Tâm Ma 2

Chương 41: Nội Tâm Tranh Đấu



"Không đúng sao? Chỉ là một câu cảm ơn thôi mà!"

Quyên lặng lẽ nhìn tâm ma của mình, trong lòng tĩnh lặng như nước. Bản thân bị dắt mũi lâu như vậy, lại mờ mịt không thấy gì! Giúp đỡ cái gì ở đây chứ, chẳng qua cô ta đã che mắt cô mà thôi.

"Tôi rơi vào hoàn cảnh này là vì cái gì? Chính cô đã làm mờ mắt tôi, khiến con ma nữ kia dẫn dụ tôi hết bước này đến bước khác. Làm gì có chuyện mọi thứ đều thuận lợi như vậy được chứ?"

Cô gái mặc bộ đồ lolita đen nhỏ máu trước mặt đột nhiên cười khục khục vài tiếng, sau đó nói chuyện với vẻ hết sức giễu cợt.

"Rốt cuộc cô muốn gì?"

"Hừm, đừng hỏi những câu ngớ ngẩn như vậy nữa. Ta ở đây là vì muốn tốt cho cô, và cả ta. Nếu như cô nhường thân thể này lại cho ta, thì cô không phải gánh chịu nỗi cô đơn, vô vọng, vô cảm và sự chán nản đang dần lớn lên trong lòng cô nữa. Đừng cố quá để rồi thành quá cố! Ta biết, bên trong cô đang dần mục ruỗng, mờ mịt và thất vọng..."

Quyên không thể thốt lên lời nào trước đòn phản công mạnh mẽ của cô gái trước mặt. Cô ta nói đúng. Đó là sự thật, và nó không hề sai.

Tại sao cô phải sống? Tại sao cô phải gánh chịu sự trống trải và cô đơn sau khi mất đi gia đình? Tại sao chỉ có mình cô được sống? Tại sao kẻ thủ ác vẫn còn nhởn nhơ ngoài kia, dưới chân pháp luật mà không hề bị trừng trị, vả lại còn có một cuộc sống tươi đẹp giả tạo che lấp đi tâm hồn thú vật của hắn? Những nỗi đau này đối với một đứa trẻ như cô mà nói, chính là quá lớn, quá sức chịu đựng, cảm giác không thể thở nổi. Cô muốn khóc, nhưng lại không muốn khóc, chính là cái cảm giác buồn đến mức khóc cũng chẳng muốn khóc nữa. Cô thường hay tự hỏi trên đời liệu có công bằng không, và cô cũng thường tự quyết định sẽ đi tìm công bằng. Nhưng càng tìm, trước mắt cô càng mờ mịt. Cố gắng lật tung mọi thứ, thế nhưng tung tích của hắn một chút cũng không có. Kết quả, cái mạng này của cô có thể sẽ bị liên lụy...

"Im miệng đi."

"Ta chỉ nói sự thật mà thôi. Đó chẳng phải là những gì cô nghĩ sao? Sự sống dành cho cô là không đáng. Cô không xứng đáng có được một cuộc sống tươi đẹp được đổi bởi mạng sống của chính những người thân thiết trong gia đình. Chính cô là người đã tước đi mạng sống của họ. Đáng lẽ ra hình phạt thích đáng cho cô là cái chết, không phải sao? Cô sống trong khi họ đã chết, đó chính là một cái tội. Để chuộc lại tội lỗi đó, cô mới tự tạo trách nhiệm cho mình là đi tìm tên hung thủ kia, nhưng tìm được hắn rồi thì cô định làm gì?..."

"Đủ rồi, đủ rồi!"

"Một đứa nhãi chỉ mới 10 tuổi như cô thì có thể làm được gì? Công bằng ư? Cô vốn dĩ đã biết rằng trên đời này không hề tồn tại sự công bằng! Bất công! Đó mới chính là cái mà tạo hóa ban tặng cho con người! Cô chỉ là đang cố vẫy vùng trong cái lưới tự mình tạo ra mà thôi..."

"Câm mồm, câm mồm! Tôi đã bảo là cô câm mồm rồi cơ mà!"

