Nam Mịch đã quen với những ngày có Cảnh Từ bên cạnh, trái lại nàng cảm thấy hơi khó chịu khi phải trở về cung.
Thường Hỉ vừa đổ thêm nước tắm cho nàng vừa lải nhải: “Hành trình lần này điện hạ đã phải chịu khổ nhiều rồi, lần này đã trở về thì phải nghỉ ngơi thật tốt.”
“Thường Hỉ, ngày giỗ năm nay của Nhạc Đa ta bị bệnh, cứ mê man mãi, ngươi có tế bái tỷ ấy thay ta không?”
Tay Thường Hỉ đang đổ nước hơi khựng lại rồi nhẹ nhàng nói: “Vâng, điện hạ cứ yên tâm đi, đừng thấy Nhạc Đa bình thường hay cằn nhằn rằng người cứ thích cho nàng ấy khăn tay, nàng ấy trân trọng chúng lắm, ta đã đốt hết cho nàng ấy rồi, còn món nàng ấy thích ăn thích uống ta cũng mang theo.”
Nam Mịch gật đầu, cũng không biết là đang nói với Thường Hỉ hay là nói với chính mình: “Nhạc Đa sẽ không uổng mạng.”
Nàng cúi đầu nhìn tay của mình, có vài vòng ánh sáng vàng nhè nhẹ lóe qua, bằng mắt thường có thể thấy sắc mặt nàng tái nhợt hơn, nàng nhắm mắt khôi phục lại như lúc đầu: “Thường Hỉ, ngươi nói xem... Thần hẳn nên như thế nào?”
Thường Hỉ hơi sửng sốt trước câu hỏi đột ngột này, sau đó nói: “Điện hạ nói đến Thần thạch sao?”
Nam Mịch khẽ cười một tiếng: “Cũng đúng, trên đời này ngoại trừ Thần thạch thì làm gì còn thần nào nữa.” Có lẽ lần này chẳng qua là tự tìm cái chết, không biết tự lượng sức mình, có lẽ Thần thạch vốn đã có tính toán rồi, là do chúng ta buồn lo vô cớ.
Vốn dĩ nàng giải phong ấn vì những người trên thuyền quỷ, những ngày gần đây lòng nàng cũng không ổn định, nàng không biết bản thân đúng hay sai, không biết thần là gì, nhân gian nên như thế nào.
Nghĩ như vậy làm ngực nàng đau nhói, suýt nữa đã hoảng sợ kêu lên, dọa Thường Hỉ giật nảy.
Nàng vội giữ Thường Hỉ lại: “Không có chuyện gì, ta không sao, đừng làm ầm lên.”
Nước mắt Thường Hỉ chảy xuống: “Điện hạ... Điện hạ sao vậy...”
Sắc mặt Nam Mịch đã trở lại bình thường, nàng khẽ cười an ủi nàng ta: “Ngươi đừng sợ, ta đang thích ứng với thần lực trong cơ thể, không sao đâu, ta không muốn làm phụ thân và những người khác lo lắng, qua một khoảng thời gian, chúng ta đã thích ứng rồi sẽ không còn như vậy nữa.”
Nàng vừa dỗ vừa lừa an ủi Thường Hỉ, thay áo ngủ nằm lên giường nhưng lại không ngủ được, cười khổ một tiếng.
Thích ứng với nhau? Nàng vốn là một bộ phận của Thần thạch, làm gì cần phải thích ứng? Chẳng qua là bản thân đang ngoan cố chống cự, đang đấu tranh mà thôi.
Có lẽ đúng như Thường Hỉ nói, nàng quá mệt mỏi nên chưa bao lâu đã mơ màng muốn ngủ, trong lúc nửa tỉnh nửa mê nàng chợt nhớ ra mình đã từng nói với Cảnh Từ khi trở về sẽ thành thân.
Còn chưa kịp nhớ hết chuyện này thì cơn buồn ngủ đã ập đến, nàng chìm vào giấc ngủ say.
