TÂM LÝ PHẠM TỘITác giả: Trường Nhị
Dịch: Mặc Thủy
Phần 3 // Ba Nấm MồChương 41 // Nắm bắtSo với Hoành Cảnh, Vĩnh Xuyên cách đó vài trăm kilomet mới là một đô thị quốc tế hóa đúng nghĩa. Nơi này có những tòa nhà chọc trời đan xen, xe cộ như nước, người đến người đi ai cũng vội vàng.
Lâm Thần ra khỏi trạm Vĩnh Xuyên, thấy Phó Hách đang nhón chân, lo âu đứng canh chừng trước cổng, nhìn kỹ từng người khách đi qua, chỉ sợ bỏ lỡ gì đó.
Đứng cách rất đông người, Lâm Thần nhìn hắn từ xa, cảm thấy khung cảnh này thật chẳng khác gì năm xưa.
Anh đút hai tay vào túi, bước đến trước mặt Phó Hách, hắn giật nảy mình: “Đàn anh, anh không chịu vẫy tay gì cả, thấy em cũng không xúc động nữa chứ.”
“Vậy thì để tôi diễn lại theo kịch bản của giáo sư Phó?” Lâm Thần cười, hỏi ngược lại.
Phó Hách hừ một tiếng rồi không nói nữa, hắn đi quanh Lâm Thần một vòng, hai mắt mở to như không dám tin, hỏi: “Đàn anh, sao anh không mang gì hết vậy?”
“Mang cái gì?”
“Quà mừng thọ đó!”
Lâm Thần còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đàn em kéo tay đi ra khỏi bến xe, đàn em nói nhiều của anh lại bắt đầu phát huy bản sắc: “Anh không biết đâu, mấy đứa Trịnh Đông Đông ấy à, vừa rồi còn đang khoe khoang quà mừng thọ cho ông cụ trong nhóm chat kìa, em thấy nào là linh chi, nào là nhân sâm, rồi thì Thọ Sơn Thạch Ấn Chương……”
Thông tin của Phó Hách khiến Lâm Thần hơi kinh ngạc, anh cười mà hỏi: “Thế này thì có khác gì quy mô tiến cống cho Hoàng đế đâu nhỉ.”
“Thế này đã là gì, bản thân Trịnh Đông Đôngcòn chuẩn bị một tấm bình phong tám cánh làm bằng gỗ sưa!”
“Đúng là vung tay quá trán thật.”
“Đàn anh, anh phải có ý thức về nguy cơ đi chứ, nhìn người ta xem, hết bỏ tiền ra đặt một bữa tiệc mừng thọ sang trọng vừa tặng quà cho ông cụ, chúng ta biết giấu mặt vào đâu?”
“Tiệc mừng thọ sang trọng?”
“Khách sạn InterContinental dưới trướng tập đoàn May Coen đó, bây giờ nó là khách sạn tốt nhất ở Vĩnh Xuyên rồi, Trịnh Đông Đông bây giờ đã thành Tổng giám đốc của May Coen, cái loại người không khoe khoang thì sẽ chết như hắn đó, đã đặt cho ông cụ cả một phòng tiệc riêng.” Phó Hách vừa đi, miệng vừa không ngừng liến thoắng.
Nghe vậy, Lâm Thần chỉ thấy không ổn: “Ông cụ biết chuyện này không?” Anh hỏi.
“Chắc là không biết đâu?” Phó Hách khựng lại, sau đó nói, “bọn họ nói trong nhóm chat là phải khiến ông cụ bất ngờ.”
“Đúng là tự ý quyết định.”
“Vậy thì có cách nào đâu, em thấy là bọn họ cũng đoán chắc người như ông cụ dù có không thích, thì cũng sẽ không trách mắng thẳng vào mặt những học sinh đã dành hết tấm lòng cho mình đâu?”
Giáo sư Phó không biết lái xe, mà nơi gọi xe thì lúc nào cũng đông đúc, khi Lâm Thần định thần lại thì nhận ra mình đã vô thức đi theo Phó Hách đến bên trạm xe buýt rồi, đây là thói quen tạo thành từ thời đại học, sau vài năm vẫn không hề thay đổi.
