Tâm Ma

Chương 46: Dự tiệc hay không



Hồ Ba Bể rộng lớn, sông núi trùng điệp hữu tình. Một màu xanh lạnh ngắt nhuộm lên núi non sông nước. Sương khói mờ nhân ảnh, cảnh vật lúc ẩn lúc hiện huyền ảo như một bức tranh thủy mặc. Mặt hồ rộng lớn được vòng tay núi đá lởm chởm ôm gọn. Hồ Ba Bể vốn được hợp thành từ hồ Pé Lầm, Pé Lù và Pé Lèng. Mặt hồ như một tấm gương khổng lồ lạnh lẽo trầm mặc, đang tĩnh lặng bỗng lăn tăn gợn sóng, có vài chiếc thuyền độc mộc lướt nhanh trên mặt hồ. Nhìn từ xa, những chiếc thuyền như những chấm nhỏ đơn côi giữa thiên nhiên rộng lớn. Cứ như thế, từng từng từng tốp ba chiếc thuyền xuất phát từ một điểm rồi xuất phát từ một điểm rồi chia ra ba hướng. Nói là thuyền nhưng thực ra chỉ như một thân cây cắt hai mặt cho phẳng, người đứng trên nhẹ nhàng cầm mái chèo khua trên mặt nước nhưng thuyền lại đi nhanh một cách lạ lùng. Một chiếc thuyền to hơn xuất hiện, có một người ngồi trên thuyền lặng lẽ quan sát, chốc chốc lại đưa điếu thuốc lên hít một hơi thật dài – người đó là Độc Điếu. Một chiếc thuyền độc mộc tiến sát lại thuyền to, nói gì đó với gã lái thuyền to. Gã này tới gần Độc Điếu, chắp tay cúi người ghé vào tai Độc Điếu nói :

- Bẩm ông, mọi việc xong rồi ạ.

Độc Điếu hơi nhướn mày lên, khoát tay nói :

- Âu cũng đành, lên đường thôi.

Độc Điếu đứng dậy, tiến về phía cái bàn trước mặt. Trên bàn đặt một chiếc mâm bằng đồng, trên mâm là một con gà luộc, một cái thủ heo và một cành lá cây đã khô. Bên cạnh là hai con cá đang còn bơi trong chậu. Hắn chút cả mâm thức ăn và cá xuống nước, miệng lầm rầm khấn bái. Tiếp sau, hắn châm lửa đốt cành lá khô. Vừa chạm lửa, cành cây đã bùng cháy, mùi ngai ngái theo khói tỏa ra. Cành cây cháy rụi, tàn cho thành một đụn nhỏ. Độc Điếu nhìn xuống đụn tro, một màu đen ngòm. Hắn thở dài lẩm bẩm : « Điềm gở rồi ». Vốn dĩ, tro tàn của cành cây sau khi đốt có thể có màu trắng bạc hoặc màu đen. Theo tục lệ của bang phái, trước khi làm việc lớn đều phải hành lễ như vậy, tro màu trắng là điềm tốt còn màu đen là điểm dữ, cần phải cẩn trọng. Độc Điếu hất cả đụn tro xuống nước, lớn tiếng :

- Rải ổ.

Tiếng hắn vọng lên như hổ gầm, vang ra bốn phái rồi dội lại hai, ba lần mới bặt hẳn.

Kề từ lúc gặp mặt tứ phương bang hội trở về, cả Độc Điếu và A Tòong đều có dự cảm về điều gì đó không ổn. Các bang hội bị tru diệt, cả nhà Chim Chích không còn sót mạng nào rồi Quạt Mo kêu gọi các bang hội suy nghĩ về việc đứng về phía Khuất Lão trại, bang phái đã gây ra những rúng động trên giang hồ, khởi nguồn của mọi tai họa. Phải chăng thời kỳ yên bình đã hết, tai ương đã nảy sinh ? Yêu cầu mà Khuất Lão trại đưa ra quả thật không thể chấp nhận được ; quy thuận Khuất Lão trại và giao nộp bí kíp võ công của môn phái – việc mà bất kỳ bang phái có lòng tự trọng nào cũng không thể chấp nhận. Nhưng tuyệt nhiên, người của Khuất Lão trại đến giờ vẫn chưa lên tiếng, những điều này Độc Điếu mới được nghe qua lời của Quạt Mo. Tất cả như một làn sương mờ trước mắt mà Độc Điếu cố căng mắt lên nhìn cho rõ. Nhưng trước hết là phải phòng thân trước những tai biến bất ngờ.

Sau khi bàn bạc kỹ càng, Độc Điếu lãnh trách nhiệm « rải ổ » cho cả hai bang phái còn A Tòong tính chuyện dò la tin tức. Độc Điếu chọn nơi này làm «ổ», lấy núi, sông vốn đã thân thuộc làm lợi thế. Vùng núi đá vôi ở đây vốn nhiều hang động, khung cảnh sông nước rộng lớn lại mờ ảo, người không quen rất dễ bị lạc. Độc Điếu chia người thành ba trại lớn, mỗi trại đều có hai cánh quân, một là người của hắn, một là người của A Tòong. Ba điểm vừa đóng nơi trọng yếu, dễ bề khống chế cục diện lại có đường ngầm thông với nhau ít người biết được giúp cho lực lượng không bị phân tán. Sau những ngày chuẩn bị, hôm nay hắn chính thức dẫn quân vào « ổ ».