Sáng hôm sau nàng bị ác mộng làm tỉnh giấc.
Gần đây luôn như vậy, khi tỉnh lại nàng không nhớ rõ mình đã mơ thấy gì nhưng áo lót sau lưng lại ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Nàng thẫn thờ nghĩ một lúc nữa sẽ đi thỉnh an phụ thân, sau đó còn phải đến Chá Phàm điện xem Cảnh Từ đang làm gì, đang nghĩ như vậy thì nàng chợt nhìn thấy Nam Tu, vì vậy chào y: “Ca ca.”
“Dậy sớm như vậy,” Nam Tu nhìn sắc mặt nàng: “Sao vậy? Gặp ác mộng sao?”
Nam Mịch gật đầu: “Sao ca ca lại đến sớm như vậy? Ăn sáng chưa?”
“Vẫn chưa, tới nơi này của muội ăn ké,” Nam Tu nhận lấy khăn ướt Thường Hỉ đưa qua rồi đưa cho Nam Mịch: “Một lát nữa sau khi ăn xong, ca ca dẫn muội đến một nơi.”
Nam Mịch biết Nam Tu sẽ không vô duyên vô cớ làm nàng mệt, vì vậy nàng ngoan ngoãn gật đầu, đưa khăn đã dùng xong cho y: “Buổi sáng có canh sữa không? Muội muốn ăn canh sữa.”
Nam Tu cười một tiếng: “Công chúa điện hạ của chúng ta đã là thần nữ mang thần lực rồi mà còn muốn làm nũng với ca ca sao?”
“Không được à? Ca ca, món canh sữa huynh làm cho muội khi còn nhỏ là ngon nhất.”
“Được,” Nam Tu duỗi tay sờ tóc nàng, trong giọng nói đầy sự dịu dàng: “Gì mà thần nữ hay không thần nữ, huynh chỉ biết muội là muội muội của huynh.”
Thánh Điện hạ thường ngày luôn trang nghiêm, giơ tay nhấc chân đều cao quý vô cùng, bây giờ lại đang bận rộn trong phòng bếp mà vẫn thật sự ra dáng ra hình bưng ra một chén canh sữa. Nội quan trong cung đều thấy nhiều không trách*, Thánh Điện hạ vốn có tiếng cưng chiều muội muội.
*Gốc là: Kiến quái bất quái (见怪不怪): thấy chuyện lạ cũng không ngạc nhiên, bình tĩnh không hoảng, thường là bởi vì đã nhìn thấy nhiều rồi, thấy nhiều không trách.
Cảm tình của hai huynh muội Nam thị luôn rất tốt, tuy rằng sinh ở hoàng gia nhưng lại giống như huynh muội bình thường.
Nam Tu nhìn Nam Mịch, nhớ đến Cảnh Từ đã nói nàng đang khống chế bản thân để không bị thần lực chi phối, tình hình trước mắt xem ra vẫn ổn.
Tiểu Công chúa còn rất có tinh thần, nàng thay chiếc váy trắng ngang ngực, cổ áo và tay áo được phác hoạ vô số đám mây cát tường màu vàng, tô điểm bằng dải lụa vàng nhạt, tóc được buộc lên lộ ra chiếc cổ trắng mịn, nàng búi một búi tóc đoan trang, trên đầu cài trâm ngọc màu trắng Cảnh Từ đã cho nàng, cùng với hai đóa hoa nhung nhỏ xíu màu vàng nhạt, không có vật trang sức cho tóc không cần thiết khác.
Nam Tu thấy tinh thần nàng không tệ cũng xem như yên tâm hơn, sau khi y dùng bữa xong, cho cung nhân hai bên đều lui mới nói với nàng: “Muội còn nhớ Dịch Trọng Nhiên không?”
“Tất nhiên rồi.”
“Hiện giờ y đang ở Thần đô,” Nam Tu thở dài rồi nói tiếp: “Nhìn qua thì hẳn là không sống được bao lâu nữa, y nói muốn gặp muội.”