Ở trạm cũng có rất nhiều học sinh đang chờ xe buýt, trên phần đường cho người đi bộ bên cạnh có vô số các quầy hàng rong, mùi thơm và mùi dầu mỡ tràn ra khắp cả trạm xe, Lâm Thần quay đầu lại, đi về phía lối đi bộ.
Khi anh quay lại thì trên tay đã có thêm một cái túi nilon, trong đó là trái cây vừa mua.
“Đàn anh, anh làm gì thế này!” Phó Hách nhìn túi nilon trong tay Lâm Thần, giật mình ngơ ngác.
“Thì không phải cậu bảo tôi phải mua quà mừng à?”
“Vậy cũng tuỳ tiện quá đó, anh không thể mua cái gì đắt hơn được à!”
“Nhưng đúng là tôi nghèo thật mà.”
……
Nghèo, thì có tấm lòng của người nghèo, còn giàu, thì cũng có cách sống kiểu người giàu.
Dù ở ngay trong thành phố Vĩnh Xuyên tấc đất tấc vàng thì Khách sạn InterContinental May Coen cũng là lựa chọn hàng đầu của người giàu.
Nó tọa lạc bên bờ hồ rộng lớn, mười hai mét vuông bờ hồ hút tầm mắt, tuy là ngoại thành nhưng lại ở ngay sát cạnh
CBD*, vị trí địa lý thuộc dạng tốt nhất.
*CBD (Central Business District): Khu thương mại trung tâmNhưng với Lâm Thần và Phó Hách, vị trí địa lý như thế khiến họ mất hơn nửa giờ ngồi xe buýt, thêm hơn mười phút đi bộ nữa thì mới lặn lội đến được cửa khách sạn.
Trời dần tối, ráng chiều nhuộm đỏ cả bầu trời trên mặt hồ.
Lâm Thần tay xách túi nilon, vừa bước vào khách sạn đã bị nhân viên phục vụ hỏi thăm.
Phó Hách đứng bên cạnh, chỉ nói là tiệc mừng thọ, nhân viên kia đã nhanh chóng cúi đầu, khẽ nói: “Là tiệc mừng thọ sáu mươi của ông cụ Tô đúng không ạ, ở tầng ba, mời theo tôi.”
Thang máy trong khách sạn năm sao thoang thoảng mùi thơm thanh nhã.
Khi từ Hoành Cảnh đến Vĩnh Xuyên, lại ngồi thêm cả tiếng đồ hồ trên xe buýt, Lâm Thần cũng không có quá nhiều cảm xúc, nhưng bây giờ chỉ còn lại vài phút là gặp lại người thầy của mình, anh bỗng nhiên lại căng thẳng.
Nhân viên phục vụ đặt tay lên nắm cửa, cúi người rồi đẩy cửa ra.
Trong phòng tiệc ồn ào rộn rã, ánh đèn lấp lánh đến nỗi người vừa vào không mở được mắt.
Ở ghế chủ tọa ngay phía dận cùng của đại sảnh là một ông cụ đeo kính, rõ ràng ông cụ chỉ vừa qua tuổi lục tuần, thế nhưng tóc đã bạc trắng.
Bên cạnh ông cụ rất đông người, ai cũng tranh nhau nói chuyện với ông, trong số họ, có người diện Âu phục giày da tỏ vẻ thành đạt, cũng có những thanh niên vừa bước vào đời, ăn mặc giản dị, mà không ai là ngoại lệ, ông cụ rất kiên nhẫn đáp lời từng người, trên gương mặt ông luôn có nụ cười, khi bắt tay luôn dùng cả hai tay, khi lắng nghe thì hơi nghiêng đầu, dáng vẻ rất chăm chú.
Lâm Thần bước đi trên tấm thảm dài in logo biểu tượng chim hoàng yến và tường vi của khách sạn, đứng bên ngoài đám đông, chờ đợi.
Đúng lúc này, ông cụ vỗ nhẹ cánh tay của một sinh viên trước mặt, có vẻ như nói người nọ chờ một lát, rồi ngẩng đầu lên.
