Vào mùa hè năm 2012, bố tôi đánh nhau với một người trong nhà máy và bị mù một mắt. Ông ta bị đưa đến trại giam hơn mười ngày.
Sau khi ra khỏi trại, ông ta bị mất việc nên phải trở về Khang Thành.
Ông ta ở nhà suốt mùa hè, và thói quen hàng ngày của ông ta là uống rượu đến say khướt rồi phát đi*n.
Sau khi uống say, ông ta trở nên đi*n cuồng và lao vào đ*nh mẹ con tôi.
Bố tôi vốn nóng nảy, trước đây vì ông ta vắng nhà quanh năm nên mỗi lần xin tiền ông ta chỉ gọi điện cho mẹ tôi.
Nhưng mùa hè năm ấy, một mặt ông buồn bực vì bị mất việc, mặt khác ông luôn nghi ngờ mẹ tôi ở nhà lén lút ngoại nên ông ta kéo tóc mẹ tôi và đ*nh đ*p bà rất dã m*n.
Thậm chí, ông ta, một người đàn ông trung niên nặng hơn 80 kg, còn ngồi lên đầu mẹ tôi, kéo tóc và tát rất mạnh.
Khi tôi cố gắng ngăn cản ông ta, tôi cũng nhận được những cú đ*nh và cái tát tương tự.
Sự chênh lệch về sức mạnh giữa hai người phụ nữ trước một người đàn ông trung niên nặng hơn 80kg là rất lớn.
Có lần mẹ tôi đệ đơn ly hôn, bố tôi đã chế nhạo, sau đó ông ta cầm con dao làm bếp đến nhà bà ngoại để dọa ch*m bà.
Lúc đó bà tôi đã hơn bảy mươi tuổi và đã quá già yếu, thậm chí không thể đi lại được.
Bố tôi điên đến mức có thể làm mù mắt một đồng nghiệp của mình. Tôi không nghi ngờ gì nếu ông ta thực sự làm điều đó.
Lúc đó, mẹ tôi đã ôm chân bố tôi và van xin ông ta rất nhiều, nói rằng mẹ sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện ly hôn nữa, bố tôi mới đặt con dao làm bếp xuống.
…
Mùa hè năm đó thật đen tối, khoảng thời gian tuổi thanh xuân mà tôi không bao giờ muốn nhớ lại.
Tôi nhìn tờ giấy note, do dự một lúc, cuối cùng cũng nhắm mắt lại và lấy nó ra.
Khi mở mắt lần nữa, tôi đã đứng trước cửa phòng học lớp 1.
Đã đến giờ ăn tối, trong lớp mọi người đều đã đi ăn, chỉ có Bùi Hành Chi yên lặng ngồi ở chỗ ngồi, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.
Ánh hoàng hôn chiếu vào phòng học qua lăng kính, phả lên người cậu, tạo thành bóng cô đơn trên mặt đất.
Nghĩ đến cậu đã vui mừng thế nào khi tôi quay lại mấy lần trước đó, tôi cảm thấy trong lòng như bị thắt lại nên tôi nhẹ nhàng gọi tên cậu.
"Bạn học Tiểu Bùi."
Cậu đột nhiên ngẩng đầu lên khi nghe thấy giọng nói của tôi, như thể cậu đang kìm nén cảm xúc nào đó.
Tôi để ý thấy mắt cậu đỏ hoe, chắc cậu vừa khóc.
Có phải vì tôi không?
Cậu bước đến gần tôi, nhìn xuống trán tôi, ánh mắt tràn đầy vẻ đau khổ và thương cảm.
Cậu đưa tay ra như muốn chạm nhẹ vào trán tôi nhưng lại nhanh chóng đặt tay xuống ngay trước khi chạm vào, vành tai thì đỏ bừng.
“Cậu ổn chứ?” Cậu nhẹ nhàng hỏi tôi, giọng điệu dịu dàng đến mức gần như biến thành nước. “Đã xảy ra chuyện gì vậy, cậu có thể nói cho tôi biết được không?”
Nghĩ đến sự cô lập mà tôi đã trải qua vào mùa hè mười năm trước, tôi lo lắng không biết mỗi ngày khi tôi đến trường mẹ tôi có bị đ*nh hay không.
