Tầm Mắt Lảng Tránh Là Khi Con Tim Rung Động

Chương 52: Chương 52



Trước khi buổi lễ bắt đầu, Chu Mỹ Tây quay lại boong tàu. Lăng Nguyệt và Trương Sùng Vũ vẫn đang tựa vào lan can, vừa uống rượu vừa nói chuyện. Cô bước tới, nắm lấy tay Lăng Nguyệt rồi hỏi:

“Vừa nãy, các anh có thấy Trình Diệc Nhiên không?”

“Ừ, cậu ta có qua chào rồi.” Lăng Nguyệt siết nhẹ tay cô, ánh mắt dán chặt vào cô, “Vừa bị bố mẹ gọi đi tiếp khách rồi, sao thế?”

“Không có gì, chỉ là video chiếu trong buổi lễ này là em làm. Hai hôm trước em gửi cậu ấy, không biết có vấn đề gì không, định hỏi thử.”

“Không sao đâu.” Trương Sùng Vũ đáp, “Lúc tôi đến đã trao đổi với người phụ trách rồi.”

“Ồ, vậy thì ổn rồi.”

Buổi lễ bắt đầu đúng giờ.

Họ ngồi theo sơ đồ sắp xếp sẵn trên bàn. Chu Mỹ Tây và Trương Sùng Vũ được xếp ở bàn tiệc thứ hai.

MC lên sân khấu mở đầu và chiếu video, nhưng phần mở đầu không phải là bản Chu Mỹ Tây làm. Cô suýt nữa bật dậy, mông vừa rời khỏi ghế đã định chạy đi tìm người điều khiển.

Lăng Nguyệt vội ấn cô xuống, “Không chiếu nhầm đâu.”

“Hả?”

Cô đã mất ba đêm để cắt ghép video này, bắt đầu từ thời đi học. Nhưng đoạn video được thay thế cũng là từ thời học sinh, chỉ khác là… lần này là góc nhìn của Trình Diệc Nhiên.

Mở đầu là một đoạn quay lén, Trình Diệc Nhiên trộm quay cảnh Tô Thuyên và Chu Mỹ Tây ăn trong căng-tin. Ống kính zoom lại, tập trung vào Tô Thuyên. Phát hiện máy quay, cô ấy ngẩng đầu, nháy mắt một cái.

Rồi từ thầm thích đến tỏ tình, từ theo đuổi đến yêu nhau, từ trên ghế nhà trường đến khi trưởng thành. Vì là góc nhìn của Trình Diệc Nhiên nên hầu hết cảnh quay đều có hình bóng của Chu Mỹ Tây.

Những cảnh cuối cùng thậm chí còn có khoảnh khắc họ selfie hôn nhau, mà trong đó, Chu Mỹ Tây hoặc là làm mặt xấu, hoặc là ngơ ngác, hoặc là chăm chú nghịch điện thoại.

Chu Mỹ Tây vừa xem đã khóc, đến cuối thì vừa khóc vừa cười. Lăng Nguyệt đưa khăn giấy giúp cô lau nước mắt, cũng bật cười dỗ dành:

“Trôi hết makeup bây giờ.”

Không thể nào, cô đã xịt tận mấy lớp cố định rồi mà.

Cuối video, màn hình đen, chữ hồng nổi bật lên:

Tô Thuyên & Trình Diệc Nhiên (cùng tình yêu kết tinh của họ) – Lễ đính hôn

Chu Mỹ Tây suýt phì cười đến sặc.

Thật tình, họ kết hôn thì kết hôn, làm gì mà khiến cô phải nổi bật thế này chứ.

Video kết thúc, cô dâu chú rể bước lên sân khấu, trao hoa, thề nguyện, ký giấy hôn ước, điểm chỉ, khai tiệc rượu và nhập tiệc.

Tô Thuyên nói lễ đính hôn của cô ấy không có tiết mục mời rượu, mọi người cứ ăn uống vui vẻ là được. Cô ấy cũng xuống sân khấu, ngồi phịch bên cạnh bố mẹ mà ăn uống ngon lành. Ai đến mời rượu, mẹ cô ấy đều chặn lại.

Vậy mà, Chu Mỹ Tây vẫn tự chuốc say chính mình.

Nghe nói, đoạn từ lúc xuống thuyền đến bãi đỗ xe, cô hoàn toàn không có chút ấn tượng nào, vì cả chặng đường đó Lăng Nguyệt đều cõng cô đi.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô phát hiện trong lòng mình vẫn còn ôm một bó hoa.