Lâm Thần vừa hay bắt được ánh nhìn ấy.
Ông cụ đẩy kính, cười nói: “A Thần à, con đến rồi.”
Ánh mắt ông ôn hòa và bình thản, chỉ trong tích tắc, tất cả âm thanh trong đại sảnh rút đi như thủy triều, đối với một ông cụ luôn giữ phép lịch sự, hà khắc với chính bản thân, thì việc cắt ngang lời của một người khác để chào hỏi anh đã là sự thiên vị to lớn rồi, Lâm Thần bước lên vài bước, đến quỳ trước mặt ông, khẽ gọi: “Thầy Tô.”
“Về rồi à?” Tay ông cụ đặt lên đỉnh đầu anh, thanh âm bất chợt hơi khàn.
“Vâng.”
“Về thì tốt rồi.” Ông cụ vừa nói vừa vỗ nhẹ lên đầu anh.
Lâm Thần liền đưa cái túi trong tay lên, nói: “Chúc mừng sinh nhật, bổ sung thêm vitamin.”
Ông cụ nhận lấy cái túi rất giản dị đó, mở ra nhìn, bên trong là sáu quả đào, thế là vui vẻ cười thành tiếng.
Không khí giữa hai thầy trò ấm áp quá đỗi. Mà người nào đó đang bận rộn chào đón bạn học ở giữa sảnh vừa hay nhìn thấy cảnh này, bèn tỏ ra không vui mà chen đến gần.
“Chẳng phải Lâm Thần đây sao, đã lâu không gặp, đã lâu không gặp!”
Giọng nói sang sảng kia vang vọng bên tai, Lâm Thần đứng dậy quay sang nhìn, trước mặt anh là một người đàn ông đang mặc trang phục quản lý cao cấp của khách sạn.
Anh hơi ngỡ ngàng, vô thức nhìn sang Phó Hách, giáo sư Phó rất hiểu ý, mấp máy môi: “Trịnh Đông Đông”.
Lâm Thần bắt được tín hiệu, rất tự nhiên vươn tay với gã, nói: “Đã lâu không gặp.”
Tuy Phó Hách đã từng liên tục nhắc đến cái tên này, nhưng Lâm Thần thật sự không có bao nhiêu ấn tượng với người tên là Trịnh Đông Đông, trong trí nhớ của anh, hình như Trịnh Đông Đông là chủ tịch hội sinh viên cùng khóa, ngoài ra thì anh thật sự không còn nhớ gì đến người tên là Trịnh Đông Đông này nữa, vì vậy nói đã lâu không gặp theo lý thuyết chỉ là lời khách sáo.
“Đúng vậy, đúng vậy, ngài đây bận rộn, lấy đâu ra thời gian mà thăm hỏi đám bạn học cũ như chúng tôi chứ.” Trịnh Đông Đông trêu chọc.
Lâm Thần nghĩ nghĩ, không biết nên trả lời thế nào, vì vậy anh cũng không tiếp lời nữa, không khí lập tức trở nên gượng gạo.
Trịnh Đông Đông đen mặt, gã dường như liếc mắt nhìn thấy túi nilon trên tay ông cụ rồi hào hứng nói: “Lâm Thần này, cậu mang cho thầy thứ gì hay ho vậy, cho bọn tôi cùng xem với?”
“Đào.”
“Tiệc mừng thọ của thầy mà cậu chỉ tặng một túi đào?” Trịnh Đông Đông đột nhiên cao giọng, cố ý tỏ ra rất kinh ngạc, khiến mọi ánh mắt trong đại sảnh đều dồn về đây.
“Ừ, vừa mới mua.”
Lâm Thần nói rất bình tĩnh, không hề có vẻ xấu hổ gì, càng khiến cho những lời châm biếm của Trịnh Đông Đông nghẹn lại trong lồng ngực.
Đúng lúc này, ông cụ vỗ tay, xen vào cuộc trò chuyện của bọn họ, ông nhìn ra đằng sau một cái rồi gọi: “Hào Chân này, không phải con cứ đòi được gặp đàn anh Lâm Thần đó sao, nào nào sang đây.”
