Tâm Nhãn

Chương 101



Lương Thừa vừa tới phòng bệnh là đã bị Kiều Văn Uyên ôm lấy, trên hành lang nhiều người, anh ngại ngùng rút hai tay từ trong túi áo blouse ra, vỗ lên vai Kiều Văn Uyên.

Vương Nhuế Chi cũng khóc trong sự mừng rỡ, bà nghẹn ngào nói, gặp được con là may mắn của Uyển Lâm.

Cảnh tượng như thế này Lương Thừa đã trải qua rất nhiều lần rồi, sau khi ca phẫu thuật thành công người nhà thường hay rối rít cảm ơn anh, chẳng qua lần này anh cũng là một trong số những người nhà.

Trong phòng chăm sóc đặc biệt, dụng cụ quấn kín cơ thể bệnh nhân, Lương Thừa tiến vào, đứng cách giường một bước chân, khẽ gọi: “Kiều Uyển Lâm?”

Người trên giường không có phản ứng gì, y như lúc phẫu thuật vậy, cậu vẫn đang hôn mê sâu, cũng không đoán được lúc nào mới tỉnh.

Bên ngoài mặt trời đã lặn, những y tá khu nội trú đã đến giờ giao ca, Lương Thừa cũng nên tan làm rồi, anh muốn ở lại trông nhưng người lớn ép anh về nhà nghỉ ngơi cho bằng được.

Nhịp tim, bài tiết, lượng máu tuần hoàn phổi, máy trợ thở… Anh bàn giao lại từng chi tiết một, cuối cùng vẫn chưa yên tâm: “Có bệnh nhân sẽ xuất hiện đông máu mức độ nhẹ, hay là ——”

“Không có hay là gì hết.” Kiều Văn Uyên cấm cho nói nhiều, “Con còn lằng nhằng nữa là chú chuyển nó sang bệnh viện tuyến ba đấy.”

Lương Thừa nói: “Chú không được qua cầu rút ván như thế.”

Hạ Tiệp khép áo khoác của anh lại, nói: “Chú Kiều chỉ sợ cái ván này mệt mỏi quá độ thôi, mẹ cũng ở lại mà, có hai bác sĩ ở đây rồi, con yên tâm đi nhé.”

Lương Thừa không cãi lại được, sau khi thỏa hiệp thì đành về cùng Vương Nhuế Chi.

Ngay đúng giờ cao điểm, chiếc việt dã chạy khỏi cổng lớn Nhược Đàm thì kẹt trên phố Ninh Duyên, Lương Thừa hạ cửa kính xuống, hít hai hơi khí lạnh thấu xương. Vẫn thấy chưa đủ, anh bất giác mò vào gói thuốc lá rồi thu tay lại ngay.

Vương Nhuế Chi ngồi ở ghế phụ lái, nói: “Muốn hút thì hút đi, đừng để ý đến bà.”

Lương Thừa ngậm một điếu, đốt lửa lên, mượn nicotine để thả lỏng dây thần kinh, toàn bộ suy nghĩ đều nhả ra theo làn khói, tan biến vào cảnh đêm.

Trong xe rất yên tĩnh, đáng tiếc đầu óc Lương Thừa vì tập trung cao độ quá lâu, giờ như một cái máy hết pin sập nguồn rồi, không nói được chữ nào nữa.

Bỗng nhiên, Vương Nhuế Chi cất lời: “Bà định chuyển về ngõ Vãn Bình.”

Lương Thừa nói: “Là vì lời của Kiều Uyển Lâm trước khi phẫu thuật sao ạ?”

“Bà hiểu tại sao nó lại nhớ tiệm sườn xám.” Vương Nhuế Chi cười, “Kỳ nghỉ hè năm đó sau khi nó đi, đến tận lúc bà chuyển nhà rồi nó cũng chưa tới lần nào nữa. Nó không dám tới, đặc biệt là cái phòng con từng thuê, nó không dám sang.”

Lương Thừa rít mạnh một hơi thuốc: “Năm xưa con làm em ấy đau lòng quá mà.”

Vương Nhuế Chi nói: “Con cũng đau đâu kém gì nó. Bây giờ tất cả mọi chuyện đều ổn rồi, hai đứa cũng đã ở bên nhau, chốn đau thương cũng trở thành nơi kết duyên.”

