Quyên vô thức cầm tay Minh kéo đi. Cô bé không để ý thấy vẻ mặt hào hứng phía sau. Hai người vừa đi thì một tên giang hồ đứng gần đấy quay lại nhìn về phía bức tường đổ. Hắn không thấy ai ở đó nên gãi đầu nghi vấn. Có lẽ hắn đã nghe nhầm.
Quyên và Minh kéo nhau đến cạnh nhà kho, có một tên đứng ngủ gật trước cửa ra vào, còn có tiếng khóc vang vọng khắp nhà kho. Tên đang ngủ gật giật mình, quát vào bên trong.
"Thằng kia im mồm cho tao ngủ! Mày còn khóc nữa là tao vào tao đấm mày rụng răng đấy!"
Có tiếng gào thét vọng lại.
"Thả tao ra! Tao còn mẹ và vợ ở nhà mà... Có phải mỗi mình tao đâu, cả mày nữa cơ mà!"
"Haha, vì mày là thằng ngu. Mà cho dù không có vụ này thì đại ca cũng sớm có dự tính loại bỏ thằng vô giá trị như mày rồi. Yên tâm đi, vợ và mẹ mày ở nhà sẽ được tụi tao chăm sóc tử tế thôi... Hahaha"
"Thằng khốn nạn! Tao muốn giết mày!"
"Cứ ở đó nha người anh em. Đại ca gọi tao rồi."
Gã khóa trái cửa từ bên ngoài, cười khà khà mấy tiếng rồi đi mất.
Đây chính là cơ hội của Quyên. Cô bé dặn dò Minh ở ngoài nếu thấy người thì hãy báo cho cô biết. Còn một mình mình thì liều mạng đi vào. Không cần biết có bao nhiêu nguy hiểm, Quyên phải cứu cho bằng được Lan.
Cửa chính đã khóa, với sức lực của một đứa bé 10 tuổi như Quyên thì đương nhiên sẽ chọn con đường nhỏ hơn: cửa sổ.
Không thể cầm cục gạch mà phá cửa, không khác gì dẫn hổ ra khỏi hang. Quyên nghĩ nghĩ, bèn gõ nhẹ cửa.
"Ai... Ai đó? Nếu là mày thì mau thả tao ra!"
Tiếng gào thét lại một lần nữa vang lên, lần này có vẻ như tên bên trong đang thực sự tức giận.
"Chú gì đó ơi, cháu không phải tên vừa nãy đâu. Vợ chú nói cháu đi theo chú. Chú yên tâm đi, cháu sẽ cứu chú ngay, nhưng cháu cần chú đến gần đây."
Giọng Quyên thỏ thẻ, ngây ngô đúng chất một đứa bé mười tuổi. Đương nhiên giọng nói này lừa được một người lớn đang nhớ mẹ nhớ vợ trong cơn tuyệt vọng. Nói cách khác, khi người ta bị dồn đến đường cùng, chỉ cần có người nói muốn giúp đỡ thì sẽ nhanh chóng tin cậy đối phương.
Huống hồ, Quyên chỉ là một đứa trẻ.
"Được, được. Đợi chú một chút."
Quyên nghe thấy bên trong có tiếng nhảy bịch bịch trên mặt đất. Ngay sau đó là tiếng gọi nho nhỏ bên trong vọng ra ở ngay sát tường.
"Vợ... vợ chú thế nào rồi? Cô ấy có bị thương không? Vợ chú... cô ấy đang có bầu..."
Giọng người đàn ông trẻ nghẹn lại, dường như hắn đang khóc.
Nói dối một người lớn trong cơn tuyệt vọng đúng là không hay, nhưng Quyên không còn cách nào khác.
"Cô ấy vẫn còn khỏe lắm. Cô ấy nói chú hãy quay đầu làm bờ đi. Coi như... coi như không vì cô ấy thì cũng vì đứa con trong bụng."
Tiếng khóc ăn năn bên trong vang lên, dấm dứt.
"Chú đừng khóc. Nếu chú nghĩ về vợ con ở nhà thì chú phải giúp cháu cứu được cô bé chính chú bắt cóc."
"Được... được. Chú đồng ý, chú đồng ý! Chỉ cần chú được về nhà với vợ con, làm lại từ đầu..."
Quyên nhẹ nhõm. Đòn đánh tâm lý đến đây coi như xong. Bây giờ cô mới vào chủ đề chính.