“Gặp muội?” Nam Mịch rất kinh ngạc, sau đó hỏi: “Y sao vậy? Bị bệnh sao?”
“Không phải, bị thiếu khí huyết thôi, huynh cũng không hiểu mấy thứ này, muội muốn gặp y không?”
“Nếu y đã bị bệnh thì đi gặp đi,” Nam Mịch thở dài: “Thật ra y cũng không hung ác như vậy, chỉ là không ngờ y lại ở Thần đô.”
“Ừ, vậy thì đi thôi.”
Nam Tu đưa nàng đến hoa lâu, Nam Mịch chợt dừng bước trước cửa: “Tại sao... ở Thần đô cũng có hoa lâu?”
Ngược lại Nam Tu lại thấy kinh ngạc: “Vậy mà muội lại biết hoa lâu? À...”
Y “à” một tiếng như đã biết điều gì, trái lại Nam Mịch lại hơi căng thẳng, còn chưa mở miệng nói gì mà mặt đã đỏ ửng, rồi nàng nghe Nam Tu nói tiếp: “Muội biết Chung Mi là vì đã gặp hắn ta ở hoa lâu Thanh châu đúng chứ?.”
Nam Mịch ậm ờ trả lời. Cũng không có chuyện gì ở hoa lâu, chỉ là nơi đó có kỷ niệm cùng Cảnh Từ, nàng còn chưa kịp nhớ lại thì Nam Tu đã nói: “Tên Cảnh Từ này quả nhiên vô tâm, sao hắn có thể dẫn muội đến chỗ như vậy được, thôi, chúng ta đi vào trước, lúc về lại tính sổ với hắn sau.”
Nam Mịch vốn đang đi theo sau y, không khỏi hỏi: “Nhưng mà, không phải ca ca cũng đang dẫn muội đi sao?”
Nam Tu nghẹn một chút, sau đó nói: “Thân phận của Dịch Trọng Nhiên đặc biệt, phụ thân không giết y nhưng có rất nhiều người muốn giết y, nơi này an toàn hơn, trong lúc đặc biệt sẽ có phương pháp đặc biệt.”
Nam Mịch chép miệng rồi đi theo.
Vào hoa lâu, Nam Mịch mới phát hiện nơi này khác với hoa lâu ở Thanh châu. Liêm nương ở đây mặc váy dài có tay áo rộng màu trắng, tóc dài được búi cao càng thêm thanh nhã thoát tục, không quyến rũ như ở Thanh châu, bố cục thiết kế trong lâu cũng khác, có nhiều phòng hơn.
Đại sảnh ở gian ngoài cũng đều là các văn nhân hay những vị khách tao nhã đánh đàn nghe nhạc, ngâm thơ vẽ tranh. Ngay cả huân hương trong lâu cũng đặc biệt thanh nhã.
Nàng đi theo Nam Tu đến gian phòng trên lầu, y không thèm gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa đi vào, Nam Mịch đi theo sau.
Vào phòng rồi mới phát hiện trong đây thật sự đã kín hết chỗ.
Đang nghiêng ngả trên giường chính là Sở Khương Dũ già mà không đứng đắn, một bên khác bày hai chiếc ghế dựa ở trên, ngồi trên một trong hai ghế là một thiếu niên với vẻ mặt ốm yếu, khí chất lại cao quý khó tả, hẳn đây là vương của quân Tử Tiêu - Dịch Trọng Nhiên. Bên cạnh y là Phạm Giác Giác tóc tím đang đứng, một chiếc ghế khác đang để trống.
Đối diện Dịch Trọng Nhiên có ba chiếc ghế dựa, ngồi ở đó là Cảnh Từ và Cảnh Mạch đã lâu không gặp, đôi mắt biết nói đó lại sáng ngời có thần, chiếc ghế còn lại là chủ nhà Chung Mi.
Còn có một chiếc ghế ở sát cửa, Nam Tu đưa tay kéo nó rồi để trên cửa: “Ai trong các ngươi nghĩ ra cách chặn cửa thô sơ như vậy?”