Trong một căn lán, Độc Điếu đung đưa chiếc võng, thả từng làn khói, đôi mắt lim dim như đang ngủ gật. Căn phòng nhỏ sực nức khói và mùi thuốc, nhưng khói thuốc làm cho không khí thêm chút ấm áp. Ở bên ngoài tiếng lá xào xạc trong gió. Trời rét mướt, cuối đông, vài ngày nữa là tết. Ngôi nhà Độc Điếu đang ở làm bằng tre hoàn toàn, chỉ có một phòng duy nhất, nằm giữa khu rừng tre. Thỉnh thoảng, hắn lại lấy điếu thuốc chọc chọc vào làn khói đùa nghịch.« Cộc, cộc, cộc », bên ngoài có tiếng gõ cửa. Độc Điếu uể oái nói :

- Ai ?

« Cộc, cộc, cộc », lại ba tiếng vang lên. Độc Điếu nhổm người dậy, nói :

- Vào đi.

Hắn từ từ đứng dậy vươn vai, ngồi lên trõng tre nhấp một chén nước. Cánh cửa phòng mở ra, từ cửa bước vào một người đầu chít khăn, cổ đeo vòng bạc kêu leng keng. Người vừa mới đi vào là A Tòong. Vừa mới vào, A Tòong đã cất tiếng :

- Mẹ nhà nó, chuyến này đi công cốc rồi.

Độc Điếu nhếch mép cười, hắn rót trong ấm trà ra một chén nước, trà nóng, hương thảo dược bốc lên ngai ngái, Độc Điếu nói :

- Ngươi đích thân đi mà cũng không nên cơm cháo gì sao. Tình hình thế nào ? Nói ta nghe.

A Tòong đập tay xuống bàn đáp gay gắt :

- Hừ, ngươi tự đi thì sẽ biết. Thằng khốn Quạt Mo, hắn cho người chặn hết các ngả vào Binh Lan trại, túc trực cả ngày lẫn đêm, ta đi mà không dò la được gì. Ta quả thật không thể ngờ Binh Lan phường lại có người đông thế mạnh đến vậy. Ngươi nghĩ xem hắn làm vậy là có ý gì ?

Độc Điếu nhấc điếu lên hít một hơi thật dài rồi nói :

- Hắn định bày mưu ma trước quỷ gì đây.

A Tòong vân vê chén nước nóng trong tay đáp:

- May mà chúng ta phòng bị trước. Giang hồ biến đổi không ngừng. Ngày nào Binh Lan phường của Quạt Mo mới là một lũ tiểu thương buôn trầu buôn cau đầu đường xó chợ mà giờ thế lực của hắn đã mạnh như vậy. Ngươi nghĩ xem hắn và Khuất lão trại liệu có quan hệ gì?

Độc Điếu nhăn chán, rít ba hơi thuốc liên tục, hắn nói:

- Ý ngươi là Binh Lan phường được Khuất Lão trại giúp đỡ.

A Tòong đáp:

- Ta linh cảm có gì đó bất thường giữa bọn chúng. Kể cả Chim Chích cũng rất lạ lùng, trên đường về ta định tìm Chim Chích để hỏi han thêm mà không sao tìm thấy hắn.

Độc Điếu nói:

- Vậy cuộc hẹn ngày mai ngươi tính sao?

A Tòong nhăn mày hỏi lại:

- Ngươi nghĩ chúng ta có nên đi không?

Độc Điếu nói:

- Tứ phương bang hội tụ họp, đại tiệc chúng ta không tới có phải quá hèn nhát. Hơn nữa vẫn chưa chắc là Quạt Mo có ý đồ xấu. Nhưng nếu ngược lại, đã xa vào lưới của hắn, chúng ta là khách, lấy gì chống đỡ lại. Khác gì đâm đầu vào chỗ chết.

Rõ ràng là khách, chuyến này đi cả A Tòong và Độc Điếu đều ở thế hạ phong. A Tòong vốn muốn đến thị sát trước xem địa thế của Binh Lan trại ra sao để chuẩn bị, mai phục trước phòng có biến. Nhưng ngặt nỗi Binh Lan trại vốn là một rừng cau rất rộng thuộc quyền cai quản của Bình Lan phường, lúc A Tòong tới nơi thì cả trại đã bị trông coi chặt chẽ cả đêm lẫn ngày, quân lính chốt khắp các ngả, các điểm chốt rất hợp lý kín kẽ, không sao lọt vào trong được. A Tòong nằm ở đấy ba ngày mà không tìm thấy kẽ hở nên đành quay về. A Tòong gắt:

- Ta nhất quyết đi. Xem chúng làm gì được ta. A Tòong này mà phải sợ sao. Ngươi có đi hay không?

Độc Điếu nhếch mép đáp:

- Đi! Ngươi đi chẳng lẽ ta lại không. Âu cũng là cái liễn. Nhưng không thể hành sự lỗ mãng được, phải tính toán sao cho chu toàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.