Tam Nguyên Chấn Thế

Chương 74: 74: Hành Trình - Trung




Ở một vùng đất xa xôi nằm ngoài khả năng tìm kiếm của bất kỳ Nhân loại nào, ngoài xa phía đại dương mênh mông có một lục địa khổng lồ trải dài từ cực bắc đến giữa xích đạo.

Quanh năm nơi đây đều bị bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc đến khó tin, gần như chẳng có ai hay bất cứ thứ gì xuyên thủng được nó.

Lớp sương mù này bao phủ toàn bộ lục địa mang tên Eilrine này, tuy nhiên chỉ là lớp phủ ngoài mà thôi.
Đây chính là màn sương được mẹ thiên nhiên tạo ra, và cuộc chiến Thượng cổ đã khiến nó trở nên không thể xoá bỏ.

Eilrine giống như một vùng đất bị giam cầm bởi những vị thần quyền năng, nhưng sự thật thì chưa bao giờ được bất cứ kẻ nào tìm thấy.
Bên trong bức tường sương mù cao vượt cả bầu trời này chính là một thế giới khác, một hệ sinh thái hoàn toàn khác với bên ngoài kia.
Vì đây là nơi ở của bán nhân loại, nên việc năng lượng tự nhiên hoàn toàn rất dồi dào.

Lượng năng lượng này đã hoà lẫn vào môi trường, không khí, thảm thực vật và động vật nơi đây.

Tạo nên một không gian sống rất lý tưởng dành cho những kẻ ưa thách thức và mạo hiểm.
Eilrine là cả một lục địa, vì thế mà mọi thứ trong đây đều rất đa dạng và rộng lớn, từng khu vực đều sẽ có một đặc trưng riêng.

Từng nơi đều sẽ có những cư dân và sự sống riêng biệt.
Nhưng tất cả đều có một điểm chung bất di bất dịch: Đây là nơi của bán nhân loại.
Tại một nơi nằm gần khu vực trung tâm Eirine, mỗi cây cổ thụ nơi đây đều có kích thước và độ cao xuyên thủng cả mây trời.

Một trong số chúng đã được sử dụng như một nơi ở, một khu vực sinh sống nằm hoàn toàn bên trong thân cây.
Không gian rộng lớn cùng thơ mộng, một cánh đồng đầy hoa hướng dương và một căn nhà nhỏ thường được dùng để nghỉ chân.
Mái tóc xám tro bay nhẹ trong gió, một dáng người có phần khoẻ khoắn nhưng lại đang ngồi với phong thái mỏi mệt.
Lauriel ngồi giữa cánh đồng với một nét mặt có phần vô hồn, nàng vuốt nhẹ từng cánh hoa và gương mặt lại càng thêm nét buồn bã.
Không biết bao lâu kể từ ngày trở về Eilrine từ Nhân giới, nơi đây là chỗ ở cá nhân của sư phụ nàng – Nhất Thượng Long Genju.

Vậy cho nên cũng là nơi an toàn nhất hiện tại.
Lần nữa nhìn lên bầu trời phía trên đầu mình, đó không thực sự là một khoảng trời.

Đó chính là ma pháp của những pháp sư nơi đây để biến không gian bên trong thân cây cổ thụ có thể giống như thế giới bên ngoài.

Một bầu trời giả tạo.
Lauriel đã từng rất thích bầu trời này, nàng đã sinh sống ở một nơi được gọi là đảo trời Tengokan, đó chính là nơi gần với bầu trời tự do nhất.
Nhưng quá khứ sẽ không thể thay đổi, Lauriel cũng không hề muốn nhớ về lý do mà nàng trở thành một thành viên của Tiên Tử Đoàn.

Cũng không muốn nhớ về lý do cho cuộc chạy trốn hơn một ngàn năm trước.
“Hôm nay cậu vẫn không muốn ra ngoài sao?”
“Tớ chưa từng muốn thế.”
“Cậu đã từng.”
Một bóng đen được tạo thành từ hàng nghìn con bướm đang không ngừng phấp phới trước mặt Lauriel, nàng cũng chỉ liếc nhẹ rồi bỏ qua như một việc thường tình.
“Thánh nữ như cậu thì nên bớt chơi mấy trò như thế này lại đi, cái này thường chỉ do Hanna bày ra thôi chứ?”
Bóng đen đó rõ ràng là Tomori, nhưng có lẽ cô nàng đang sử dụng một loại ma pháp nào đó chứ không phải bản thể thật sự.
“Vui mà, mình được chị Angell bày trò này đó!”
Tomori có chút hưng phấn, đây là lần thứ tư hay năm gì đó mà cô cho Lauriel xem thứ này.

Nhưng những lần trước thì ngay cả nhìn một chút thì Lauriel cũng không nhìn.
Lần này cô bạn này lại còn để tâm nữa chứ, thật vui mà.
“Lại là bà Angell đó à, cậu cứ học theo rồi hư hết người đấy!”
Lauriel tuy không ghét Angell, nhưng cái tính đùa giỡn cùng thích trêu ghẹo con gái của Angell thì nàng hoàn toàn không thích một chút nào.