Sở Khương Dũ nhìn thoáng qua một cái: “Mấy vị tu linh giả không làm mà lại làm phiền một người già như ta chặn cửa, chỉ có thể làm vậy thôi.”
Chung Mi “hừ” một tiếng: “Đây là địa bàn của ta, chặn cửa làm gì?”
Cảnh Từ nhìn Nam Mịch đang ở cạnh cửa, Nam Mịch ném lại một ánh mắt thắc mắc: Đang làm gì vậy? Sao lại nhiều người như vậy?
Vẻ mặt Cảnh Từ bất đắc dĩ, đành nhún vai: Không biết, khi ta đến cũng thấy hoảng sợ.
Dịch Trọng Nhiên chợt đứng dậy, không biết do đứng dậy quá đột ngột hay thế nào mà sắc mặt y càng khó coi hơn, y chắp tay: “Hôm nay tại hạ tìm chư vị đến đây vì có việc muốn nói, thời gian của tại hạ không nhiều nhưng có rất nhiều chuyện cần báo cho chư vị.”
Nam Tu ngồi xuống chiếc ghế vừa để lên cửa, dù đang ngồi ở cửa cũng không thể ngăn sự kiêu căng trong xương cốt của Thánh Điện hạ: “Nếu ta nhớ không lầm thì phụ thân của ta thật ra đang giám sát ngươi đúng không?”
Dịch Trọng Nhiên gật đầu nhưng không đáp lại lời Nam Tu, ánh mắt nhìn về phía Nam Mịch bên cạnh Nam Tu: “Công chúa điện hạ, người ngồi đi.”
Nam Mịch nhìn một vòng, chỉ còn lại một chiếc ghế bên cạnh y, vì vậy nàng bước đến chắp tay với y: “Tử Tiêu vương, ngài cũng ngồi đi.”
Hai người khách khách khí khí rơi xuống ngồi: “Điện hạ chiết sát ta, quân Tử Tiêu vốn chỉ là mánh khóe thôi, huống chi thân thể như giấy này của ta không gánh nổi Tử Tiêu vương gì đó, điện hạ gọi ta Trọng Nhiên là được.”
“Được,” Nam Mịch gật gật đầu, cũng không khách khí mà nói thẳng: “Ngươi tập hợp chúng ta ở nơi này là muốn nói gì?”
Dịch Trọng Nhiên lại nhìn Nam Tu một lần nữa: “Thánh Điện hạ nói Thần quân đang giám sát ta?”
Nam Tu không trả lời mà nhướng mày.
Dịch Trọng Nhiên rất biết điều nói tiếp: “Nói chính xác thì Thần quân đang giam lỏng ta, lần này để loại bỏ những người bí mật quan sát của Thần quân thật ra ta cũng tổn hao binh tướng.”
Nghe y nói như vậy, Sở Khương Dũ mới lười nhác mở miệng: “Hai người kia của ngươi, còn thiệt hại sao?”
Dịch Trọng Nhiên còn chưa kịp phân tâm để hiểu lời nói của Sở Khương Dũ thì Nam Tu đã không vui: “Ngươi nói phụ vương của ta ngoài mặt nhận thư đầu hàng của ngươi nhưng lại ngầm giam lỏng ngươi? Hừ, nếu muốn giết ngươi thì cần gì phải tốn công như vậy? Lẽ ra nên lấy mệnh của ngươi ngay từ đầu.”
“Không, điện hạ hiểu nhầm ý của ta rồi, Thần quân không muốn giết ta, ngài ấy chỉ sợ ta gặp các ngươi.” Dịch Trọng Nhiên vội vàng nói, ho khan hai tiếng.
Nam Mịch không giống như Nam Tu, giọng của khi nàng nói chuyện rất dịu dàng: “Phụ thân ta vì sao lại sợ ngươi thấy chúng ta?”