Vì thế hầu như ngày nào tôi cũng trốn trong nhà vệ sinh và thầm khóc một lúc.
Nhưng tôi là người bướng bỉnh và mạnh mẽ, không muốn người khác nhìn thấy mình khóc. Tôi luôn lau khô mắt, đeo kính và dùng tóc che hai bên mặt trước khi ra khỏi nhà vệ sinh.
Tôi đã che giấu tất cả mọi người trong lớp, kể cả bạn ngồi cùng bàn.
Nhưng lại không giấu nổi với Bùi Hành Chi, người không học cùng lớp với tôi.
Trong lòng tôi vừa ấm áp lại vừa chua xót, nên tôi vỗ nhẹ vào cánh tay cậu, mỉm cười với cậu: “Mình không sao, chúng ta đi ăn nhanh đi.”
Vừa dứt lời, tôi cảm thấy mọi thứ xung quanh dần trở nên mơ hồ...
Sau khi thức dậy từ quán cà phê lần nữa, tôi nhìn lên bức tường tâm nguyện mà tôi đã gỡ gần hết những tờ giấy note dán trên đó.
Tôi đọc tờ giấy note tiếp theo.
7
"Gửi Hạ Quất: Hôm nay là đông chí, còn 168 ngày nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học rồi.
Gần đây, điểm số của bản học Tiểu Quất đã ổn định trong top 50 của khối, dựa vào đó, cô ấy hằn là sẽ có thể thi đỗ vào Đại học Vũ Hán, nơi cô ấy thích cùng với nam sinh bảng đen... Nam sinh bảng đen chết tiệt, cô ấy thích cậu ta lắm rồi đấy. Tốt nhất là cậu đừng giả vờ mù và tỏ vẻ không nhìn thấy đi.
Tôi định tối nay sẽ tặng sủi cảo cho cô ấy, mọi người đều nói nếu không ăn sủi cảo trong ngày Đông chí sẽ bị nhiễm lạnh, bạn học Tiểu Quất có đôi tai xinh đẹp như vậy, đừng để bị nhiễm lạnh nhé.
Nhưng tôi đã đợi dưới tầng rất lâu mà vẫn không thấy đèn bật nên cuối cùng tôi đành phải để hộp bánh sủi cảo trước cửa. --Bùi”
Mới đọc được vài dòng mà tôi đã òa khóc.
Hóa ra bạn cùng lớp Tiểu Bùi luôn biết tôi thích Giang Hạo.
Đúng vậy, tất cả những gì anh ấy nhìn đều là tôi. Làm sao anh ấy có thể không biết tôi đang nhìn ai cơ chứ?
Vào ngày đông chí năm 2012, tôi vẫn nhớ cái lạnh thấu xương đêm đó.
Kết quả thi có ngay ngày hôm đó, tôi đứng thứ 26 trong lớp, đó là kết quả tốt nhất từ trước đến nay của tôi. Tôi đi học về rất nhanh nhưng gõ cửa hồi lâu không có ai mở, tôi gọi điện cho mẹ cũng không thấy ai bắt máy.
Dì hàng xóm nghe thấy tiếng động thì mở cửa ra nhưng khi nhìn thấy tôi, mặt bà đầy vẻ bối rối.
"Tiểu Quất à, hôm nay mẹ cháu mang theo vali rời đi rồi, mẹ cháu không nói cho cháu biết sao?"
Tôi sửng sốt: "Dạ? Không ạ."
"Ôi, tội nghiệp cháu, ngoài trời lạnh lắm, bố cháu đã đi vắng rồi, đến nhà dì ăn cơm đi."
Người dì nồng nhiệt chào đón tôi vào và mời tôi món sủi cảo nóng hổi.
“Tiểu Quất học cấp ba chắc hẳn mệt mỏi lắm.” dì nói, khóe mắt đỏ hoe, “Nhưng may mắn là cũng sắp kết thúc rồi, lên đại học rồi mọi chuyện sẽ tốt hơn.”
Bà ngoại tôi qua đời từ hôm trước nữa, sau khi chôn cất bà vào ngày hôm qua, cuối cùng thì mẹ tôi cũng ra đi mà không chút lưu luyến.
Rời bỏ cha tôi, rời bỏ vũng lầy này.