"Chú có biết nơi Lan bị giam nó như thế nào không?"
"Chú biết... Chú biết... Đó là một căn phòng kín, có duy nhất một cửa ra vào và một cửa sổ. Có năm thằng đứng canh gác ở ngoài. Còn có đại ca của chú hắn ta có một vết sẹo trên má trái. Chính là lão Thanh. Lão ta đang trên đường đến đây. Sợ là cũng sắp đến rồi..."
"Á! Thả tao ra, thả tao ra!"
Quyên giật mình khi nghe thấy tiếng hét của Minh ở ngoài. Minh bị chúng bắt rồi, không thể nào! Làm sao bây giờ, Quyên đã liên lụy Minh. Lòng cô bé gấp rút hẳn lên.
"Chú ở yên đây nhé."
Quyên bỏ lại một câu, sau đó chạy đi tìm một bức tường gần đấy. Cô bé vừa nấp mình sau tường thì có mấy gã mặt to chạy đến.
"Ở đây không có ai hết. Thằng nhóc kia đúng là gan to bằng trời mới dám chơi ở địa bàn chúng ta."
Sau khi mấy tên đó đi, Quyên mới bình tĩnh được một chút. Minh cũng bị bắt rồi. Quyên chực trào rơi nước mắt. Là do cô nên Minh mới bị bắt. Cô phải làm sao...
Bốp.
Quyên ngất, phía sau cô bé là mấy tên to con.
"Tao đã bảo chắc chắn có người rồi mà! Thấy gì chưa?"
. . .
Quyên mơ màng tỉnh dậy. Một trận đau điếng từ gáy truyền đến khiến cô bé vô thức muốn đưa tay lên. Chính là, hai tay của cô đã bị trói chặt đến mức đáng thương. Quyên nhìn quanh. Lan và Minh đều bị nhốt ở đây.
"Quyên, Quyên tỉnh rồi à?"
Vẻ mặt háo hức của Minh khiến cô bé băn khoăn. Không phải là Minh không sợ đấy chứ?
Quyên lia mắt sang cạnh Minh. Lan ngồi đấy nhưng chẳng nói năng gì cả, cứ như là không buồn nói ấy.
"Lan, Lan!"
Cô bé ngẩng đầu nhìn Quyên, đôi mắt sưng to vì khóc quá nhiều. Quyên không còn nhìn thấy cô bé Lan vui vẻ nhưng nhút nhát của hôm nào nữa.
"Xin lỗi đã làm các cậu liên lụy."
Giọng nói buồn đến mức Quyên phải nghi ngờ đây có phải Lan hay không?
"Tớ không ngờ bác Thanh... lại là người như thế."
Bình thường, Lan thân với lão Thanh nhất, bây giờ Lan lại bị chính người thân thiết nhất bắt cóc. Quả nhiên thế sự khó lường.
Quyên chợt nổi da gà. Trong phòng không biết từ đâu gió lạnh thổi vù vù. Quyên có một cảm giác quen thuộc. Minh cũng thấy lạ lùng. Bên ngoài trời đang nắng chang chang, thế nào mà trong phòng gió lại lồng lộng thổi.
"Ắt xì hơi! "
Quyên hơi bối rối. Cô bé đã nhìn thấy người đàn ông mặc đồ trắng đứng trong góc phòng tối thui. Chính là hồn ma nhân chứng trong căn hộ kia. Đôi mắt vô hồn của ông ta hết nhìn Quyên lại nhìn cửa ra vào.
Tiếng cửa lạch cạch mở ra.
Một gã đàn ông cao lêu nghêu có một vết sẹo dài ở má trái dẫn đầu mấy gã nữa bước vào. Minh gào thét đòi thả ra, còn Lan nước mắt nước mũi chảy tèm lem. Người đàn ông kia cười khà khà, tay đang cầm điếu thuốc tiện tay vứt xuống đất rồi dùng chân di đi.
Con ma nhìn gã với ánh mắt đáng sợ vô cùng. Quyên chưa từng nhìn thấy đôi mắt nào như thế. Gió lạnh một trận nổi lên. Minh và Lan không biết vì cái gì mà đã ngất xỉu mất tiêu rồi.
Quyên lặng thinh nghĩ, cứ để những kẻ trong cuộc giải quyết với nhau thì sẽ hay hơn là người ngoài cuộc nhúng tay vào. Kẻ nào tạo nghiệp thì kẻ đó phải tự gánh chịu hậu quả thôi.