Cô mang hoa vào bếp, tìm bình cắm ngay ngắn, rồi lấy bánh bao trong tủ lạnh bỏ vào xửng hấp, rót sữa tươi vào ly rồi cho vào lò vi sóng hâm nóng. Đợi đến khi đánh răng xong xuống lại, Lăng Nguyệt cũng vừa bơi xong trở vào.

Anh vừa tắm xong, áo choàng tắm khoác hờ hững, tóc còn ướt sũng. Nghe thấy tiếng động, anh liền rẽ vào bếp.

Chu Mỹ Tây vừa bưng ly sữa lên thì bị ôm từ phía sau. Môi anh ấm áp đặt lên cổ cô. Chu Mỹ Tây nghiêng đầu, cũng nhẹ nhàng hôn lên má anh.

“Em hấp sẵn bánh bao cho anh rồi.” Cô nói. Chắc chắn anh chưa ăn gì trước khi bơi. Sau đó lại hỏi, “Mà bó hoa này là sao vậy?”

“Em không nhớ à?” Lăng Nguyệt lấy từ ngăn kéo ra một chai giấm chua, “Tối qua, trước khi về em cứ nhất quyết đòi mang một bó hoa về. Em còn bắt anh đi hái hoa cho em ngay trước mặt mọi người. Em còn chê hoa anh hái không đẹp, về nhà lại ôm chặt không chịu buông.”

Thành ra tối qua anh phải ngồi trong phòng khách, cắt gai hoa cho cô cả buổi.

Chu Mỹ Tây ngơ ngác như bị nghẹn:

“Em… thần kinh đến mức đó sao?”

Lăng Nguyệt bật cười, tiếp tục kể:

“Lúc đi về em còn không chịu đi, cứ ôm chặt lấy tay Tô Thuyên, nhất quyết đòi theo họ về nhà.”

Chu Mỹ Tây lập tức ôm mặt. Trời ơi, nhục quá! Cô biết mình uống say sẽ mất mặt, nhưng không ngờ lại mất mặt đến mức này. Đáng ghét thật, đều tại Tô Thuyên! Nếu không phải bọn họ đổi video, cô đã không cảm động đến thế, cũng sẽ không buông thả bản thân mà uống say như vậy.

“Không sao đâu.” Lăng Nguyệt cố nhịn cười dỗ dành, “Lúc đó tàu cập bến rồi, chẳng còn ai thấy đâu.”

“Bác trai bác gái có ở đó không?”

Nhìn thấy Lăng Nguyệt gật đầu, Chu Mỹ Tây mặt mày méo xệch:

“Em thề, sẽ không bao giờ uống rượu nữa.”

Lăng Nguyệt rốt cuộc không nhịn được, bật cười thành tiếng.

Điều anh không nói ra là, sau khi say, cô đáng yêu đến mức làm anh xao động. Cô ôm lấy anh, líu ríu gọi anh là chồng yêu, anh yêu, gọi đến mức tim anh mềm nhũn. Trong phòng tắm, cô còn nổi hứng dùng tay giúp anh, vừa làm vừa tấm tắc khen đáng yêu rồi sạch sẽ. Dù chỉ được một lúc cô đã than mỏi tay, nhưng khoảnh khắc ngắn ngủi đó cũng đủ khiến anh tê dại đến tận xương tủy, lưng run lên từng đợt. Cảm giác đầu ngón tay cô lướt qua chỗ mẫn cảm nhất, có khi phải dư âm đến mấy tháng trời.

Đêm đó, anh ôm chặt cô trong lòng, ngủ đến sáng.

Người anh lúc nào cũng ấm, giữa đêm cô bị nóng đến toát mồ hôi, cứ cựa quậy mãi trong lòng anh như một chú mèo nhỏ.

Hôm nay cả hai đều không có việc gì, thế là ở nhà chơi với Mạo Mạo.

Chu Mỹ Tây lôi kéo Lăng Nguyệt ra bể bơi, cùng nhau bơi nửa tiếng. Sau đó, hai người vào bếp chuẩn bị bữa trưa, ăn xong cô ôm Mạo Mạo lên phòng ngủ trưa.

