Tam Nguyên Chấn Thế

Chương 117: 117: Thị Uy




Từng đạo khí tức mạnh mẽ bắn thẳng về hướng cổng Minh Sơn Môn, một tập hợp hơn mười người mạnh nhất Tiên Huyệt Tông đang hiện diện với chung một biểu cảm lo lắng trên mặt mình.
Dẫn đầu đoàn người là Tôn Ngọc với chức danh trưởng lão Tiên Huyệt Tông, nàng cố che giấu đôi bàn tay run rẩy sau lớp áo và ánh mắt dường như có phần quyết liệt.
Toàn bộ các thành viên thuộc nhóm thế hệ trẻ đều được hướng dẫn sơ tán một cách nhanh chóng, nhưng có gì đó đã diễn ra giữa bọn chúng và hiện tại vẫn chưa có ai rời đi khỏi Minh Sơn Môn cả.
Tôn Ngọc thở dài một hơi, nàng chỉ kịp tiếp nhận thông tin mà chưa trực tiếp đến hiện trường để nắm bắt rõ tình hình.

Vì thế chỉ có thể cầu mong lần này không phải đại hoạ của Minh Sơn Môn nói chung hay Tiên Huyệt Tông nói riêng.
Thậm chí có thể nghiêm túc nói rằng, Nhân giới đang lần nữa tiếp cận sự kiện Đại diệt chủng tiếp theo.
“Tông chủ, chúng ta đã đến rồi.”
Hai lão giả tóc bạc nói đồng thời và đoàn người ngay lập tức dừng lại trước cổng đá lớn, đây chính là cổng chính Minh Sơn Môn – nơi bọn họ cần phải có mặt để tiếp đãi vị cường giả Lý nhân cảnh kia.
Hiện tại nơi đây có song sinh lão giả Diệp Trần, Diệp Tân cùng là Khí nhân cảnh hậu kỳ.
Nữ tử mái tóc màu tím sậm luôn che giấu bản thân trong bóng tối là Tuyết Thuyền – Khí nhân cảnh sơ kỳ.
Bộ tứ trưởng lão Tiên Huyệt Tông: Nguyệt Dao, Nguyệt Kỳ, Kim La Chinh, Điệp Trung đều đang cảnh giới Khí nhân cảnh đỉnh phong.
Kẻ mang hình dáng bán nam bán nữ đang cắn chặt ngón tay mình – Huỳnh Lý Thế Quân.
Một tên khoác trên mình bộ hắc bào chật kín cùng vóc dáng gầy gò, hắn là Diệp Thiên – Trí nhân cảnh hậu kỳ.
Bên cạnh là một nữ tử có gương mặt xinh đẹp cùng đôi mắt sắc lạnh màu bạc sáng, nàng mang trên mình một loại khí chất băng lãnh đến tột cùng và nàng cũng là người duy nhất biểu cảm cũng chẳng có chút gì là sợ hãi.

Mọi người ở đây chẳng ai biết tên thật của nàng, nhưng tất cả đều ngầm đồng ý gọi nàng là Thanh Thanh – Đạo nhân cảnh sơ kỳ.
Và ngay phía sau Thanh Thanh là hai cô nàng khác cũng có vóc dáng thon gọn cùng khí chất băng lãnh, nhưng họ vẫn có biểu cảm sợ hãi cùng lo lắng như những người khác.

Hai nàng là đệ tử chân truyền của Thanh Thanh, danh xưng Huyên Nhi và Huyền Nhi đều là Trí nhân cảnh trung kỳ.
Người đứng đầu tập hợp các cá nhân mạnh nhất là Tôn Ngọc, nàng hít sâu một hơi và tà váy tung bay nhẹ nhàng giữa trời.

Hai chân bước trên bầu trời và các dòng năng lượng thay nhau chuyển động.
Khí tức Đạo nhân cảnh sơ kỳ ngay lập tức lan tỏa và rất nhanh Tôn Ngọc có thể cảm nhận được vị cường giả kia đã phản ứng lại với nàng.

Nhưng lại có thêm vấn đề khiến Tôn Ngọc phải bận tâm.
“Có hai khí tức quen thuộc đang ở cùng với cường giả đó, một Chi nhân cảnh trung kỳ và một Trí nhân cảnh hậu kỳ.