Lúc này, Lâm Thần mới chú ý đến sau lưng ông cụ là hàng chồng quà mừng thọ chất cao đến nửa người, bên cạnh số quà đó là một cô gái xinh đẹp với dáng người thon thả yểu điệu, đang ghi chép gì đó. Nghe thầy gọi mình, cô gái vội vàng quay lại, tóc dài chảy xuôi theo quán tính.
Gương mặt cô gái đó rất đẹp, lông mày thanh thoát, đôi mắt linh động, cô mặc một chiếc áo len hở cổ màu hạt dẻ và một chiếc váy xếp li màu đen, tóc đen mượt mà phủ trên vai, đôi bông tai ngọc trai như ẩn như hiện, cô gái khép sổ lại, vừa cười vừa đi đến, vươn tay ra với Lâm Thần: “Chào đàn anh.”
Lâm Thần quan sát cô gái trước mặt, cuối cùng ánh mắt anh dừng lại trên những móng tay sơn màu hồng đào rất không hòa hợp của cô, Hứa Hào Chân khẽ co ngón tay lại, nhưng không rụt hẳn bàn tay về, sau cùng, Lâm Thần cũng vươn tay ra bắt: “Xin chào.”
Nói xong, anh ghé ại bên tai ông cụ, thì thầm: “Chuyện gì thế này?”
“Con nói xem bọn họ tặng thầy những thứ vô dụng kia làm gì hả, thầy ghi lại giá tiền, để bọn họ mang về, sau khi đổi ra thành tiền thì đưa lại cho thầy, thầy mang đi quyên tặng hết.” Ông cụ lén nói.
Lâm Thần phì cười: “Không tốt đâu nhỉ?”
“Con mang một túi đào đến chúc thọ thầy, sao không tự thấy là chưa tốt đi?”
“Nhưng ít ra thầy cũng mang về nhà được mà.” Lâm Thần khẽ đáp.
Anh nói xong thì ông cụ bật cười, tiếng cười khá lớn, cảnh tượng này lọt vào mắt Trịnh Đông Đông, làm gã ngứa mắt.
Đã chào hỏi cũng đã tặng quà, bên cạnh ông cụ vẫn còn rất đông học sinh đang chờ, Lâm Thần rất tự giác lui ra ngoài.
Sáu giờ, bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Thứ tự trên bàn tiệc cũng rất cầu kỳ, anh được xếp ngồi ở một bàn trong góc rất xa cùng với Phó Hách, còn một vài người thành đạt trong xã hội thì ngồi ở bàn giữa. Ông cụ được biết bao nhiêu người vây quanh, thỉnh thoảng lại có học sinh đến mời rượu, Lâm Thần cũng không xen vào, chỉ im lặng ngồi ăn.
Thứ tự chỗ ngồi bị xáo trộn lung tung, anh và Phó Hách không ngồi cùng bàn với bạn học chung lớp ngày trước, mà những người bị đuổi vào trong góc đều là dạng không mấy hòa đồng, cho nên mọi người trên bàn này đều chỉ lo cắm đầu mà ăn, tạo thành không khí yên tĩnh quỷ dị giữa buổi tiệc.
Thức ăn của khách sạn năm sao tất nhiên phải ngon, lại thêm có lẽ vì đầu bếp biết được bữa tiệc này là do Tổng giám đốc mời, nên càng đặc biệt chăm chút các món ăn hơn nữa, Lâm Thần múc được nừa thìa tôm thì giọng nói của Trịnh Đông Đông đeo bám không dứt lại vang lên.
“Lâm Thần, sao cậu lại ngồi đây nhỉ, tôi đúng là sơ suất, nào nào, hay là ngồi bàn giữa đi nhỉ?” Trịnh Đông Đông vừa nâng ly rượu vừa bước đến gần anh, mặt của giám đốc khách sạn đã đỏ bừng, hiển nhiên là vừa đi mời rượu một vòng rồi.