“Vì ta biết chuyện của ngài ấy.” Dịch Trọng Nhiên nhấp một ngụm trà, dường như đã ổn hơn nhiều, y tiếp tục nói: “Năm đó Cảnh điện chủ tiêu diệt phản tặc Hỏa tộc ở ba châu phía Bắc, lúc đó những thúc bá họ hàng xa của Dịch thị lấy ta làm cớ để thu nhận đội ngũ, xây dựng quân đội, cũng chính là nguyên mẫu của quân Tử Tiêu. Lúc đó ta đang bị cầm tù, hơn nữa thân thể cũng không tốt, mỗi ngày mạng sống đều như treo trên sợi chỉ.”
Cảnh Từ hơi nhíu mày: “Vậy thì sao? Làm sao ngươi sống sót?”
“Là Thần quân, ngài ấy đã cứu ta,” Dịch Trọng Nhiên bình tĩnh nói: “Thần quân đích thân đến, quả thực ta không dám tin rằng ngài ấy bỗng xuất hiện trước mặt ta.”
“Vì sao phụ vương của ta lại cứu ngươi?” Nam Tu nói xong, xoa xoa ấn đường càng lúc càng đau.
“Thánh Điện hạ đừng nóng vội,” Dịch Trọng Nhiên không đổi sắc mặt, trong giọng nói chứa sự bất mãn vì bị ngắt lời: “Sau khi Thần quân cứu ta đã chăm sóc ta ở một tòa phủ trong thành Hãn châu, tìm y giả để điều dưỡng cơ thể cho ta, sau đó càng ngày càng có nhiều người của Dịch thị đến tìm ta...”
“Đây cũng không phải là lý do ngươi lấy oán trả ơn, gây loạn thành Thanh châu chứ?” Nam Tu không có cảm tình nói.
“Không, những người của Dịch thị vốn không bảo ta phục quốc, bọn họ chỉ đến để nói cho ta rằng hiện giờ người Hỏa tộc ở Cửu châu đã suy thoái cỡ nào, phải chịu hết khuất nhục. Nếu một ngày nào đó ta cần họ thì dù làm gì họ cũng sẽ ủng hộ vô điều kiện. Từ đó về sau, ta cũng chú ý hơn đến tình cảnh của người cùng tộc ở Cửu châu, quả thực khổ không chịu nổi, cho nên mới có phản loạn ở Thanh châu.”
Cảnh Từ chợt hỏi: “Vậy từ lúc đầu ngươi đã giành quyền lợi cho người Hỏa tộc?”
Dịch Trọng Nhiên gật đầu: “Về phần ân oán của Định Viễn vương và Công chúa thật sự chỉ là nhạc đệm thôi, nếu Cảnh điện chủ đã cho là ta làm thì giết ta để trút giận cũng được.”
“...” Cảnh Từ liếc y một cái, hơi nhếch môi cười lạnh một tiếng: “Sao nào? Ngươi cho rằng ta không dám?”
“Hiện giờ bên cạnh ta không có quân Tử Tiêu, cho dù có cũng không cản được điện chủ.” Vẻ mặt Dịch Trọng Nhiên vẫn không thay đổi, dường như việc này có liên quan đến mình cũng được, liên quan đến người khác cũng thế, y đều không để ý.
Cảnh Từ không muốn phát bực với y, quay đầu đi không nói chuyện nữa.
Dịch Trọng Nhiên nói tiếp: “Đại khái đây là chuyện của tại hạ, Cảnh điện chủ, còn cần làm phiền ngài kể chuyện ngài thu lưu những người Hỏa tộc đó rồi.”
Tuy Cảnh Từ cực kỳ không muốn phối hợp, nhưng Nam Mịch lại đưa ánh mắt tò mò qua đây, ngay cả Sở Khương Dũ đang nghiêng ngả trên giường cũng quay lại nhìn hắn, vì vậy hắn đành mở miệng nói: “Khi ta ở ba châu phía Bắc, hình như là ở phía Tây của quận Vân Khê thì có người đến báo rằng đã phát hiện tung tích của người Hỏa tộc, vì thế ta dẫn người đi xem xét.”