"Hahaha... Ta đã bảo rồi. Ta là cô cho nên ta hiểu rất rõ con người của cô. Thực ra khi quyết định giúp đỡ Hoa, cô đã nhìn thấy bản thân mình trong đó đúng không? Cô quyết định giúp em ấy, chính là vì cô cho rằng đó là giúp bản thân mình. Cô chỉ là đang cố cứu vãn những gì bản thân không làm được thôi có đúng không? Đi đến hoàn cảnh ngày hôm nay cũng chính là bởi sự cố chấp của cô mà thôi. Giúp đỡ người khác ư? Haha, ta cười! Cô là đang giúp chính bản thân mình! Trong lòng cô, sự thù hận đã khiến bản thân mục ruỗng và rách nát. Sự thù hận đó đã che mờ con mắt của cô, và chính nó đã khiến cô rơi vào nguy hiểm mà thôi!"

"Câm miệng!"

Lấy hết sức hét lớn sau những lời nói nhẹ tựa lông hồng của tâm ma, Quyên không thể giữ bình tĩnh được nữa.

"Cô thì biết cái gì mà nói chứ? Cái gì mà thù hận, cái gì mà công bằng, lại còn mục ruỗng? Tôi chỉ là đang giúp Hoa, vậy thôi! Cô đừng ăn nói lung tung nữa, rõ ràng là cô chỉ đang suy diễn để chiếm đoạt thân thể này mà thôi!"

"Nói dối? Haha... Chính tai nghe được những suy nghĩ của mình có vẻ không tệ lắm, đúng không? Nhưng con người thì luôn luôn ích kỷ. Giúp người sao? Cô quả là có một trái tim bao la rộng lớn đó! Chẳng qua là cô đang tự lừa người dối mình mà thôi. Một trái tim nhân ái, hay một trái tim ích kỷ, chứa đầy thù hận?"

"Rốt cuộc cô muốn nói gì, ba hoa khác lác như vậy còn chưa đủ sao?"

"Ta chỉ là đang cho cô thấy tâm hồn thực sự của mình là như thế nào thôi, hahaha! Để ta đoán xem nhé, có phải cảm giác tội lỗi ấy đang ngày một lan rộng trong con người của cô hay không? Không thể bảo vệ được người mình yêu thương, sống bằng những cái chết của người thân, sự hèn mọn khi đứng giữa sự sống và cái chết, cô lại lựa chọn chạy trốn, chạy bán sống bán chết, vứt bỏ lại những người thân của mình trong căn nhà đẫm máu đó. Cô muốn chết mà không thể chết, chỉ còn cách sống tạm bợ bởi lòng tin sẽ tìm lại được công bằng cho cái chết của gia đình..."

"..."

"Ta nói không sai đâu, đúng chứ?"

Quyên khẽ thở dài, đôi mắt u tối.

"Đúng vậy. Không sai. Mọi điều cô nói đều đúng."

Quyên lặng thinh. Trái tim cô đúng là có sự bao dung, không có sự vị tha và một tâm hồn hào hiệp giúp đỡ mọi người. Cô chỉ là đang cố sống, cố vẫy vùng trong cái lưới bị giăng xuống biển sâu, cố tìm một tia sáng nhỏ nhoi của mặt trời trong biển nước mênh mông ấy. Giúp Hoa, chẳng qua là cô thấy bản thân mình trong đó, giúp Hoa cũng giống như giúp mình, có thể gỡ gạc lại những thứ không thể tìm lại trong quá khứ đó.

Nhưng không chỉ có thế.

Tâm ma chính là tâm ma, kéo cô xuống bóng tối sâu thẳm trong con người mình, nhưng cô vẫn rất tỉnh táo.

Đích thị mọi thứ mà cô ta nói đều đúng, nhưng sau thảm họa ấy, cô đã được gặp Minh, gặp bà Vân, những người vô cùng quan trọng trong cuộc đời mình. Nhờ họ, cô mới có thể bám trụ lại cuộc sống này và cố gắng sống tiếp, cố gắng duy trì mạng sống này trong bóng đen của bản thân. Cô biết cái bóng đen đó là do bản thân mình tạo ra, và cô sẽ diệt trừ nó vào một ngày nào đó. Một ngày nào đó, cô ta sẽ biến mất, và bóng tối sẽ không thể bao trùm tâm hồn Quyên được nữa.

Như lấy lại được tinh thần, Quyên dũng cảm đối mặt với cô gái đối diện thay vì né tránh.