Bởi vì nàng cũng từng là một nạn nhân dài kỳ, thậm chí còn có lúc Lauriel coi Angell là một thần tượng, là một tượng đài trong lòng mình.

Pháp Sư mạnh nhất lục địa là danh xưng được rất nhiều người dùng để nhớ về Angell, về khả năng sử dụng ma pháp thì có lẽ cô ấy chính là kẻ đứng đầu vào thời điểm hiện tại.
Ngoại hình xinh đẹp, khí chất thần thánh, phong thái đỉnh cao.
Chỉ cần tính cách không quá...!tệ mà thôi, thì Angell đã là một tồn tại tiệm cận sự hoàn hảo rồi.
“Nhưng có vài vấn đề.”
Tomori nghiêm giọng, sự đùa cợt trước đó cũng đã hoàn toàn biến mất.
“Vấn đề gì?”
Lauriel dĩ nhiên hiểu người bạn của mình đang muốn nói chuyện một cách nghiêm túc, nàng hướng mắt về bóng đen và trong tâm có chút cao hứng.
“Đại Yêu Tộc đang có một cuộc họp để quyết định hướng đi của Tengokan.”
Ực!

Lauriel không tự chủ nuốt mạnh một ngụm nước bọt, nàng giật mình đứng bật dậy và hai tay cũng đồng thời siết chặt lại.
Tengokan là quê hương của đa số Tiên Tử đang làm việc tại Eilrine, đây không phải là một câu chuyện đáng nhắc đến.

Nhưng Tengokan đáng lẽ ra đã là một nơi hoàn toàn độc lập, không liên quan đến lục địa Eilrine phía dưới.
Cuộc chiến đã diễn ra, sức mạnh của Eilrine hoàn toàn áp đảo Tengokan.

Và theo một lẽ dĩ nhiên, đảo trời Tengokan đã trở thành một vùng lệ thuộc Eilrine.
Từ hàng trăm nghìn năm trước nó đã như thế, và hiện tại thì hội đồng tối cao đang lãnh đạo con quái vật Eilrine lại đang có kế sách làm gì đó Tengokan sao?
Không không, chuyện sẽ không đi theo hướng tệ nhất dành cho Tengokan.

Nơi đó chính là vị trí mà Thánh mẫu đã lựa chọn để đặt thần điện, vì thế mà việc Đại Yêu Tộc mạo phạm có lẽ sẽ không xảy ra.
“Cậu có biết thời gian diễn ra cuộc họp lần này không?”
Do Đại Yêu Tộc là hội đồng được rất nhiều gia tộc bán nhân khác tạo thành, nên những cuộc họp để quyết định hướng đi cho tương lai của toàn bộ lục địa Eilrine đều sẽ tốn thời gian rất lâu.

Có thể vài năm hoặc lên đến hàng chục năm.
“Lần này chắc sẽ kéo dài khoảng sáu đến tám năm, Thượng Long Đoàn cũng sẽ tham gia.”
“Thầy cũng tham gia sao?”
Lauriel bỗng nhiên ngơ người, nàng đã hỏi một câu khá ngây thơ và có vẻ hơi đần độn.

Nhất Thượng Long Genju là người đứng đầu Thượng Long Đoàn cơ mà, chắc có lẽ quãng thời gian không ở đây đã khiến Lauriel dần quên đi những sự việc tưởng chừng như rất thân thuộc.
“Ừm, có lẽ cậu sẽ cần việc để làm trong lúc chờ ngài Genju đấy.”
Bóng đen đung đưa và tan biến khỏi nơi đây, từng con bướm hóa thành tro tàn giữa hư không.
“Chẳng biết ngươi có thể hiểu được thông điệp mà thầy đã để lại không nữa, mong là được đi.”
Lauriel cười nhẹ, ánh mắt cũng không khỏi hướng về một phương trời xa.
“Hắt xì!”
Hàn Tư Không gãi gãi mũi mình, cậu hít một hơi sâu để điều hoà nhịp thở.
“Có lẽ cảm mất rồi.”
Không thể tin được, chỉ ngâm nước biển khoảng nửa ngày thôi mà đã cảm lạnh.

Lắc đầu với bản thân, Hàn Tư Không dừng chân trước một căn chòi nhỏ.
“Trở về rồi!”
Đôi chân bước vội, bóng dáng Hàn Tư Không cứ thế mà tiếp cận căn chòi.

Ngay cả một âm thanh cũng không phát ra.
“Anh về rồi đấy à? Tưởng đâu đi luôn rồi chớ!”
Giọng nữ vang lên, Hàn Tư Không theo phản xạ quay đầu nhìn về sau lưng mình.
Vóc dáng cân đối, làn da trắng nõn.