Nhưng mẹ ơi, con vẫn đang trong vũng lầy, sao mẹ có thể dứt khoát bỏ rơi con như vậy?
Tôi vùi đầu vào bát cơm và để nước mắt rơi xuống bát.
Hôm đó trời lạnh đến nỗi mà chỉ đứng đợi ở dưới tầng một lúc thôi người tôi đã run lập cập cả lên rồi. Chắc hẳn bạn học Tiểu Bùi của tôi đã chết cóng khi đứng ở dưới tầng lâu như vậy.
Tôi nhắm mắt lại và run rẩy xé tờ giấy note ra.
8
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi đang đứng trước cửa nhà.
Ở tuổi 27, tôi đã chấp nhận sự thật rằng mình bị mẹ ruột bỏ rơi, tôi ngơ ngác nhìn cánh cửa đã khóa chặt, tôi thôi không gõ cửa nữa, không gọi điện nữa mà quay người đi xuống tầng.
Quả nhiên, khi xuống tầng, tôi đã nhìn thấy Bùi Hành Chi đang đứng dưới gốc cây.
Cậu mặc một chiếc áo khoác len màu đen và quần thể thao, mũi và tai đỏ bừng vì lạnh, trên tay cầm một cuốn sổ và hộp giữ nhiệt. Khi cậu ngước lên và nhìn thấy tôi, vẻ mặt của cậu vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, cậu vẫy tay với tôi với một nụ cười trên môi.
Khi cậu cười, tôi cảm giác giống như tuyết trên cây tan ra, nhỏ giọt từng chút một, dịu dàng đến mức không thể tin được.
Tôi cảm thấy như có một nơi nào đó trong trái tim tôi đang dịu đi một chút.
Tôi nhanh chóng chạy đến và quàng chiếc khăn của mình quanh người cậu.
Mình xin lỗi vì đã để cậu chờ đợi lâu như vậy, và mình xin lỗi vì đã khiến cậu thầm thích mình suốt nhiều năm như vậy.
“Không có gì phải xin lỗi cả.” Cậu nói và quàng lại khăn quanh người tôi lần nữa, “Tôi đường đường là một đấng nam nhi cần gì quàng khăn, bạn học Tiểu Quất đừng để bị cảm lạnh.”
Tôi chợt nghĩ đến những gì viết trên tờ giấy note, tôi ngước mắt nhìn cậu: "Không biết cậu muốn học đại học ở đâu? Cậu chắc chắn sẽ học giỏi nhất ở bất kỳ trường đại học nào mà cậu theo học."
Bùi Hành Chi luôn đứng đầu lớp nên cậu có thể vào bất kỳ trường nào cậu muốn.
“Đại học Bắc Kinh là giấc mơ của tôi, nhưng…” Cậu dường như đang nghĩ đến việc chia tay sau kỳ thi tuyển sinh đại học, vẻ mặt thoáng buồn bã.
“Mình đột nhiên cảm thấy nếu mình được nhận vào Học viện Công nghệ Bắc Kinh chắc sẽ tốt lắm đây.” Tôi ôm cằm suy nghĩ một lúc, “Nếu mình làm việc chăm chỉ hơn, có lẽ mình sẽ được học chung trường với cậu đấy."
Bùi Hành Chi, cậu đã bước chín trăm chín mươi chín bước về phía mình rồi, hãy để mình đi một bước còn lại.
Nghe xong, cậu vừa mừng vừa sợ: "Cậu cũng thích đến Bắc Kinh à? Cậu không muốn đến Đại học Vũ Hán à? Cùng với bạn cùng lớp Giang Hạo.” Giọng nói của cậu càng ngày càng nhỏ đi.
"Đó là Hạ Quất của trước đây. Hạ Quất của bây giờ chỉ muốn đến cùng thành phố để học cùng đại học với bạn học Tiểu Bùi thôi." Tôi mỉm cười nhìn cậu, nhận hộp giữ nhiệt và sách luyện tập từ tay cậu.
"Cảm ơn vì sủi cảo của cậu, cậu mau về nhà đi!"
Vừa dứt lời, tôi liền mất đi ý thức.