Cuối phố đã thoáng xe rồi, Lương Thừa dập tắt điếu thuốc, nhìn đoạn đường phía trước mà nhớ tới tiệm sườn xám, tâm trạng quả nhiên khác hẳn tám năm qua.

Vương Nhuế Chi dịu dàng hỏi anh: “Con thấy thế nào, cho bà chút ý kiến đi.”

“Cũng được ạ.” Lương Thừa hờ hững nói, “Nhưng mà con muốn nói từ lâu lắm rồi, đường ống nước của căn nhà đó cũ quá, bồn cầu hay bị nghẹt, bàn ăn cũng nhỏ, ngày nào ăn cơm cũng đụng trúng khuỷu tay nhau, ngoài cửa cũng chẳng có chỗ đậu xe.”

“Con cũng lắm ý kiến quá nhỉ…” Vương Nhuế Chi ghi nhớ lại, “Bà sẽ thay hết, thay mới toàn bộ luôn được không?”

Về đến hoa viên Minh Hồ, nguyên một ngày trong nhà chẳng có ai, cún con đang chán gần chết rồi, cứ quẫy đuôi bám theo Lương Thừa, đến cả khi anh tắm cũng muốn đứng ngoài bồn xem.

Buổi tối nghỉ ngơi, Lương Thừa nằm trên giường, cún con nằm trên dép lê của anh rên ư ử từ chín giờ đến mười giờ, phiền đến nỗi anh quên luôn vấn đề sạch sẽ mà xách thằng nhóc này lên giường.

Cuối cùng cũng được yên tĩnh, anh nằm bên trái, cún con bên phải. Nửa đêm trở mình thấy mũi ươn ướt, anh mở mắt ra thì thấy cún con đã bò lên khe hở giữa hai cái gối, cái lưỡi vừa liếm anh vẫn đang thè ra.

“… George!”

Lương Thừa cực kỳ bực bội, trừng mắt nhìn con cún ngây thơ vô số tội, hồi sau anh tự cảm thán: “Đứa này thì không chịu ngủ, đứa kia thì không chịu dậy.”

Ngủ thêm một tiếng đồng hồ nữa, trời chưa sáng hẳn Lương Thừa đã thức dậy thay đồ, cầm nút kết bình an ra khỏi nhà.

Trước cổng Nhược Đàm vắng vẻ hiu quạnh, ngoại trừ khu cấp cứu ra thì tầng nào cũng vắng bóng chân người, trên hành lang khu nội trú chỉ có mấy y tá đang thay phiên nhau đi kiểm tra.

Lương Thừa mua một ly espresso, dùng caffein nâng cao tinh thần. Anh đuổi Kiều Văn Uyên và Hạ Tiệp về, một mình chiếm hết phòng bệnh. Khi trời vừa tảng sáng, anh kéo một ít rèm cửa ra, ánh ban mai rực rỡ chiếu sáng căn phòng lạnh lẽo, mang một vẻ đẹp của sự đấu tranh giữa bệnh tật và sự sống.

Lương Thừa kéo ghế lại gần mép giường ngồi nhìn Kiều Uyển Lâm, lông mày, lông mi, tóc mai, cổ, xương quai xanh, cánh tay mảnh khảnh. Chỉ nhìn thôi không đủ, anh còn dùng ngón tay mình chọc lên mu bàn tay cậu, mân mê theo mạch máu, tĩnh mạch, phác họa những nếp nhăn nhàn nhạt trên đốt ngón tay cậu.

Anh không biết mình đã ngồi như thế bao nhiêu tiếng đồng hồ, nhìn đến nỗi vành mắt cay xót, đây là sinh lý thôi, nhưng tâm lý lại quấy phá không chịu dời mắt đi nửa li.

Caffein dần dần mất tác dụng, anh gục đầu xuống giường ngủ thiếp đi, ngủ rất sâu, còn ngon hơn cả chiếc giường lớn ở nhà.

Bác sĩ tới làm kiểm tra, phòng bệnh mở ra rồi đóng lại, tiếng bước chân tiến vào rồi lui ra, Lương Thừa dường như có thể nghe thấy nhưng anh vẫn chìm đắm trong mộng không chịu tỉnh.

Không biết qua bao lâu, ánh sáng len lỏi qua rèm cửa chuyển từ sáng thành tối, đã hơn hai mươi tư tiếng kể từ khi ca phẫu thuật kết thúc rồi.