Lăng Nguyệt nhận một cuộc điện thoại, chậm hơn cô một bước. Đến khi anh trở về, vừa mở cửa đã thấy Chu Mỹ Tây đang ôm Mạo Mạo, hôn nó chụt một cái.

Lăng Nguyệt đi tới mép giường, hừ một tiếng đầy bất mãn:

“Anh phát hiện em hôn Mạo Mạo còn nhiều hơn hôn anh đấy.”

“Đâu có đâu.” Chu Mỹ Tây nghiêng người định bù đắp cho anh, nhưng Lăng Nguyệt lại kiêu ngạo né tránh.

Ai chà.

Chu Mỹ Tây sao có thể để yên cho anh làm cao chứ, cô lật người ngồi lên người anh, túm lấy cổ áo rồi cúi xuống định cưỡng hôn. Lăng Nguyệt nghiêng đầu, làm ra vẻ thà chết chứ không chịu khuất phục. Nhìn bộ dạng đó của anh, Chu Mỹ Tây vừa tức vừa buồn cười.

Cô dứt khoát véo má anh, giữ chặt rồi nhanh như chớp hôn một cái lên môi. Lăng Nguyệt một tay đỡ eo cô, tay còn lại chống lên gối, cứ thế ngước nhìn cô từ dưới lên.

Đôi mắt đẹp ấy sáng rực, không biết đang nghĩ trò gì nữa.

Chu Mỹ Tây bỗng thấy hơi chột dạ, đảo mắt định leo xuống, nhưng Lăng Nguyệt chỉ cần một tay cũng có thể giữ cô lại.

“Anh làm gì vậy.” Cô giãy giụa, “Đừng quậy nữa, em muốn ngủ.”

“Vừa ăn no đã ngủ à?” Lăng Nguyệt nhéo eo cô, ám chỉ rất rõ ràng, “Phải tiêu hóa trước đã.”

Chu Mỹ Tây: “…”

Lăng Nguyệt nhếch môi cười, giọng nói trầm thấp khàn khàn:

“Đừng xuống, anh thích tư thế này.”

Dù có muốn xuống cũng không xuống được nữa rồi. Chỉ cần Lăng Nguyệt nói chuyện kiểu này, chân cô liền mềm nhũn.

Cuối cùng, giấc ngủ trưa dĩ nhiên không thành. Ầm ĩ một trận xong, hai người cuộn trong chăn trò chuyện, bàn xem tối nay ăn gì. Chu Mỹ Tây gác chân lên đùi anh, trở mình không cẩn thận lại đá trúng “tiểu Nguyệt Nguyệt”, khiến Lăng Nguyệt rên lên một tiếng.

Chu Mỹ Tây lập tức bật cười.

“Cười cái gì?” Lăng Nguyệt tò mò.

“Anh còn nhớ lần em vung tay trong thang máy, vô tình chạm trúng anh không?” Chu Mỹ Tây vừa cười vừa hỏi.

“Ấn tượng sâu sắc.” Lăng Nguyệt cũng phì cười.

“Lúc đó cảm giác thế nào?”

“Suýt chút nữa báo cảnh sát.”

“Trúng chỗ nào vậy? Còn đau không? Em giúp anh xoa nhé?”

“Đau, xoa không được, phải thổi mới khỏi.”

“Ha ha ha ha ha!” Chu Mỹ Tây cười đến mức không thở nổi, “Anh nghĩ đẹp lắm!”

Từ khi yêu Lăng Nguyệt, Chu Mỹ Tây cảm thấy thời gian trôi qua cực nhanh.

Chớp mắt một cái đã vào đông, rồi chẳng mấy chốc lại đến cuối năm.

Đúng ngày đầu năm mới, nhà ba người họ chuyển vào nhà mới.

Cảm giác dọn nhà thật sự vô cùng sung sướng, vừa mới mẻ vừa có niềm vui bày biện trang trí. Kết quả là hơn nửa tháng nay Chu Mỹ Tây toàn ở nhà, cuối tuần đến nhà Lăng Nguyệt cũng chỉ để chơi với Mạo Mạo, thậm chí chẳng thèm ngủ lại.

Lăng Nguyệt u oán vô cùng.

Căn nhà mới được Chu Mỹ Tây thiết kế theo đề xuất của Lăng Nguyệt, ưu tiên sự thoải mái cho bố mẹ. Thế nên, bố mẹ cô vẫn ở phòng chính, nhưng vì cảm động trước sự hiếu thuận của con gái, họ đồng ý để cô phá bức tường ngăn giữa phòng mình với phòng nhỏ bên cạnh để làm tủ quần áo.

