi anh ta đứng dậy rời đi, Dahmer đập quả tạ vào sau đầu anh ta và sau đó bóp cổ anh ta. "Tôi không biết làm cách nào để giữ anh ta lại", sau này hắn khai với cựu nhân viên FBI, Robert Ressler (8). Sau đó hắn phát hiện ra rằng hắn bị kích thích mạnh mẽ bởi việc giam cầm người khác, và khi hắn cắt rời thi thể thành những mảnh nhỏ để tiện xử lý, hành động này cũng kích thích hắn, vì vậy hắn thủ dâm trên nó.

​Sau này khi chuyển đến sống cùng bà của hắn, nhưng cái cảm giác bức bách lại ép chặt hắn một lần nữa. Khi tham gia tang lễ của một người đàn ông trẻ, hắn lên kế hoạch đi đến nghĩa trang vào buổi tối và đào thi thể lên, nhưng lại gặp trở ngại trong việc đó, hắn bắt đầu quay lại đón những người đàn ông trên đường. Hắn chuốc thuốc và bóp cổ họ, và làm tình với xác chết. Sau đó hắn cắt họ ra. Trong thời gian sống với bà của mình, hắn đã giết chết 4 người và cắt rời họ dưới tầng hầm nhà bà. Bà đã 2 lần phàn nàn với cha của hắn về mùi hôi thối, và cha của Dalmer đã lục soát ngôi nhà, nhưng Dalmer luôn chống chế bằng cách nói hắn sẽ tìm cách phát hiện. (9)

​Đến khi hắn có được căn hộ của riêng mình. Trong nỗ lực tạo ra những con zombie để hắn sai bảo, hắn thử khoan những cái lỗ vào đầu của những nạn nhân đang bất tỉnh và tiêm axít vào hộp sọ của họ. Một nạn nhân thực sự đã sống sót trong 2 ngày sau thí nghiệm này. Dahmer cũng thử cắt bỏ phần mặt của những nạn nhân và cất giữ chúng như những chiếc mặt nạ, nhưng chúng bị hỏng quá nhanh. Như một số nghi lễ để tỏ lòng tôn kính đối với những ảo tưởng của hắn, Dahmer thiết kế một bệ thờ làm từ những cái đầu lâu, mà hắn sẽ xây dựng vào ngày mà hắn giết đủ số người đàn ông. Hắn tin rằng từ đó hắn sẽ đạt được những quyền năng đặc biệt mà chúng sẽ giúp hắn có được đời sống xã hội và tài chính tốt hơn. Trong những lần hắn bất cẩn, những nạn nhân được phép rời khỏi và những người bên ngoài có thể nhận thấy mùi hôi và tế phẩm đến từ bên trong, vậy là cảnh sát có được những câu chuyện về hắn tại những thời điểm khác nhau khi mà nạn nhân cố gắng tìm kiếm sự giúp đỡ. Điều đó cho phép Dahmer liên tục thoát khỏi tội giết người (10).

​Robert Ressler trò chuyện với Dahmer trong 2 ngày để tìm hiểu những động cơ của hắn. Dahmer diễn tả rõ ràng và sẵn sàng cung cấp thông tin chi tiết, và Ressle có nhớ rõ rằng những điều hắn tự thú đã khiến ông sốc. Ông nhận thấy rằng Dahmer bình thường hóa mạng sống của những nạn nhân và chỉ nghĩ về nhu cầu của hắn, thậm chí hắn ta dường như lấy làm tự hào về khả năng giết người của chính mình. Trong suốt thời gian hắn kháng án rằng hắn muốn thay đổi và chỉ dùng ma đơ canh để thỏa mãn hắn vì vậy hắn sẽ không làm tổn thương bất kỳ ai nữa-thứ mà cha hắn phát hiện được trong tủ quần áo của hắn. Sự bào chữa này được xem là phần trả lời dối trá trong lời thú nhận của Dahmer.