Cánh tay tê rần mất cảm giác, Lương Thừa phải nhúc nhích nó một chút, anh chậm rãi ngẩng đầu lên, trên cái gối trắng tinh, Kiều Uyển Lâm đang mở to đôi mắt nhìn anh một cách chân thành.

Lương Thừa tưởng mình đang nằm mơ nên lại gục đầu xuống.

Chốc lát sau anh ngẩng phát dậy, đôi mắt đang mở to của Kiều Uyển Lâm cong nhẹ lên, nửa dưới khuôn mặt ẩn dưới mặt nạ dưỡng khí, mỉm cười nhìn anh.

Lương Thừa thừ người ra, anh đã từng nhìn thấy đủ kiểu tình huống thức tỉnh của bệnh nhân, người thì nhúc nhích ngón tay, người thì nhúc nhích chân, thậm chí ngọn tóc bị gió thổi lay, người nhà than trời gọi đất làm bệnh nhân tỉnh…

Cái kiểu mắt sáng long lanh còn biết cười như thế này thì Kiều Uyển Lâm là người đầu tiên.

Chắc đã tỉnh được một lúc rồi, Lương Thừa đứng dậy đến gần gối, không dám cao giọng, âm điệu run rẩy: “Em thấy vẫn ổn chứ?”

Kiều Uyển Lâm chớp mắt một cái.

Lương Thừa nói: “Phẫu thuật rất thành công, trước mắt cũng không xuất hiện phản ứng bài xích. Kiều Uyển Lâm, em giỏi lắm.”

Đôi mắt kia nhìn anh chẳng chớp lấy một cái, bỗng nhiên khóe mắt ứa ra một giọt nước mắt, lăn xuống tóc.

Anh khom người xuống, đến gần lắng nghe giọng nói yếu ớt của cậu, Kiều Uyển Lâm nặn từng chữ: “Cám ơn anh… đã cứu em.”

Sau khi tỉnh dậy, tình trạng của Kiều Uyển Lâm khá ổn định, hồi phục mỗi ngày, dần dần cậu đã cai được máy thở, sau đó là cắt chỉ, kết quả lần xét nghiệm hậu phẫu đầu tiên cũng rất khả quan.

Khi đã đủ sức nói một câu hoàn chỉnh, cậu bộc bạch hết lời ngon ý ngọt muốn nói trước khi mổ: “Mở trái tim em ra rồi anh thấy những gì?”

Lương Thừa trả lời: “Mạch máu.”

Kiều Uyển Lâm nói: “Trừ mạch máu ra thì còn gì nữa?”

Lương Thừa tưởng cậu tò mò tình trạng chi tiết, nhưng sợ cậu nghe không hiểu từ chuyên ngành nên nói: “Còn có mấy thứ vướng bận nữa, yên tâm đi, anh đã cắt bỏ hết cho em rồi.”

“…” Kiều Uyển Lâm tức đến nỗi suýt nữa tái phát bệnh cũ, “Trong tim em toàn là tình yêu dành cho anh đó.”

Những cảnh đặc tả của trái tim kia hiện lên trong đầu anh, vết trũng, van hẹp, cơ tim khác người, Lương Thừa nói: “Tình yêu này dị dạng quá.”

Tết cũng đón trong bệnh viện, Hạ Tiệp mừng tuổi cho Kiều Uyển Lâm, dày đến quá đáng, chắc là do chữ “Mẹ” kia gọi trúng đáy lòng bà.

Lương Thừa gần ba chục tuổi mà cũng vẫn được tiền mừng tuổi, cũng dày bất thường, sau đó dưới ánh mắt đầy ám chỉ của Kiều Văn Uyên anh cũng sửa miệng gọi một tiếng “Ba”.

Sau tết Kiều Uyển Lâm được chuyển sang phòng bệnh thường, cậu dần dần hồi phục, có thể xuống giường, đi được một đoạn ngắn, có thể cười ha ha. Trong lòng cậu nảy sinh một cảm giác trước nay chưa từng có, từ lồng ngực lan tỏa ra khắp người, hết sức kỳ diệu.