Chúng là người của ai?”
“Là Tuyết Hương Lan và Kim Thiên Tâm, ở phía tây hiện tại cũng chỉ có thể là bọn chúng!”
Nguyệt Dao lên tiếng, nàng cắn nhẹ môi mình và cảm giác như bản thân vừa cắn vào một quả đắng khó ăn vậy.
“Con bé Tuyết Hương Lan chỉ luôn mang lại phiền phức, lần này thì lớn chuyện rồi.”
Kim La Chinh cất giọng mỉa mai, lão từ lâu cũng chẳng chịu nổi thái độ kiêu ngạo của lũ trẻ vào thời kỳ này.

Rặt một lũ vô dụng.

“Nếu lão hay đến thế thì cứ thử đi canh gác xem? Hay suốt ngày chỉ biết trốn chui trốn nhủi như chuột?”
Tuyết Thuyền vừa đứng dựa lưng vào cổng đá vừa nói, nàng cơ bản là chẳng hề quan tâm đến chuyện của Tuyết Hương Lan – cháu gái nàng, nhưng nếu chuyện này ảnh hưởng đến tính mạng của cả Tiên Huyệt Tông thì chỉ có thể ngầm nguyền rủa sau khi chết đi mà thôi.
Mặc kệ những kẻ khác đang tranh cãi dữ dội phía dưới, Tôn Ngọc lặng im đứng giữa bầu trời và trái tim dần dần tăng mạnh nhịp đập.

Nàng cố thả lỏng cơ tay và ra hiệu cho những người phía dưới cùng bay lên ngang hàng với nàng.
Hiện tại không thể quá thảnh thơi mà đùa giỡn được, có khả năng sẽ xảy ra một trận đại chiến và hậu quả là không thể ước tính nổi.
Hít sâu một hơi và phần ngực có chút phập phồng nhẹ, Tôn Ngọc dùng tay vuốt nhẹ cổ mình và một luồng năng lượng mang theo hiệu ứng tăng cường nhẹ nhàng bao phủ toàn bộ những người đang có mặt tại đây.
Tôn Ngọc không có tương thích nguyên tố bên trong căn nguyên của mình, cũng vì lẽ đó mà nàng không có khả năng chiến đấu quá mạnh mẽ.

Cao nhất cũng chỉ có thể là người hỗ trợ các trưởng lão khá chiến đấu mà thôi.
Vào thời khắc này, nàng chính là đầu tàu của bọn họ.

Vì thế mà bản thân Tôn Ngọc không được phép lùi bước, hay chỉ đơn giản là tỏ ra e ngại, lo lắng với tương lai sắp đến.

Đó là việc không được phép xảy ra trên một người lãnh đạo như nàng.
“Đại diện Tiên Huyệt Tông – Tông chủ Tôn Ngọc kính chào tiền bối, không biết ngài đại giá đến Minh Sơn Môn vào lúc này là vì mục đích nào?”
Năng lượng khuếch tán giọng nói của Tôn Ngọc vang vọng hàng trăm mét, xuyên thủng từng lớp cây cối phía dưới và tiến thẳng đến chỗ của Hàn Tư Không.
Cậu ngước nhìn về phía trên bầu trời và trong tay ngay lập tức xuất hiện một chiếc kính nhỏ.
“Cũng không cần thiết.”
Cất gọn Kính Song vào túi, Hàn Tư Không bước một chân về trước và ngay lập tức xuất hiện trên bầu trời đối diện với đoàn người Tôn Ngọc.

Truyện Thám Hiểm
Một cơn gió rít mạnh khiến toàn bộ hội nhóm các trưởng lão ngay lập tức biến sắc, gương mặt cũng ngay lập tức mang theo vẻ nghiêm trọng nhất mà bản thân có thể đưa ra.
Hàn Tư Không chân đạp hư không, cơ thể to lớn với đầy cơ bắp thẳng tấp giữa bầu trời rộng lớn.
Cậu khoác trên mình một bộ hắc bào có chút vết sờn mòn của thời gian, mái tóc dài được cột gọn và gương mặt tuy không có nét điển trai như lại mang theo vẻ ngoài đàn ông cùng khí chất trưởng thành đặc trưng.
Đôi mắt với đôi đồng tử đen lướt nhẹ qua từng người trước mặt, Hàn Tư Không nhẹ nhàng khoanh tay trước ngực và giọng điệu không mang theo bất kỳ một tia cảm xúc nào.
“Ngươi là Tôn Ngọc tông chủ?”
Trong lòng thầm than thở, Tôn Ngọc so với trước đây tuy rằng có nhiều nét hấp dẫn đặc biệt của phụ nữ nhưng lại bắt đầu xuất hiện sự lão hoá rất nhỏ rồi.