Mái tóc óng ả, nhưng gương mặt lại chỉ toàn băng trắng quấn chặt.

Đây rõ ràng là Diệu Tiên rồi.
Nàng dường như vẫn đang rất khoẻ mạnh, giọng điệu cũng không mang nhiều vẻ khó chịu với cậu.
Bằng cách nào đó mà cậu có cảm giác như Diệu Tiên đang cười, mặc dù trên gương mặt kia cũng chỉ có thể nhìn rõ đôi mắt mà thôi.
Gương mặt xương sọ đó của nàng thì Hàn Tư Không vẫn nhớ, nhưng điều đó thật ra cũng chả trọng yếu gì.

Dù sao thì cậu cũng chẳng phải là người sẽ quan tâm đến vẻ ngoài hay xuất thân, giống loài của bạn bè mình.
“Tịnh Y nhớ cậu lắm đó, giống đứa con cứ mong ngóng cha mình trở về.”
Âm giọng có chút phấn khích, Diệu Tiên chỉ tay vào một lán cây phía xa xa.
“Con bé đang hái một chút lá trà đằng đó, có cần tôi gọi không?”
“Tôi sẽ tự gọi, cảm ơn cô.”
Tâm trạng như được thả lỏng, Hàn Tư Không đưa tay vuốt vuốt tóc mình một chút.

Dù sao thì cậu hiện tại cũng đang khá lôi thôi.
“Anh có vẻ như đã cao lên rất nhiều, rất tốt đấy.”
“Vậy sao?”
Hàn Tư Không hoàn toàn không nhận ra chuyện đó, cậu còn có cảm giác bản thân đã trở nên gầy gò hơn trước rất nhiều.

Có thể là vì cậu đã gầy đi nên Diệu Tiên mới có cảm giác sai lệch về chiều cao của cậu như thế.
“Có thể tự xem chiều cao của bản thân không nhỉ?”
[Thông tin: Thêm trạng thái chiều cao và cân nặng vào bảng trạng thái – Đồng ý?]
“Ừm.”
Ra lệnh trong lòng mình, Hàn Tư Không có chút đánh giá hệ thống cao hơn.

Dù sao thì nó vẫn còn khá nhiều hữu ích, hiện tại còn có thể kiêm việc đo chiều cao và cân nặng.

[Chủ nhân: Hàn Tư Không - Hirio]
[Tuổi: 29]
[Chủng tộc: Nhân loại]
[Cảnh giới: Trí nhân đỉnh phong]
[Thể chất: Cao – Chiều cao: 1m93 – Cân nặng: 81kg]
[Tâm niệm: Hỗn Độn Chân Tâm]
[Không gian lưu trữ: Chưa khai mở]
[Nhiệm vụ: Đột phá Linh nhân cảnh giới]
[Nhiệm vụ phụ: Giải cứu dân làng – Thời gian: 72 giờ]
[Nhiệm vụ phụ: Trở về Tôn gia – Đánh bại Tôn Di]
[Điểm tích lũy: 70]
[Độ hảo cảm mệnh nữ: Tử Nghiên 44/100 - Mốc thứ hai]
[Độ hảo cảm mệnh nữ: Lâm Uyển Nhi 82/200 - Mốc thứ ba]
[Độ hảo cảm mệnh nữ: Tịnh Y 100/100 - Mốc thứ hai]
[Độ hảo cảm mệnh nữ: Diệu Tiên 4/300 - Mốc thứ tư]
[Độ hảo cảm mệnh nữ: Tomori 17/50 - Mốc thứ nhất]
“Hmm.”
Hàn Tư Không cao hứng trong vài giây, cậu thật sự đã cao hơn khá nhiều.

Vào lần cuối đo đạc thì chiều cao của cậu vào khoảng 1m87, nhưng hiện tại đã hơn đến 4cm.

Khá là một con số đáng mừng.
“Tử Nghiên lại tăng hảo cảm với mình?”
Do trí nhớ của bản thân khá tốt, Hàn Tư Không nhớ rõ chỉ số hảo cảm trước đó của Tử Nghiên chỉ vào 42/100 mà thôi.

Diệu Tiên cũng là 0/300.
Cậu cứ tưởng khi điểm hảo cảm tăng thì hệ thống sẽ thông báo cơ, nhưng có vẻ nhưng điều đó đã không diễn ra.
[Thông báo: Chức năng thông báo hảo cảm đã tắt – Bật?]
“Không cần.”
Dù sao thì điểm hảo cảm này đối với Hàn Tư Không cũng chỉ mang tính chất tượng trưng cho vui mà thôi, cậu không phải là người có sở thích chinh phục các cô nàng xinh đẹp.
Chỉ cần một là đủ.
Cười nhẹ một hơi, Hàn Tư Không gật đầu với Diệu Tiên và nhanh chóng bước đi về phía tán cây kia.
Hoa khôi: Ta cự tuyệt ngươi sau đó, ngươi làm sao đối với ta lãnh đạm như vậy?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.