Truyện tranh đi cướp nhét đầy ngăn kéo, bác sĩ Tiểu Hồ tới kiếm bèn tịch thu đi hết. Tết Nguyên tiêu viện trưởng Tần tới hỏi thăm công việc, hứa năm nay sẽ cho cậu làm khách mời ném bóng mở màn.

Trước khi uống thuốc, y tá Từ cho cậu viên ngậm vị bưởi như ngày thường, tặng thêm một sợi dây thun.

Đuôi tóc dài đến nỗi có thể buộc lại được rồi, Kiều Uyển Lâm buộc một túm nhỏ, ngồi trên xe lăn ở khu nghỉ chân của tầng lầu ngắm mặt trời mọc, đợi Lương Thừa tới, cậu liền vẫy tay làm anh giật cả mình.

Cậu ngại ngùng nói: “Trông em bây giờ buồn cười lắm phải không?”

Lương Thừa e dè trả lời “Cũng bình thường”, đến tối về nhà cũng buộc cho George một túm y chang.

Sức khỏe càng chuyển biến tốt thì Kiều Uyển Lâm càng nôn nóng đến ngày xuất viện. Cậu rất chờ mong được trải nghiệm cuộc sống sau khi hồi phục, trở thành một người bình thường, được chạy được nhảy, không cần lúc nào cũng đem theo thuốc, không cần người nhà phải lo lắng.

Cậu không đợi được nữa, tự lăn xe dạo khắp nơi, vào thang máy, tới khu nhà dưỡng lão, thử thách bản thân trên con đường lát đá cuội ở vườn hoa phía sau. Lương Thừa ở trong văn phòng nhìn thấy cậu qua cửa sổ, phun ngay ngụm trà nóng lên kính.

Có hôm trời mưa, Kiều Uyển Lâm bị nhốt trong phòng không ra được, ôm quyển sổ tay viết viết vẽ vẽ. Lương Thừa ngồi bên giường gọt táo cho cậu, Kiều Văn Uyên thì đang thu dọn đống phim X-quang của cậu.

Cậu liệt kê một danh sách nguyện vọng, ngồi tựa vào đầu giường nói: “Để con đọc cho hai người nghe nha, đây là những chuyện mà con luôn muốn thực hiện.”

Lương Thừa nói: “Sau này em muốn làm gì cũng được.”

Kiều Văn Uyên: “Được, con đọc đi.”

Kiều Uyển Lâm sướng rơn, bắt đầu đọc: “Con muốn chơi bóng rổ nè, đá bóng nè, chạy bộ, nhảy dây, trượt tuyết, cưỡi ngựa. Còn muốn đi leo núi, nhảy bungee, chơi dù lượn, nhảy cầu nữa nè. Về phần giải trí thì có tàu lượn siêu tốc, con lắc xoay (*), và khinh khí cầu.”

Trong phòng bệnh bỗng nhiên im phăng phắc.

Kiều Uyển Lâm không thể tin nổi, cậu kích động lên: “Không ngờ em đọc hết một hơi luôn… Anh ơi, anh sẽ đi cùng em phải không?”

Cổ tay Lương Thừa run bần bật, gọt đứt mất vỏ táo hình xoắn ốc, lễ phép nhường nhịn: “Ba vẫn hay tiếc nuối vì không được chơi thể thao cùng con trai, bảo ba đi cùng em đi.”

Kiều Văn Uyên nghe thế liền rùng mình, nói: “Thôi con đi cùng nó đi, hai đứa cứ việc tận hưởng thế giới hai người.”

Lương Thừa: “Thôi ba đi đi.”

Kiều Văn Uyên ghim từ lúc kiểm tra sức khỏe đến lúc nhập viện rồi: “Không phải con thích cạnh tranh với ba lắm sao, con đi đi.”

Kiều Uyển Lâm trở thành quả bóng bàn bị cha ruột và chồng đánh qua đánh lại, mất hứng “xừ” một tiếng: “Hai người không đi thì thôi, con đi một mình.”

Đầu tháng ba, cuối cùng cũng đến ngày xuất viện.

Kiều Uyển Lâm đăng bài lên vòng bạn bè tuyên bố chuyện này suốt ba ngày liền, dùng bình luận của Ứng Tiểu Quỳnh mà nói, trông cậu còn phấn khích hơn cả anh lúc mãn hạn tù.