Phòng t.ắm chung rất rộng, cô còn mua một bồn tắm đẹp, lắp thêm vách ngăn, làm bồn rửa tay dài hơn. Gần đây, cô cực kỳ mê đứng trước bồn rửa tay siêu to của mình để trang điểm.

Cuối tuần đầu tiên sau khi dọn vào, cô còn rủ Tô Thuyên đến nhà mới mừng tân gia, hai người ngủ chung một đêm, nói chuyện phiếm cả tối.

Sau đó, cô lại mời bạn bè thân thiết đến chơi. Vì nhà gần công ty, Tiểu Tống cứ nhắc mãi muốn đến tham quan. Thế là Chu Mỹ Tây chọn một cuối tuần, mời Tiểu Tống và Tiểu Ngôn đến nhà ăn cơm, chơi mạt chược.

Lạnh nhạt với Lăng Nguyệt, cô đâu có cố ý đâu chứ.

Sau khi lo xong chuyện dọn nhà, bố mẹ của Chu Mỹ Tây quyết định dành thời gian đi du lịch theo một đoàn cho người lớn tuổi, dự định sang Thụy Sĩ một chuyến.

Lăng Nguyệt nghe tin thì vui như mở cờ trong bụng, ngay trong đêm liền nâng cấp hành trình của hai bác thành nhóm du lịch cao cấp, kéo dài thời gian từ chín ngày lên mười lăm ngày. Anh biết dạo này Chu Mỹ Tây thích ở nhà mình, nên cũng tranh thủ thu dọn hành lý, sẵn sàng “di cư” bất cứ lúc nào.

Bố mẹ cô bay vào trưa thứ Bảy, thế nên tối đó cô mời Tô Thuyên và Trình Diệc Nhiên đến nhà đánh mạt chược, ăn thịt nướng. Lăng Nguyệt còn hăm hở hỏi: “Anh có thể đến sớm không? Xem có gì cần giúp không?”

Chu Mỹ Tây bĩu môi: “Tuỳ anh chứ, cái này cũng phải hỏi em à? Nhà em cũng là nhà anh, muốn đến lúc nào thì đến.”

Nhưng cô không ngờ Lăng Nguyệt lại đến tận chín giờ sáng.

Lúc đó cô vừa mới thức dậy, còn ngái ngủ đi vào toilet, phát hiện giấy ướt hết sạch, thế là lười biếng gọi to: “Mẹ ơi, lấy giúp con hộp giấy ướt với.”

Kết quả là cánh cửa kéo hé ra một chút, một bàn tay thon dài đẹp đẽ đưa vào hộp giấy ướt.

Dù đầu anh vẫn lịch sự không thò vào, nhưng Chu Mỹ Tây vẫn giật mình hét lên một tiếng, chộp lấy giấy rồi đóng cửa cái “rầm”. Cũng may Lăng Nguyệt phản ứng nhanh, nếu không chắc bị kẹp tay rồi.

Anh cười khẽ bên ngoài: “Không cần cảm ơn.”

Chu Mỹ Tây gào lên: “Ai cho anh đến sớm vậy hả?”

“Qua đây ăn sáng ké.” Lăng Nguyệt thản nhiên, “Không phải em nói nhà em cũng là nhà anh sao? Anh về nhà mình còn phải coi giờ à?”

“Đi ra ngoài cho em!”

“Yên tâm, không có mùi đâu.”

“Ai hỏi anh cái đó?!”

Lăng Nguyệt cười ha hả rời đi.

Lúc cô rửa mặt xong đi ra, Lăng Nguyệt đã bưng bữa sáng lên bàn. Bố mẹ cô ăn rồi, đang tất bật thu dọn hành lý.

Vừa ăn sáng, Chu Mỹ Tây vừa giúp kiểm tra hành lý: “Mẹ, đừng mang nhiều đồ quá. Còn cả cái bình giữ nhiệt to đùng này nữa?”

“Bố con cần nước nóng mà.” Mẹ cô đáp, “Nghe nói người nước ngoài toàn uống nước lạnh, mẹ phải mang đủ cho hai người một ngày.”