“Quận Vân Khê? Đó chính là nơi sống tập trung của người tộc Y Nhĩ Khê, những người đó thích dùng độc nhất.” Sở Khương Dũ đột nhiên nói chen vào, cắt ngang lời kể vốn đã không nhanh của Cảnh Từ.
Cảnh Từ thở ra một hơi, nhẫn nhịn nói tiếp: “Ừ, lúc ta đến nơi đó quả thực đã phát hiện người Hỏa tộc, nhưng không phải là quân phản loạn hay phản tặc mà là người dân vô tội bị người tộc Y Nhĩ Khê bắt giữ. Người tộc Y Nhĩ Khê là người Mộc tộc, bọn họ dùng những người Hỏa tộc đó để thử độc và luyện độc. Ta vốn định rời đi thì có một đứa trẻ hỏi ta: Vì nó là người Hỏa tộc nên phải uống thuốc độc sao, còn nói đau quá này nọ, ta bèn đưa họ vào đội ngũ của Chá Phàm điện.”
“Hừ,” Nam Tu cười lạnh một tiếng: “Chấp phướn giỏi ẩn núp nhất, tốt xấu lẫn lộn, rất thích hợp để giấu người.”
“Thần vệ quân nghênh ngang, ngay cả đuôi cũng không giấu được thì giỏi chỗ nào?” Cảnh Từ liếc y một cái, hận không thể lập tức kéo y ra ngoài đánh một trận.
“Hai người các ngươi là hai tay công khai và bí mật của Thần quân, sao lại tự gây chiến rồi?” Sở Khương Dũ lười biếng nói chen vào.
Cảnh Từ càng phiền lòng hơn, đặc biệt thấy Sở Khương Dũ không vừa mắt, vì thế “hừ” một tiếng, không trả lời, chỉ tiếp tục kể chuyện vừa rồi: “Sau đó Thần quân chợt hạ chiếu, gọi ta trở về, cho nên...” Hắn khựng lại, không nói tiếp.
“Với sự thông minh của điện chủ, hẳn cũng đoán được rồi,” Dịch Trọng Nhiên lại nói: “Giặc phản loạn Hỏa tộc ở ba châu phía Bắc không mạnh như lời đồn, hoặc là nói, điện chủ đi ba châu phía Bắc hẳn có thể phát hiện được, thật ra mấy đội quân mang danh Dịch thị đó chỉ đang bị ngài truy đuổi rồi chạy mà thôi, có sức phản kích hay sao? Quân phản loạn như vậy đừng nói Chá Phàm điện, ngay cả vương của các châu ra quân cũng chế ngự được, mà điện chủ đi phía Bắc một chuyến, mang về mấy người Hỏa tộc lại trở thành chuyện lớn, nhìn thế nào thì việc này...”
Cảnh Từ cau mày ngắt lời: “Nhìn thế nào thì cũng giống như Thần quân cố ý phái ta đi phía Bắc để đặc biệt đón những người Hỏa tộc này.”
Dịch Trọng Nhiên gật đầu: “Sau đó, ngài nhận lệnh đưa Công chúa đi phía Bắc, người Hỏa tộc ẩn náu trong Chá Phàm điện đã bị phát hiện.”
“Đúng là vậy,” Cảnh Từ mở miệng cắt ngang, khẳng định cách nói của Dịch Trọng Nhiên: “Khi ta trở về, dường như Thần quân đã biết từ sớm, ngay cả thích khách trà trộn vào đám người Hỏa tộc ngài ấy cũng biết.”
“Nếu Cảnh điện chủ đã làm việc thì sao có thể không tra xét kỹ càng thân phận của những người này được? Cố tình từ khi điện chủ trở về Thần đô lại thật sự quá bận rộn, cuối cùng đơn giản bị phái đến Thanh châu, nhưng nếu Thần quân muốn lấy chức điện chủ thì việc này cũng sáng tỏ rồi. Nhưng lúc này Thần quân lại phái ngài đi Thanh châu đối chiến với ta, khi đó Thần quân đã lập kế hoạch thế nào?” Dịch Trọng Nhiên nhìn về phía Nam Tu.