"Những thứ cô vừa nói đều đúng, không sai một chút nào. Nhưng nhờ cô, tôi hiểu ra một điều: Cô không được phép tồn tại trên cõi đời này. Mạng sống này của tôi, đúng là được đổi bởi những cái chết của người thân, nhưng tôi sẽ trân trọng nó từng chút một. Vì thế, cô sẽ không bao giờ có cơ hội thay thế tôi tiếp quản thân thể này. Cô hãy dập tắt cái ý tưởng đen tối ấy đi và hãy âm thầm ra đi trong bóng đêm..."

"Hahaha... Ra đi? Cô đùa ta à? Chính cô tạo ra ta, vậy nên ta sẽ không đi đâu hết! Đây chính là chỗ ở của ta!"

"Tôi cũng sẽ không nhường thân thể này cho cô đâu!"

"Cô đúng là cái thể loại cứng đầu. Được thôi, coi như cô thắng, nhưng hãy nhớ rằng, trước mắt cô còn một đống rắc rối đang chờ cô xử lý đó!"

"Tôi sẽ tự mình xử lý được tất cả, phiền cô biến mất khỏi nơi này và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!"

"Không xuất hiện nữa thì có vẻ hơi khó đấy... Cô là người tạo ra ta mà. Thứ nuôi dưỡng ta chính là cảm xúc của cô. Nếu muốn ta biến mất, trừ khi cô không còn bất cứ cảm xúc tiêu cực nào nữa! Hahaha..."

Quyên váy đen biến mất để lại cô thở dài não nề. Để cho cô ta biến mất, e là hơi khó khăn...

Chớp mắt một cái, Quyên đã lại nhìn thấy bóng tối mờ mờ cùng ánh nến leo lắt trên bàn thờ. Cô mất một lúc mới có thể thích nghi được rằng bản thân lại trở về căn phòng âm u đó. Nhẹ nhàng cử động tay chân, Quyên ngạc nhiên khi dây trói đã bị đứt từ lúc nào, cô có thể tự do ngồi dậy. Tay có vẻ hơi đau như vừa bê thứ gì đó khá nặng, cô bắt đầu quan sát xung quanh.

Một mảng hỗn độn.

Cái cưa, hai con dao đã biến mất không một vết tích, còn những thứ khác thì bừa bãi khắp sàn nhà. Hai gã đàn ông kia cũng đã biến mất không một dấu vết. Bọn chúng đi đâu?

"Không được tò mò."

Nhớ lại lời của con ma nữ, Quyên không dám nghĩ thêm thứ gì nữa, bèn đứng dậy và nhanh chóng rời khỏi căn phòng u ám đó. Ra khỏi căn nhà, Quyên lại suýt trượt chân vì đường trơn. Hình như ban nãy ngoài này có một cơn mưa rào rất to, chợt đến rồi chợt đi. Con ma nữ cũng chẳng thấy đâu nữa, hoàn toàn im lặng. Điều quan trọng bây giờ là tìm đường trở lại căn nhà hoang trong rừng, và sau đó tìm kiếm mảnh linh hồn cuối cùng. Theo trí nhớ đêm hôm theo dõi, Quyên lần lại con đường và cố gắng nhất có thể để trở về nơi có cái hầm thông hai thành phố.

Bụng kêu lên vì đói meo, Quyên nhớ ra từ tối qua đến giờ mình chưa bỏ cái gì vào bụng rồi, bèn đứng bên đường thèm thuồng ngửi mùi bánh nướng sực nức cả con phố. Bác gái bán bánh nhìn thấy Quyên, phì cười, rồi đưa cho cô một cái.

"Cháu cầm lấy này."

"Cháu... Cháu không có tiền mua ạ..."

"Haha, không sao. Trời cũng sắp tối rồi, bác cũng không bán được, cháu không cầm, chút nữa bác đều vứt vào thùng rác hết đó!"

Quyên e dè cầm bánh nướng nóng hổi bác gái vừa lấy ra khỏi lò.

"Thật tình, nhà cháu ở đâu vậy? Trông cháu đói thế này, chắc bố mẹ cháu đau lòng lắm! Bác cũng có đứa con gái đi làm ăn xa, nếu như có một ngày nó gặp khó khăn, bác chỉ cầu mong có người hảo tâm nào đó giúp đỡ nó mà thôi! Tấm lòng của bố mẹ mà, tất cả đều dành cho con cái hết!"

Quyên chợt rớt nước mắt. Vị mặn hòa quyện cùng vị ngọt của chiếc bánh, nước mắt cô không hiểu sao cứ tuôn ra mãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.