Chẳng bao lâu thì nàng cũng chẳng còn có thể giữ được dáng vẻ mỹ miều kia nữa.
Thời gian, cũng thật tàn nhẫn.
Hàn Tư Không cũng đã nhận ra cảnh giới Tôn Ngọc đã lên đến Đạo nhân sơ kỳ, đây là một điểm mốt rất cao đối với bất kỳ ai.

Nhưng năng lượng bên trong căn nguyên của nàng lại yếu ớt thất thường, có lẽ đây chính là do nàng đã phục dụng đan dược để nâng cao cảnh giới chứ không hề tự lực vào thiên phú của mình.
Mỉm cười trong lòng mình, Hàn Tư Không có chút đồng cảm với nàng.


Vì cậu cũng là một người tu luyện không bằng thực lực chính mình, chỉ khác là Hỗn Độn Chân Tâm cùng cậu chính là cộng sinh phát triển.

Cho đến hiện tại thì vẫn là như thế.
“Đúng là thế, thưa tiền bối.”
Tôn Ngọc giấu một ngụm nước bọt và nuốt nhanh để không tạo ra tiếng động, nàng đang run rẩy và sợ hãi một cách tột cùng.

Nhưng đã không còn đường để lui nữa rồi.
“Tôn gia đã bị diệt, có đúng như vậy không?”
“Thưa tiền bối, đúng là vậy.

Chuyện đó diễn ra vào hơn ba mươi năm trước.”
Hàn Tư Không đưa tay xoa cằm, ánh mắt cậu bắt đầu lơ đễnh và tâm trí dần dần chìm vào dòng suy nghĩ.
“Tôn Ngọc lúc đó cũng không ở tại Tôn gia, vì thế nên nàng chắc hẳn chẳng thể biết kẻ diệt toàn môn mình là ai cả.

Nhưng tại sao lại có mâu thuẫn giữa chuyện Phục Hy diệt Tôn gia và việc Lâm Thiên Nghi gặp gỡ mình tại tiềm thức? Có gì đó rất kỳ lạ.”
Đối diện Hàn Tư Không đang trầm ngâm, song sinh lão giả nín thở nhìn nhau và cả hai đều hiện trên vẻ mặt một nét khẩn trương.

Có lẽ nếu Hàn Tư Không khai mở sát khí thì hai lão sẽ là những kẻ đầu tiên quay đầu bỏ chạy.
“Tiên Huyệt Tông bọn ta không hề liên quan gì đến chuyện Tôn gia bị diệt, các trưởng lão cũng đã rất cố gắng để điều tra nhưng chẳng thể tìm kiếm được bất kì manh mối nào.”
“Ngay cả nơi từng là Tôn gia cũng đã trở thành một cái hồ rộng lớn đến chẳng thấy bờ, chẳng ai có thể gây ra được chuyện này ngoại trừ những tu tiên giả Chân nhân cảnh giới cả.”
Nguyệt Dao cùng Nguyệt Kỳ trưởng lão thay nhau lên tiếng, hai nàng đều có nhan sắc và vóc dáng vượt trên hẳn Tôn Ngọc một bật.

Và do bản thân cả hai có nguyên tố hỏa trong căn nguyên nên khí chất cũng được thừa hưởng chút nào đó sự nóng bỏng của hỏa diễm.
Ngay thời điểm Hàn Tư Không xuất hiện giữ hư không thì cả hai nàng đều nhận định bản thân không thể chạy thoát, vì thế nên bản thân chỉ có thể cố thể hiện những gì tốt đẹp ra để lấy lòng cậu.

Ngay cả khi lấy thân để trao đổi thì cả hai cũng đều rất hài lòng.
Chỉ cần có thể sống sót!
Hàn Tư Không bỏ tay xuống, cậu bắt đầu xua đi những nghi vấn trong đầu.

Hiện tại việc này là không thể điều tra tiếp được, chỉ có cách duy nhất là lần nữa tiến lên Eilrine và tìm gặp Phục Hy.

Có lẽ lúc đó sẽ tìm hiểu được gì đó.
Vậy thì bây giờ, mình nên làm gì nhỉ?