Một ngày trước khi xuất viện cũng đúng là thứ Bảy. Lương Thừa đi trực ở phòng khám, hy sinh giờ nghỉ trưa để lướt điện thoại, vừa mới thanh toán xong thì tổ trưởng Vạn tới tìm anh.

Không ngoài dự kiến tổ trưởng Vạn nói: “Bác sĩ Lương cần cậu xử lý một khiếu nại này.”

Tuy không đoán ra mình đã đắc tội đến ai nhưng Lương Thừa trước giờ chẳng kiêng nể gì: “Tôi xử lý thế nào được, đây là công việc của anh mà, tôi chỉ có thể đợi kết quả thôi.”

Tổ trưởng Vạn nói: “Người bị khiếu nại là phóng viên Kiều, cậu không xử lý luôn hả?”

Lương Thừa lấy làm lạ, làm bác sĩ bao nhiêu lâu chưa bao giờ thấy bệnh nhân nội trú bị khiếu nại. Tổ trưởng Vạn bó tay, anh ta xử lý bao nhiêu khiếu nại rồi mà đây cũng là lần đầu tiên thấy.

Sắp xuất viện rồi, trong thời gian ngắn Kiều Uyển Lâm không muốn quay trở lại đây nữa, cậu đến vườn hoa cho thiên nga ăn lần cuối, cho ăn riết cũng có tình cảm, cậu bèn vứt hết nửa rổ rau sống xuống nước luôn.

Nhân viên quản lý giật cả mình, sợ thiên nga no quá lâm bệnh thì mình sẽ phải gánh trách nhiệm nên quyết định đi khiếu nại.

Lương Thừa đích thân ký đơn cam kết để chuộc cậu về, trên đường quay về phòng bệnh mặt mày anh xám xịt.

Anh khóa cửa lại, vừa định mở miệng dạy dỗ thì ngờ đâu Kiều Uyển Lâm khỏi bệnh rồi cũng tinh tướng hẳn lên, cậu cướp lời trước: “Em thấy mệt quá à.”

Lương Thừa mắng thầm một câu “Mệt cái đầu mo”, trong lúc đó Kiều Uyển Lâm đã ghé lại gần, dùng bàn tay vừa vứt rau sống chưa rửa túm lấy eo anh, mái tóc dày cọ lên cổ anh.

Anh nhịn cơn ngứa ngáy, nói: “Ngày mai đã xuất viện rồi, hôm nay vẫn còn nghịch ngợm cho được.”

“Tại em chán quá mà.” Kiều Uyển Lâm nói, “Em muốn đi làm, muốn đi lấy tin, muốn…”

“Muốn cái gì nữa?”

Kiều Uyển Lâm nói: “Muốn mau được về nhà với anh.”

Lương Thừa tắt lửa luôn, bao nhiêu nóng giận đều tan biến hết, huống hồ cũng chẳng có bao nhiêu. Anh do dự vài giây rồi bật mí trước: “Anh đã định cho em một bất ngờ, em mà không ngoan thì không có đâu.”

Kiều Uyển Lâm lập tức ngửa mặt lên: “Bất ngờ gì thế?”

“Anh đã đặt trước một món quà.” Lương Thừa nói, “Chúc mừng em hồi phục sức khỏe, trở lại làm người.”

Kiều Uyển Lâm: “Quà gì vậy?”

Lương Thừa khơi gợi trí tò mò của cậu: “Ngày mai về nhà em sẽ biết.”

Kiều Uyển Lâm sốt ruột gần chết luôn, vết sẹo trên ngực cũng ngứa ngáy cả lên. Chiêu trò của cậu rất đơn thuần, cậu kiễng chân hôn lên má anh, hơi thở nóng hầm hập phả ra từ khoang miệng, vừa lộn xộn vừa ướt át.

Lương Thừa cất lời cảnh cáo cậu, nhưng mà giống như đang nhắc nhở bản thân hơn: “Nhịn thêm chút nữa đi.”

Kiều Uyển Lâm nói: “Đáng lẽ em phải tặng quà cho anh mới đúng.”

Lương Thừa giơ tay lên móc cổ áo cậu, ngó vào trong ngực, rồi buông tay ra nắm lấy cằm cậu, ánh mắt vừa thâm sâu vừa trần trụi giống như đang đòi nợ vậy.

“Đương nhiên là em phải tặng rồi, anh đang đợi đây này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.