“Không sao đâu, đoàn du lịch có trợ lý, họ sẽ giúp bố mẹ xách hành lý.” Lăng Nguyệt xen vào, “Chỉ là đừng để đồ đạc lẻ tẻ quá, dễ bỏ quên ở khách sạn lắm. Tốt nhất cứ lấy thêm một vali nữa mà đựng.”

Mẹ cô rất nghe lời, lập tức mượn tạm một cái vali của cô.

Sau bữa sáng, hai người tiễn bố mẹ ra sân bay, nhân tiện gặp mặt hướng dẫn viên và các thành viên trong đoàn. Ai cũng rất dễ mến, hướng dẫn viên là một cô gái cao ráo, trông có vẻ nghiêm khắc nhưng giọng nói cực kỳ dịu dàng, khiến người ta cảm thấy rất an tâm.

Tiễn bố mẹ lên máy bay xong, cả hai quay về đi chợ mua nguyên liệu.

Chu Mỹ Tây cũng lần đầu đi chợ gần nhà mới, thế là cô dắt Lăng Nguyệt vòng vèo mãi mới tìm được quầy thịt bố cô hay mua.

Dù không thường xuyên đi chợ, nhưng Lăng Nguyệt lại chọn đồ rất giỏi, chỉ cần nhìn qua là biết thịt nào ngon.

Về nhà, hai người cùng sơ chế nguyên liệu, cái nào cần rửa thì rửa, cái nào cần ướp thì ướp. So với cô, Lăng Nguyệt còn quen thuộc gian bếp này hơn, rất nhiều thứ cô không nhớ để đâu, toàn phải hỏi anh.

Sau khi chuẩn bị xong, hai người lại cùng nhau nghiên cứu lắp đặt máy đánh mạt chược mới mua. Chu Mỹ Tây còn đang xem video hướng dẫn thì Lăng Nguyệt đã lắp xong hết từ lúc nào.

Thế là họ dùng bộ bài mạt chược để chơi trò lật bài xếp hình hết cả buổi chiều.

Tối đến, Tô Thuyên và Trình Diệc Nhiên tới sớm. Ban đầu hai người còn định giúp một tay, ai ngờ Lăng Nguyệt đã chuẩn bị đâu ra đó, chỉ cần đến là có thể lên bàn ăn ngay.

Gần đây, thái độ của Tô Thuyên với Lăng Nguyệt có chút thay đổi. Dù tiếp xúc không nhiều, nhưng nghe Chu Mỹ Tây kể, cô ấy thấy Lăng Nguyệt có vẻ quá hoàn hảo so với đàn ông bình thường, hoàn hảo đến mức cô nghi ngờ liệu anh có… khiếm khuyết nào không.

Dĩ nhiên không chỉ là khiếm khuyết về mặt sinh lý.

Chu Mỹ Tây hoàn toàn hiểu tâm lý này, bởi chính cô cũng từng nghĩ thế về Trình Diệc Nhiên lúc đầu.

Ngược lại, Trình Diệc Nhiên và Lăng Nguyệt ngày càng thân thiết hơn. Trong bữa ăn tối, cả hai đã có cảm giác “hận không gặp nhau sớm hơn”. Khi đánh mạt chược, lại càng thêm đồng điệu như tri kỷ.

Trước đây, Trình Diệc Nhiên luôn cảm thấy chơi mạt chược với Chu Mỹ Tây và Tô Thuyên rất chán. Chu Mỹ Tây không ghi nhớ bài cũng chẳng suy nghĩ gì, thắng hoàn toàn nhờ vào may mắn. Còn Tô Thuyên dù nhớ bài nhưng lại quá xui.

Mỗi lần chơi toàn là cậu ta thắng một mình, chẳng vui gì cả, lại còn hay bị mắng.

Nhưng giờ có Lăng Nguyệt tham gia, bàn mạt chược như được hồi sinh.

Chơi đến một rưỡi sáng, Lăng Nguyệt bắt đầu mất tập trung, đánh bài lung tung như một “chú bé đần đốt tiền”. Chu Mỹ Tây nhìn ra ngay, bật cười đuổi người về phòng.

Cửa vừa đóng lại, Lăng Nguyệt lập tức nhìn cô bằng đôi mắt sáng long lanh.

Trông như một chú cún nhỏ đứng trước bữa ăn, chỉ chờ chủ nhân ra lệnh là lập tức nhào tới.

Thế là Chu Mỹ Tây ra lệnh: “Đi tắm.”

Lăng Nguyệt lập tức “Gâu”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.