Có nên thử chiến đấu với những người ở đây một trận? Nhưng dựa theo biểu cảm và hành động của vài người thì nếu cậu chủ động tấn công, khả năng rất cao là sẽ có hơn phân nửa người ở đây chạy trốn ngay lập tức.
Mặc dù Hàn Tư Không có thể khoá chặt không gian để ngăn chặn, nhưng dù sao cậu cũng chẳng đến đây để gây sự.
Nhưng tình hình hiện tại cũng chẳng thể thay đổi bằng cách tuyên bố “Ta đến đây để trở thành đồng minh, ta muốn cùng các ngươi nuôi dạy thế hệ trẻ.”
Làm sao có ai tin được những lời nói đó cơ chứ, nhất là đối với người đủ khả năng càn quét hoàn toàn Minh Sơn Môn lúc này.
Hay là làm chủ Tiên Huyệt Tông luôn?
Như này cũng chẳng khác cướp đoạt là mấy, tuy rằng bản thân không ngại làm thế nhưng cũng chẳng cần thiết phải làm theo cách cực đoan như vậy.
Nếu có thể như lúc trước giả vờ yếu đuối rồi gia nhập tông môn là ổn rồi, hiện tại cũng chẳng thể làm thế kịp nữa.
“Vậy sao?”
Chất giọng không hề mang theo cảm xúc lần nữa vang lên, đôi mắt Hàn Tư Không bỗng nhiên phát sáng và từng vết nước xuất hiện trên bầu trời rộng lớn với điểm bắt đầu là nơi Hàn Tư Không đang đứng.
Nếu không dùng thân phận thật để tham gia Tiên Huyệt Tông một cách đường đường chính chính thì cậu sẽ lần nữa thử dùng đến Kính Song, nó có thể giả dạng khí tức khi cậu còn là Linh nhân cảnh, nhưng Lý nhân cảnh thì Hàn Tư Không chưa từng thử bao giờ.
Mong là nó sẽ có tác dụng.
Không gian nơi đây nhanh chóng nứt nẻ và gần như sắp vỡ thành từng mảnh, Hàn Tư Không chấp tay sau lưng và gương mặt có chút ngưng trọng lại.

Cậu muốn thử cảnh giới Lý nhân hậu kỳ có khả năng tối đa đến đâu.
“Tiền bối! Ngài có thể nói rõ vãn bối bọn ta đã đắc tội ngài việc gì chứ?”
Tôn Ngọc tuyệt vọng hét lớn, nàng không thể di chuyển vào lúc này.

Và không riêng gì nàng, ở đây chẳng còn ai có thể di chuyển được nữa.
Chỉ cần một tia ý niệm của tu tiên giả Lý nhân cảnh giới đã đủ sức chưởng khống trời đất, không gian bị phá vỡ sẽ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Và đó chính là lúc tất cả bọn họ đều mất mạng.
Nhưng Tôn Ngọc vẫn tin rằng vị cường giả này hiện tại chưa muốn giết ai cả, vì nếu muốn giết một lũ có tu vi quá thấp so với bản thân thì chẳng cần sử dụng gần như toàn lực của mình như thế kia cả.
Việc này giống như đối phương đang cố thử xem bản thân có thể mạnh mẽ đến đâu vậy.
“Kết trận! Mau kết trận!”
“Không thể… Không thể nào kịp đâu.”
Kim La Chinh hét lớn và đáp trả lão chỉ là lời than vãn của Thanh Thanh, nàng mang theo ánh mắt sùng bái kỳ lạ và hai chân cũng không tự chủ được mà khép chặt lại.

Bàn tay trắng nõn của nàng đã nằm ở vùng dưới rốn mình từ lúc nào chẳng rõ, nhưng từng ngón tay lại không ngừng xoa bóp nơi trọng yếu nhất của thiếu nữ.
Gương mặt đỏ bừng và hơi thở hổn hển, Thanh Thanh mất đi hoàn toàn sự băng lãnh trước đó và biểu cảm như thể bản thân đang ở cao trào khoái lạc.
“Đ-Điên rồi.”
Kim La Chinh tặc lưỡi và rời mắt khỏi Thanh Thanh, lão đã cố phát động pháp bảo để dịch chuyển khỏi nơi đây nhưng lại không thành công.

Toàn bộ năng lượng thiên địa vào lúc này đang hoàn toàn chịu sự kiểm soát của cường giả Lý nhân cảnh kia.
Cơ bản, là chẳng thể làm gì.
Một sự bất lực đến tuyệt vọng.

Nguyệt Dao cùng Nguyệt Kỳ dường như đã thả lỏng cơ thể, hai nàng nhìn quanh bầu trời đang dần dần tan vỡ lộ ra một khoảng không gần như vô tận của vũ trụ.