Khi tôi tỉnh dậy từ quán cà phê lần nữa, tôi nhìn tờ giấy note trên tay, bên dưới còn có thêm vài dòng chữ.
"Hôm nay bạn học Tiểu Quất thực sự đã nói với tôi rằng cô ấy muốn học cùng thành phố với tôi!
Đã hai giờ sáng và tôi đã chống đẩy hơn trăm lần nhưng tôi vẫn phấn khích đến mức không thể ngủ được.
Tiểu Quất, em cũng thích tôi phải không? --Bùi”
Tôi vừa khóc vừa cười khi nhìn vào những tờ giấy note.
Hạ Quất, 17 tuổi, bất hạnh, cô đơn, lẻ loi trong ngôi trường trung học suốt ba năm mà không hề hay biết về sự đồng hành thầm lặng của người bạn Tiểu Bùi.
Nhưng Hạ Quất, 27 tuổi, thật may mắn. Cô đã được quay trở lại tuổi 17 và gặp được người bạn Tiều Bùi.
Trong những ngày đen tối và đau khổ, một mình Tiểu Bùi đã thắp sáng cuộc đời cô.
9
Trên tường chỉ còn lại hai tờ giấy note, tôi kiễng chân đọc từ tờ thứ hai từ cuối lên.
"Gửi Hạ Quất: Hôm nay là lễ tuyên thệ 100 ngày cho kỳ thi tuyển sinh đại học. Khi tôi đang đọc lời tuyên thệ trên sân khấu, tôi liếc mắt nhìn thấy em trên khán đài.
Thật ra tối hôm trước tôi đã nhìn thấy em ở cổng trường, nhưng không dám đến gần. Tiểu Quất là một cô gái mạnh mẽ như vậy, tôi chắc chắn em không muốn người khác nhìn thấy em khóc ở cổng.
Hôm qua tôi đã nghỉ một ngày, cuối cùng tôi cũng biết lý do khiến em không vui trong suốt sáu tháng qua.
Tôi đã suy nghĩ rất lâu và tôi có cách giúp em nhưng nếu điều này xảy ra, tôi có thể sẽ không giữ được lời hứa đi Bắc Kinh cùng em.
Nhưng điều đó không thành vấn đề. Bạn học Tiểu Quất của chúng ta rất xinh đẹp và dễ thương, và cô ấy chắc chắn sẽ rất hạnh phúc trong tương lai. --Bùi”
Hai ngày trước Lễ tuyên thệ trăm ngày, tôi nhớ rất rõ chuyện gì đã xảy ra đêm đó.
Đêm đó, bố tôi lại say rượu và đ*nh tôi rất dã m*n.
Bởi vì tôi đã bị đ*nh trong một thời gian dài vào năm cuối cấp ba, đặc biệt là sau khi mẹ tôi bỏ đi, bố tôi càng tăng tần suất đ*nh nên tôi dần trở nên tê liệt và im lặng trong suốt quá trình bị đ*nh.
Thấy tôi không nói năng gì, bố tôi bực tức nên lấy dao làm bếp nói sẽ ch*t các ngón tay phải của tôi để tôi không thể thi vào đại học.
Tôi sợ hãi đến mức bỏ chạy. Tôi đã học hành chăm chỉ suốt 12 năm, chỉ còn hơn 100 ngày nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi không thể để ông ta hủy hoại tương lai mình, và chỉ có kỳ thi tuyển sinh đại học mới có thể cứu tôi khỏi bùn lầy cuộc đời.
Tôi hoảng sợ mặc nguyên bộ đồ ngủ và đi dép lê, cuối cùng chạy đến cổng trường rồi mới dừng lại.
Đêm đó tôi ôm đầu gối khóc suốt đêm không biết đi đâu và nhờ ai giúp đỡ.
Tôi đã gọi cảnh sát nhiều lần, nhưng mỗi lần bị trình báo xong, tôi vẫn không thể thay đổi được điều gì. Tất cả những gì tôi nhận được là những trận đ*nh đ*p dã m*n.
Vì sự rời bỏ của mẹ tôi và sự bạo hành của bố tôi, thậm chí không một người thân nào xung quanh tôi sẵn lòng giúp đỡ tôi.