Ngữ điệu của gã rất kêu ngạo, thanh âm lại lớn, nửa châm biếm nửa khách sáo, với loại người nhỏ mọn, có thù tất báo như Trịnh Đông Đông thì nhất định sẽ phải tìm cách gỡ lại tình cảnh mất mặt lúc trước. Mà câu hỏi vừa rồi thì lại thuộc dạng đồng ý là trèo cao, không đồng ý thì là chẳng nể mặt người khác, dù làm thế nào cũng rất khó chịu.
Các bàn xung quanh lập tức chú ý đến động tĩnh bên này.
Lâm Thần thì không hề ngượng ngùng, anh chỉ nâng ly trà lên, bình tĩnh cụng với ly rượu đỏ kia, sau đó nói: “Được.”
Anh càng thẳng thắn thì vẻ mặt Trịnh Đông Đông càng khó coi.
Thế là anh đến thẳng trước bàn chính.
Ông cụ thấy thế thì nhiệt tình vỗ vào chỗ trống bên cạnh ông, nói: “A Thần à, nào nào, ngồi đây đi.”
Bàn này đã đầy người, chỉ trống duy nhất một vị trí, cũng chính là chỗ ngồi của Trịnh Đông Đông. Với người như ông cụ thì hành động này đã chứng tỏ thái độ cực kỳ rõ ràng rồi, đa số người ở đây đều là học trò giỏi của ông, ánh mắt họ nhìn về Trịnh Đông Đông khó tránh khỏi ẩn ý khác thường.
Ông cụ không nói thêm gì nữa, chỉ bảo nhân viên phục vụ thêm một ghế vào bàn này, Trịnh Đông Đông đã đi mời rượu hết một vòng, bèn làm như chưa có gì xảy ra, bước đến ngồi vào vị trí mới.
Sau khi gã ngồi xuống, lập tức ra hiệu với một người khác trên bàn, đối phương biết ý, liền đặt ly rượu xuống: “Lâm Thần này, nghe danh đã lâu, hạng nhất trong khóa vẫn luôn là cậu, chưa bao giờ cho bọn tôi mộtcơ hội cả, không biết bây giờ cậu đang ngồi ở vị trí nào nhỉ?”
Đã ngồi vào bàn này thì không thể lười biếng được nữa, người khác lên tiếng hỏi thì anh đành phải nghiêm túc trả lời: “Lúc trước tôi làm quản lý ký túc xá trong trường Tiểu học Thực Nghiệm của thành phố Hoành Cảnh……” Lâm Thần đáp.
“Phụt.” Anh còn chưa dứt lời thì đã có người cười thành tiếng, “thế sao lão Phó lại nói cậu làm cố vấn cho đội cảnh sát hình sự Hoành Cảnh thế, thằng nhóc đó đúng là!”
“Ừ, vừa mới nhận nhiệm vụ.”
“Cậu đổi nghề cũng xa quá nhỉ.” Người kia cười nói.
Lâm Thần không trả lời, Trịnh Đông Đông liền nói mát: “Một cái cục cảnh sát của Hoành Cảnh nhỏ bé đó? Đúng là lãng phí tài năng rồi.”
“Ấy, có phải ai cũng giống cậu đâu, tuổi còn trẻ mà đã làm được đến Tổng giám đốc của May Coen!” Người kia lại phụ họa cho Trịnh Đông Đông, “May Coen là tập đoàn tài chính xuyên quốc gia, nếu có ngày nào đó cậu lên làm chủ tịch tập đoàn thì đừng có quên đám bạn học cũ chúng tối đấy!”
“Nào có dễ thế, chúng ta tốt nghiệp ngành tâm lý học, vốn đã không sánh bằng sinh viên chính quy của ngành tài chính, hơn nữa, May Coen là sản nghiệp của nhà họ Hình ở nước ngoài, chủ tịch tập đoàn chỉ có thể là con cháu trực hệ của nhà họ Hình, tôi làm gì có hy vọng!”
Trịnh Đông Đông nói nửa thật nửa giả.
Nhưng cũng đủ khiến cho mọi người xung quanh phải kinh ngạc.