​"Đó là hành vi giết người và đó là tội giết người", Ressle nói. "Đó là một kiểu giết người mà tôi nghĩ một người bình thường có thể cho là không được tha thứ nhưng dù sao vẫn có thể hiểu được. Ví dụ, một người đàn ông giết chết ai đó trong lúc tức giận. Hắn ta chỉ muốn trốn thoát. Hoặc 2 gã đàn ông đánh nhau ở quán bar và một con dao xuất hiện. Tất cả các tình huống giết người đều theo những đường lối đó. Nhưng khi bạn nhận được ý muốn giết người thuần túy không bị trộn lẫn với bất kỳ động cơ đặc biệt nào được lặp đi lặp lại trong tâm trí và không có điều gì làm cho nó dễ hiểu như là lợi ích, điều đó chỉ ra rằng bạn có một động lực mà nó vượt xa ra khỏi lý trí. Bạn chỉ cần có động cơ tà ác những chí hướng tà ác. Tôi vẫn luôn có cái cảm giác trong các buổi phỏng vấn với những kẻ như vậy rằng có điều gì đó vượt xa những gì chúng ta có thể lĩnh hội".

​"Không có động cơ hợp lý và khi chúng rình rập mọi người để tìm kiếm nạn nhân, và bắt họ, đưa họ đi và nhốt họ lại-một số kẻ trong chúng sẽ giữ những nạn nhân trong vài ngày hoặc vài tuần-khi cảm xúc biến mất. Cần có một quyết định bình tĩnh để làm tất cả điều này. Điều đó rất có phương pháp. Không có mức độ và mục đích, chỉ đơn giản bắt nạn nhân và sử dụng họ theo nhiều cách khác nhau và rồi thủ tiêu họ. Dahmer giết người vì hắn ta cô đơn. Vâng, rất nhiều người cô đơn và họ không giết người khác. Giải pháp của hắn cho vấn đề cô đơn của mình là đưa ai đó về nhà hắn, chuốc thuốc anh ta, giết anh ta, và cất giữ thi thể đó trong vài ngày tại thời điểm đó. Mặc dù lời bào chữa của hắn theo những hướng điên rồ, nhưng tôi nghĩ thực tế hắn đã hiểu rất nhiều điều đúng đắn từ cách nghĩ sai trái. Hắn có thời gian dài để che giấu những gì hắn đã làm. Hắn làm điều đó như một giải pháp được trù tính sẵn, nhằm giữ hắn thoát khỏi chế tài của pháp luật. Điều đó hiển nhiên cho thấy rằng Dahmer biết hắn đang làm gì và biết điều đó là sai trái, nhưng đồng thời hắn cũng có yếu tố hoang tưởng, điều mà dẫn đến việc hắn chặt xẻ những nạn nhân của mình và làm thí nghiệm trên người họ bằng cách tiêm axít vào não họ. Hắn đã vượt xa ra khỏi lĩnh vực mà người thường có thể hiểu được." (11)

​Luật sư của Dahmer, Gerald Boyle, trong một cuộc nỗ lực chứng minh tình trạng mất trí của hắn, đã trình bày trường hợp của hắn như sau, "Jeffrey Dahmer muốn có một cơ thể. Một cơ thể. Đó là sự tưởng tượng của anh ta. Một cơ thể." Nó dường như cho thấy hắn ta không thể lĩnh hội được cách mà bất kỳ một ai có thể đánh giá bất cứ điều gì, ngoại trừ kẻ tâm thần. Nhưng rõ ràng trong tâm trí của Dahmer ý thức được việc nói dối cảnh sát và hắn không quan tâm đến việc bị bắt, điều đó đã chỉ ra rằng thay vì là kẻ điển hình của bệnh paraphilia (thỏa mãn tình dục bằng cách tưởng tượng đang tham gia hành động tình dục đó), bị cưỡng bách theo đuổi tình dục, thì Dahmer là không phải là một kẻ rối loạn, vô tổ chức. Hắn ta ý thức được việc mình đang làm gì và điều đó là sai trái. Bằng chứng là hắn ta đã thay đổi lời biện hộ của mình trước khi phiên tòa bắt đầu, để mặc cho bồi thẩm đoàn đưa ra lời phán quyết thỏa đáng-nhà tù hay viện tâm thần. Đó là lý do hắn nghĩ chính quyền đối với hắn có liên quan.