Tôi từng nghĩ đến việc vay tiền để thuê nhà và bỏ bố đi nhưng không lâu sau, ông ta lại tìm đến, lôi tôi về nhà và tiếp tục đ*nh tôi.
Ai đó hãy giúp tôi với?
Chỉ cần ai đó có thể nhận tôi vào làm trong ba tháng là được. Sau ba tháng, tôi sẽ thi tuyển sinh đại học xong. Chỉ cần ai đó có thể giúp tôi thoát khỏi sự vây hãm của bố tôi trong ba tháng này là được rồi…
Trong mấy đêm đó, tôi ngủ với dì bảo vệ trong phòng bảo vệ của trường.
Phải hơn một tuần sau tôi mới dám quay về, khi mà tôi thực sự cần về nhà và thay quần áo.
Hôm đó tôi vừa đi đến dưới cầu thang thì thấy tòa nhà đã bị bao vây hoàn toàn. Khi đến gần hơn, tôi thấy cảnh sát đang còng tay bố tôi và bước ra ngoài.
Hóa ra hôm đó bố tôi mâu thuẫn với ai đó và đã đ*m người kia hơn chục nhát khiến người đó chảy m*u quá nhiều dẫn đến ch*t tại chỗ. Vì việc này, bố tôi đã bị kết án bảy năm tù.
Tôi nhìn ông ta bước lên xe cảnh sát, trong lòng vừa cảm thấy buồn vừa cảm thấy nhẹ nhõm.
Mọi chuyện kết thúc rồi, cuối cùng cũng kết thúc thật rồi. Chỉ cần đợi vào đại học là tôi có thể rời khỏi đây rồi.
Khi định thần lại, tôi nhìn vào tờ giấy note trên tường.
Bùi Hành Chi nói vậy là có ý gì? Anh ấy nói rằng anh ấy có cách giúp tôi, nhưng anh ấy không thể giữ lời hứa với tôi...
Khi tôi mở mắt lần nữa, tôi đang đứng dưới bục giảng trong khuôn viên trường cấp ba. Các bạn cùng lớp bên cạnh tôi đang giơ tay phải lên, với ánh mắt kiên định và lời thề.
Tôi ngước mắt lên, tình cờ nhìn vào mắt bạn học Tiểu Bùi trên bục giảng. Cậu mỉm cười với tôi, nhưng trong mắt lại có một chút buồn bã khó hiểu.
“Hãy hướng đến đỉnh cao, con đường ở dưới chân bạn sẽ dẫn lối bạn, hãy sẵn sàng chiến đấu cho kỳ thi tuyển sinh đại học…”
Lời thề vang dội vang vọng khắp khuôn viên trường. Đây là năm thứ 17 của chúng tôi, năm thứ 17 đầy nhiệt huyết và đam mê của chúng tôi.
Làm lễ tuyên thệ xong, tôi chạy đi tìm cậu.
Nghĩ đến dòng chữ trên tờ giấy note: "Có thể tôi có cách giúp em, nhưng trong trường hợp này, tôi có thể không giữ được thỏa thuận đi Bắc Kinh với em."
Cậu định làm gì?
Tôi muốn hỏi cậu ấy, nhưng tôi không biết bắt đầu từ đâu, tôi không thể nói với cậu rằng tôi đến từ tương lai mười năm sau và nhìn thấy những gì cậu ấy ghi lại hàng ngày, đúng không?
Tôi suy nghĩ một lúc, ngẩng đầu lên hỏi cậu: “Cậu còn nhớ thỏa thuận của chúng ta là cùng nhau đến Bắc Kinh học đại học không?”
Cậu mỉm cười: “Tất nhiên rồi.”
Tôi lo lắng nhìn cậu, trong lòng có chút dự cảm chẳng lành.
Cậu xoa đầu tôi: “Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều, cậu sẽ không sao đâu. Tôi đã soạn một số bài ôn tập cho cậu và sẽ gửi cho cậu sau.”
Mình thì không sao, nhưng còn cậu?
Trước khi tôi kịp hỏi bất kỳ câu hỏi nào, tôi cảm thấy ý thức của mình dần mờ đi.
Tôi nhìn Bùi Hành Chi đứng trong khuôn viên trường, mặc đồng phục bóng chày xanh trắng, mỉm cười nhìn tôi, càng ngày càng xa tôi...