Nam Tu phiền lòng nói: “Khi đó chúng ta cho rằng, Thần quân muốn mượn việc này để loại bỏ những tên có tâm tư khác, thanh lọc nước đục trong triều đình.”
“Nước trong triều đình của triều đại nào mà không đục?” Dịch Trọng Nhiên nhìn thoáng qua người bên cạnh, Phạm Giác Giác ngầm hiểu đưa cho Nam Tu một danh sách, rồi y nói tiếp: “Đây là những đại thần bị các ngài loại bỏ, điện hạ nhìn xem có gì kỳ lạ không?”
“...” Nam Tu nhìn hồi lâu, mắt sáng lên: “Bọn họ đều nhằm vào Hỏa tộc, thậm chí trong đây còn có người muốn giáng chức toàn bộ người Hỏa tộc thành nô lệ, lúc trước khi Cảnh Từ lên chức, những người này còn dâng tấu chương khuyên ngăn chất đầy trên bàn.”
“Vậy thì sao?” Nam Mịch vừa nghe hiểu được lại mơ hồ: “Phụ thân làm vậy để làm gì?”
Hiếm khi Dịch Trọng Nhiên biểu lộ cảm xúc, y cười nhạt với Công chúa: “Ta cũng nghĩ rằng nếu Thần quân muốn tiêu diệt thế lực của Cảnh điện chủ thì không cần tốn công như vậy. Nếu Thần quân muốn dùng ta làm mồi nhử để hoàn toàn tiêu diệt Dịch thị thì còn có thể nói được, nhưng cố tình cuối cùng quân Tử Tiêu bị hợp nhất mà không bị chèn ép nhiều, hơn nữa Thần quân thật sự sử dụng chính sách cải cách người Hỏa tộc của ta.”
Cảnh Từ thở dài một hơi: “Có lẽ ngay từ đầu, Thần quân đã không có ý định diệt trừ Hỏa tộc, ngài ấy vốn muốn bảo vệ người Hỏa tộc, gây áp lực một vòng như vậy, những đại thần phản đối người Hỏa tộc bị loại bỏ, cải cách Hỏa tộc cũng thuận lý thành chương. Mọi chuyện dường như đều là ngài ấy bị ép phải chọn, nhưng đều là do một tay ngài ấy lên kế hoạch.”
“Nếu Thần quân thật sự muốn bảo vệ người Hỏa tộc thì cần gì phải làm lòng vòng thế này, bày ra mình bị ép phải diễn?” Dịch Trọng Nhiên lại nói: “Sở dĩ hôm nay ta tìm đến mọi người vì muốn hiểu rõ rốt cuộc Thần quân có tính toán gì. Cả đời của ta không có ý sống sót, chỉ hy vọng có thể đổi một cơ hội sống cho người trong tộc của ta, trăm năm có chết cũng không hối tiếc.”
“Có lẽ,” Lâu chủ đang ngồi ở ghế dựa, hắn ta thừa dịp hoa lâu này trang nhã nên đổi sang áo bào dài tay rộng thanh lịch, chợt mở miệng: “Thần quân có nỗi khổ gì, chẳng hạn như…” Hắn ta nhìn lướt qua Nam Mịch, kín đáo mở miệng: “Chẳng hạn như ngài ấy bị ai đó cản trở.”
Dịch Trọng Nhiên nhìn thoáng qua Nam Mịch theo ánh mắt của hắn ta, rồi lại quay lại nhìn Chung Mi: “Thần quân ở đỉnh cao của quyền lực ở Cửu Châu còn sẽ bị ai cản trở? Huống chi Thần quân được Thần thạch phù hộ, thân mang thần lực sẽ bị ai……” Nói đến đây y chợt dừng lại, không nói chuyện nữa mà nhìn chằm chằm Chung Mi, đôi mắt đó cuối cùng cũng có chút cảm xúc.