Dù sao thì ai cũng biết May Coen là khách sạn năm sao tốt nhất của Vĩnh Xuyên, nhưng chẳng mấy ai biết chuyện bên trên khách sạn này lại là một tập đoàn tài chính xuyên quốc gia, mà đằng sau tập đoàn này lại là nhà họ Hình khổng lồ, Trịnh Đông Đông có cơ hội tiến thêm một bước trong một công ty gia đình thế này quả thực là rất tài giỏi. Ánh mắt nhìn về Trịnh Đông Đông của tất cả mọi người đều tăng thêm sự hâm mộ, rồi chẳng mấy chốc đã có người đứng lên nịnh nọt gã: “Mặc kệ đi, cậu mà thật sự trở thành chủ tịch tập đoàn thì cũng phải làm như hôm nay, mời mọi người ăn một bữa thịnh soạn, ai có mặt ở đây đều phải có phần!”
“Sau này thì không biết thế nào, nhưng tối nay tôi còn định mời mọi người đi uống rượu nữa.”
“Tên nhóc cậu nói là mời đi uống rượu, vậy chắc phải là chỗ tốt rồi!”
“Cũng tạm thôi.” Trịnh Đông Đông nhấp một hớp rượu, làm ra vẻ thần bí, mà ánh mắt lại đảo sang hướng Lâm Thần, “Lâm Thần cũng đi nhé?”
“Đúng vậy, đàn anh cũng đi cùng đi.”
Không biết vì sao, đàn em ngồi bên cạnh Lâm Thần lại lên tiếng.
Lâm Thần nhìn bộ móng tay sơn màu hồng đào kỳ lạ của Hứa Hào Chân, sau cùng gật đầu.
Nếu các học sinh vẫn còn hoạt động khác buổi tối, ông cụ đương nhiên sẽ tìm một cái cớ để đi về trước, trước khi đi, ông cụ còn đặc biệt vỗ vai Lâm Thần, dặn anh có thời gian rảnh thì ghé nhà ông ăn bữa cơm.
Ông cụ đi rồi, tất nhiên cũng có người nhân cơ hội bỏ về. Thấy khách đã về kha khá, có người bèn nói với Trịnh Đông Đông: “Đông Đông, nói rồi đấy nhé, lát nữa cậu mời rượu, nhưng còn tiền phòng khách sạn của bọn tôi thì vẫn phải trả lại cho cậu.”
Người kia nói xong, những người khác đều gật đầu phụ hoạ.
“Các cậu khách sáo thế làm gì.” Trịnh Đông Đông dường như rất nở mày nở mặt, lại lần nữa dời tầm mắt, hỏi: “Phải rồi, Lâm Thần, tối nay cậu ở đâu?”
Lâm Thần chưa kịp mở miệng thì giáo sư Phó vừa lén lút chạy đến gần đã cướp lời: “Tối nay đàn anh ở chỗ tôi.”
“Đừng đùa chứ, ai chẳng biết ký túc xá giảng viên của Đại học Vĩnh Xuyên chúng ta toàn là phòng đơn, cậu định để đàn anh của cậu nằm dưới đất thật à!” Người kia nói rồi lại đưa ra đề nghị rất đúng ý Trịnh Đông Đông, “Đông Đông này, cậu xem khách sạn của cậu có phòng nào đang giảm giá đặc biệt không, đặt một phòng cho Lâm Thần đi, chúng ta ở cùng một nơi cũng vui mà.”
Trịnh Đông Đông gật đầu, cương quyết gọi điện xuống lễ tân.
Không biết đầu kia nói gì, Trịnh Đông Đông vừa che micro, vừa tỏ ra áy náy một cách giả tạo, nói: “Thật không phải, phòng giá đặc biệt trong khách sạn đều bị đám này đặt hết rồi, chỉ còn lại
phòng Executive Suite** với hướng nhìn ra mặt hồ, giá gốc là sáu ngàn, tôi giảm cho cậu 40%, còn ba ngàn sáu, thế nào?”