​Quan tòa được biết ở tuổi 14, Dahmer đã suy tính về việc sử dụng xác chết để quan hệ tình dục. Hắn ta sẽ lái xe đi xung quanh với một người bạn có cùng sở thích đánh chó, và hắn xem vụ giết người đầu tiên của mình theo cách mà những người đàn ông khác nghĩ về cuộc chinh phục về mặt tình dục đầu tiên của họ. Khi hắn đến tang lễ của một người đàn ông trẻ, hắn đã tưởng tượng việc đánh cắp thi thể ra khỏi nghĩa trang, và hắn ta học được cách bảo quản xác động vật từ một chuyên viên nhồi xác động vật. Hắn nói hắn chỉ có thể cương cứng, nếu bạn tình của hắn bất tỉnh. Hắn cần cảm giác hoàn toàn kiểm soát nhưng không muốn nhận được bằng cách lệ thuộc vào mong muốn của những người khác. Hắn khẳng định việc ăn những bộ phận cơ thể vì hắn tin rằng những nạn nhân sẽ sống lại thông qua hắn. Vì vậy hắn có thể tiếp tục quan hệ với họ, hắn để những nạn nhân của mình nằm xung quanh càng lâu càng tốt (thậm chí đôi khi tắm chung với họ trong cùng bồn tắm) và cuối cùng khi hắn vứt bỏ họ, hắn cảm thấy mất mát. Hắn không thích nhìn thấy cuộc sống của họ kết thúc trong những túi rác. Có những lúc hắn cảm thấy tội lỗi, nhưng cuối cùng cảm giác đó biến mất, đặc biệt khi hắn có được nạn nhận mới dưới sự kiểm soát của hắn. (12)

​Ressler, cùng với các chuyên gia sức khỏe thần kinh khác, tin rằng đó sẽ là tư liệu tốt nhất để nghiên cứu những người rơi vào vùng xám giữa rối loạn tâm thần mất kiểm soát và trạng thái tinh thần rõ ràng. Vài người biết rằng những gì họ đang làm là sai, và họ thậm chí có thể thực hiện việc kiểm soát khi bị đe dọa mà không được che chắn, tuy nhiên có lẽ điều đó quá yếu nên nhận thức của họ về vấn đề đúng sai là do sự sai lầm trong chính nhận thức đó. Một số nhà tâm lý học làm chứng cho khả năng này xảy ra với Dahmer. Tuy nhiên, tòa án, cũng như bồi thẩm đoàn, muốn những thứ đơn giản, vì vậy các sắc thái của bệnh tâm thần thuờng không được đánh giá đúng mức. Không chỉ vậy, hệ thống tư pháp vẫn chấp nhận khái niệm về bệnh tâm thần trong thời kỳ trở lại của những tiêu chuẩn MNaughten năm 1843. Đối với tất cả số tiền mà vài tiểu bang bỏ ra để hành hình những kẻ giết người đó, thì xã hội có lẽ sẽ được phục vụ tốt hơn bằng cách đào tạo mọi người về kiến thức và nhận định rõ ràng hơn về cách đánh dấu những biểu hiện kỳ lạ của những kẻ giết người hàng loạt. Một số nhà nghiên cứu hi vọng câu trả lời nằm ở đâu đó trong não bộ, nhưng cho đến nay, không ai thực sự biết. Nếu họ biết, họ sẽ có thể công bố tại sao một vài kẻ giết người hành động không vì lý do nào cả.



Cre: ver1.tamlyhoctoipham.com



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.