Cảm giác đầu lưỡi có chút tê đắng và đôi mắt đã không thể kiểm soát từng đợt nước mắt, gương mặt xinh đẹp mà hai nàng tự hào đều đang có biểu cảm khó coi tột cùng.
Bầu trời vỡ nát, một khoảng không gian vũ trụ lộ rõ ra và từng đợt không khí cũng dần dần trở nên thật loãng, thật khó để thở.
Tôn Ngọc tuyệt vọng nhìn vào Hàn Tư Không vẫn đang đứng thẳng lưng nhìn vào khoảng không gian rộng lớn kia.
Cơ thể nàng hiện tại đã hoàn toàn bị hạn chế lại, chỉ duy nhất phần đầu là có thể động đậy mà thôi.

“Không gian không hề tự lành lại.”
Hàn Tư Không lẩm nhẩm, cậu vẫn nhớ thời điểm Tử Nghiên xé bỏ không gian để cả hai cùng chạy trốn, vào lúc đó thì không gian đã rất nhanh tự mình trở lại trạng thái ban đầu.
Nhưng hiện tại thì chuyện đó đã không xảy ra, có vẻ như Lý nhân cảnh giới cho phép cậu phá vỡ không gian trong một thời gian đủ dài.
Nhưng bản thân Hàn Tư Không vẫn cảm giác mình có thể làm hơn thế nữa, các dòng năng lượng trong tự nhiên đang trong tầm kiểm soát hoàn toàn của cậu.

Cơ bản hiện tại Hàn Tư Không có thể thử thao túng dòng năng lượng đang hiện hữu trong cơ thể của những tu tiên giả đối phương để xem chuyện gì sẽ xảy ra.
Tâm niệm bắt đầu khởi động, Hàn Tư Không cảm nhận được từng dòng năng lượng đang không ngừng chảy về bản thân mình.

Một cảm giác như thể bản thân có rất nhiều quyền sử dụng năng lượng và mỗi dòng đều mang theo một nguyên tố riêng biệt.
Nhưng chỉ là chảy lướt qua mà thôi, Hàn Tư Không vẫn không thể sử dụng nguồn năng lượng đó cho riêng bản thân mình hay thậm chí là thử hấp thụ chúng.

Cậu có thể làm thế nếu sử dụng Hắc tinh nhưng đổi lại sẽ là cái chết dành cho tất cả.
“Cơ thể của mình cũng được cường hoá hơn rất nhiều.”
Atthy cũng đã từng nói rằng tu tiên giả Lý nhân cảnh giới đã có thể bắt đầu so sánh với bán nhân loại về mặt sức mạnh thể chất hay tuổi thọ của chính mình.
“Vậy thì giờ mình nên thử- ”
Oành!!!
Hàn Tư Không lách người và một loạt kim châm màu trắng bạc phá vỡ không khí bay lướt qua cậu.
Là một đòn tấn công cực mạnh, và nó đủ bất ngờ để bản thân Hàn Tư Không chỉ có thể nhận ra và tránh né bằng phản xạ ở khoảng cách cực gần.
Đối phương rất mạnh, tuy vẫn chưa lộ diện nhưng lại có dao động năng lượng từ một nơi rất xa.
[Thông tin: Xuất hiện khí tức Cao cấp 9 Linh thú]
[Thông tin: Xác nhận nguy hiểm]
Hàn Tư Không nhìn thẳng vào phương hướng mà cậu cảm nhận khí tức đang dần tiếp cận, đôi tay cũng nhanh chóng hóa thành dạng kim loại sáng bóng và không khí móp méo xung quanh đôi tay cậu.
Kim Trảo!
Cứ đến đây, hãy dạy ta kiểm soát sức mạnh này.
Hàn Tư Không cười nhẹ, cậu có thể cảm thấy nhiệt huyết chiến đấu đang sục sôi bên trong mình.

Nhưng nếu cậu thử nhìn lại bản thân, Hàn Tư Không chưa bao giờ là người mang theo tinh thần hiếu chiến đến thế này cả.
Như thể, hiện tại cậu đã không còn là chính mình.
"Bạn thích thể loại lĩnh chủ.

Nhưng chán ngán với main hồ biến ra bá đạo binh chủng, chỉ tay cái là thần cấp kiến trúc....
Nơi đây chỉ có làm mới có ăn.

Cũng là một quyển chiến tranh nhiệt huyết nơi vạn tộc san sát.

Văn minh như sao cùng nhau va chạm cùng nhau tỏa sáng.
Ngoài ra còn sẽ có chút ít sinh tồn, hài nước cùng chút xíu cơm tró.

".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.