**
Phòng Executive Suite: Loại phòng Suite lớn và sang trọng hạng nhất trong khách sạn và resort 5 sao, có bồn tắm đứng và nằm, thậm chí là một hồ bơi riêng. Nội thất phòng cực hiện đại và tiện nghi. Bàn làm việc lớn, phòng khách với sofa êm ái, thậm chí còn có khu vực bếp nấu riêng. (Xem thêm tại đây)Gã nhếch mép, trong mắt đầy vẻ đắc ý, tựa như chỉ chờ Lâm Thần tìm cớ từ chối là sẽ châm chọc một phen.
Phó Hách vừa nghe, vừa không kìm được siết chặt nắm đấm.
Lâm Thần lại chẳng hề giận, vẫn giữ vẻ bình tĩnh và lạnh nhạt như ban đầu, anh nhẹ nhàng giữ tay đàn em lại, đáp: “không cần đâu, cảm ơn.”
……
Khi tan tiệc xuống lầu, Trịnh Đông Đông dẫn theo nhóm người định đi uống rượu tối nay đi phía trước, Phó Hách còn cố ý kéo anh lại, cằn nhằn: “Đàn anh, cái thằng Trịnh Đông Đông đó rõ ràng muốn anh xấu mặt, ba ngàn sáu một đêm, còn là giá đã giảm nữa, sao nó không tự đi ở đi!”
“Không có tiền ở trong khách sạn sang trọng thì xấu mặt ở đâu?” Lâm Thần hỏi ngược lại.
Nghe vậy, Phó Hách trợn mắt nhìn anh, sau đó đành đổi đề tài: “Tại sao anh lại đồng ý đi uống rượu chứ!”
“Vì tôi phát hiện ra một việc rất kỳ quặc.”
Anh nhỏ giọng nói, khi đến góc rẽ ở đại sảnh, dường như cảm giác được gì đó, anh đột nhiên ngẩng đầu.
Nhóm người đằng trước đã đến đại sảnh của khách sạn, mười mấy người đang vây quanh Trịnh Đông Đông, có vẻ như đang chia xe, bọn họ đều đã uống chút rượu, bây giờ đang ồn ào tranh luận, nhưng đột nhiên, Lâm Thần lại như không nghe thấy bất cứ âm thanh nào khác.
Dưới ánh đèn rực rỡ của đại sảnh có một người đang ngồi, đôi chân dài vắt chéo, dựa vào sô pha lật tài liệu gì đó, cảnh phục của anh được vắt trên tay vịn ghế bên cạnh, ánh đèn nhu hòa phủ trên người anh, mà sau lưng người đó chính là mặt hồ rộng thênh thang, đen thẳm và tĩnh mịch.
Nhìn tức góc độ của Lâm Thần, chỉ có thể thấy được bàn tay đang gác trên mặt bàn và góc nghiêng của gương mặt anh tuấn cực điểm đó.
Thế rồi đối phương quay sang nhìn anh, vẫn là thần thái tản mạn và ánh mắt sâu xa lại bình tĩnh đó.
Tiếng dương cầm du dương trong đại sảnh đột nhiên tuôn ra.
Lâm Thần chậm rãi tiến đến gần: “Sao anh lại đến đây?”
Hình Tòng Liên cười: “Không phải anh nói là không muốn gọi điện à?”
Lâm Thần bất đắc dĩ lắc đầu, đúng ngay lúc này, Trịnh Đông Đông đang bận chào hỏi các bạn học khác thì chẳng hiểu vì sao lại đến gần, còn khoác tay lên vai anh. Lâm Thần nhíu mày, cho rằng Trịnh Đông Đông định nói mát gì đó nữa, thế nhưng tất cả ngôn từ của gã đều nghẹn lại khi nhìn đến mặt bàn.
Lâm Thần nhìn theo hướng mắt gã.
Trên bàn là một tấm thẻ phòng màu đen, trên đó vẽ hình chim hoàng yến và tường vi mang tính biểu tượng của Cowen Mayday.
Ngón tay của Hình Tòng Liên nhẹ nhàng chạm lên tấm thẻ, sau đó đẩy nó đến mép bàn.
Lâm Thần còn đang sững sờ thì bên tai đã vang lên giọng nói trầm thấp vui tai của đối phương.
“Thưa quý ngài, hãy giữ thẻ phòng cẩn thận.”
~*~