Tâm Nhãn

Chương 23: Dữ thiệt! Uyển thần come out trước mặt công chúng!



Lần này Lương Thừa bấm “Đồng ý”.

Anh không có thói quen giữ lại ghi chép trò chuyện, đối thoại lúc trước với Kiều Uyển Lâm anh đều đã xóa sạch rồi, giao diện trống trơn, đột nhiên hiện lên dòng chữ “Đối phương đang nhập”.

Kiều Uyển Lâm: Còn cả số điện thoại, số QQ, số tài khoản Alipay, tài khoản weibo nữa.

Lương Thừa: Cậu đang kiểm tra hộ khẩu đấy à?

Kiều Uyển Lâm: Lỡ như anh lại xóa em, tìm khó lắm.

Lương Thừa chỉ gửi số điện thoại qua, ở dưới lầu Kiều Uyển Lâm đã quay lại rồi, cậu bấm số điện thoại, ngẩng đầu nhìn lên Lương Thừa, la lớn: “Anh ơi, lưu số em.”

Lưu xong, Lương Thừa ra dấu tay “OK”.

Kiều Uyển Lâm nở nụ cười với Lương Thừa, trông rất đắc ý, đôi mắt to tròn bẻ cong thành một ánh trăng lưỡi liềm trông rất đẹp. Điện thoại vang lên, WeChat nhận được hai tin nhắn liên tiếp.

Diêu Phất: Em trai, đang ở đâu thế?

Diêu Phất: Chị nhặt cặp sách của em rồi nè.

Kiều Uyển Lâm: Em về nhà rồi, trong cặp toàn là đồ ăn vặt thôi, chị lấy đi.

Diêu Phất: Em không tham gia hoạt động thiệt hả? Có cần giữ bí mật với cậu không?

Kiều Uyển Lâm: Phải tuyệt đối giữ bí mật.

Diêu Phất: Rốt cuộc em xảy ra chuyện gì thế?

Kiều Uyển Lâm nghĩ một cuộc điện thoại chưa chắc đã nói rõ được, cậu trả lời: Có chuyện gấp, hôm khác giải thích với chị sau.

Diêu Phất: Em giải thích cũng chẳng ích gì.

Kiều Uyển Lâm lược bớt cảm giác nghi hoặc, cậu không nghĩ nhiều, quay trở về danh sách trò chuyện, mở nhóm chat trong lớp ra, dưới trạng thái “Không làm phiền”, tổng cộng đã có hơn tám trăm tin chưa đọc.

Cả màn hình toàn là “Mày tiêu đời rồi”, tin mới nhất là Điền Vũ gửi: Tao đang cầm hành lý của nó, nó không dám làm gì tao đâu!

Kiều Uyển Lâm thấy có điềm, mở vòng bạn bè ra, đập vào mắt là một đống like chằng chịt, có thể sánh với minh tinh nổi tiếng luôn.

Cậu nhìn kĩ nội dung, là Điền Vũ đăng một tấm ảnh, là cảnh cậu ôm khư khư Lương Thừa ở trên bục đợi tàu.

Viết rằng: Dữ thiệt! Uyển thần come out trước mặt công chúng rồi!

Phản ứng đầu tiên của Kiều Uyển Lâm là không biết Điền Vũ có chặn giáo viên chưa, sau đó mới là tức giận, cậu ghi nhớ tất cả những người bấm like, bỏ tất cả bọn họ vào danh sách trả thù.

Cậu phóng lớn bức ảnh, tuy Điền Vũ hơi hâm dở nhưng kỹ thuật chụp ảnh rất khá, chụp cậu với Lương Thừa rất rõ ràng.

Đây là tấm ảnh chụp chung đầu tiên của cậu với ân nhân cứu mạng, ý nghĩa vô cùng to lớn.

Kiều Uyển Lâm giơ cao điện thoại, nhưng Lương Thừa đã không còn ở cửa sổ nữa, cậu ngượng ngùng bỏ tay xuống, nhưng vẫn rất thỏa mãn, lặng lẽ lưu tấm ảnh vào bộ sưu tập.

Bởi vì không tham gia lễ hội văn hóa nên Kiều Uyển Lâm bỗng dưng có được một tuần nghỉ học.

Ngủ đến khi tự tỉnh, cậu sang phòng đối diện chào buổi sáng, trong phòng không có ai, cậu sợ đến nỗi lập tức gọi điện thoại cho Lương Thừa, sau khi anh bắt máy cậu nghe thấy âm thanh báo vào trạm của xe buýt.

Lương Thừa đến quán nhậu lấy xe mô tô, xách theo một gói bánh quẩy, vừa xuất hiện, Ứng Tiểu Quỳnh và lão Tứ thức thâu đêm tưởng rằng mình bị ảo giác.

Anh cất tiếng chào hỏi, nói: “Không đi nữa.”

Ứng Tiểu Quỳnh không hỏi nguyên nhân, chỉ thấy rất vui, cùng lão Tứ tức thì bốc một cây bánh quẩy, vừa ăn vừa nói: “Ở mãi khách sạn cũng không được, để anh tìm phòng giúp mày.”

Lão Tứ nói: “Hay là sang ở chỗ anh đi.”

Lương Thừa nói: “Không cần đâu, em vẫn ở ngõ Vãn Bình.”

Ứng Tiểu Quỳnh không hổ là dân giang hồ lõi đời, đoán tầm bậy tầm bạ nhưng trúng tùm lum tùm la: “Có phải Tiểu Kiều giữ mày lại không?”

Lão Tứ thì thiết thực hơn: “Vậy mày phải nhân cơ hội này ép giảm tiền nhà, tiết kiệm được tiền mời tao đi ăn.”

Lương Thừa bỏ qua chủ đề này, nói: “Xe chưa bán phải không, đưa em chìa khóa đi.”

Trước khi đi, Ứng Tiểu Quỳnh tiết lộ, có một ông sếp của một công ty kinh doanh ủy thác cho hắn đòi một khoản nợ chết (*), thù lao trên dưới một vạn. Hắn chê ít, nói: “Tao không làm, mày làm không?”

(*) nợ chết: nợ không thể thu hồi được hoặc là rất khó thu hồi

Cái việc cỏn con này không cần động tay, chặn được là được rồi, Lương Thừa nói: “Em nhận.”

Ứng Tiểu Quỳnh nói: “Tao đưa tin nhắn cho mày, ra tay trong hai ngày này.”

Lương Thừa: “Đừng nói như thể đang phạm pháp thế.”

“Khiếp, mày giả vờ ngây thơ làm gì.” Ứng Tiểu Quỳnh mắng xong sửa lời, “Hai ngày nay giúp bên A làm một nhiệm vụ.”

Lương Thừa leo lên xe mô tô, móc nút kết bình an màu xanh nhạt lên chìa khóa xe rồi khởi động xe chạy đi.

Gần ngõ Vãn Bình có một siêu thị lớn, Lương Thừa phải mua lại mấy vật dụng hàng ngày, đỗ xe xong, một chiếc taxi giảm tốc ở bên đường, Kiều Uyển Lâm mở cửa đi xuống.

Lương Thừa không ngờ quãng đường chỉ mất mười lăm phút đi bộ cũng cần phải gọi xe, nhịn không được mà nghĩ, hôm qua Kiều Uyển Lâm chạy bộ xong có thể sống sót được cũng xem như là kỳ tích của y học rồi.

Kiều Uyển Lâm ới một tiếng “Anh ơi”, nồng nhiệt nói: “Em đoán ra ngay là anh đi lấy xe mô tô mà.”

Lương Thừa hỏi: “Cậu xách cái gì vậy?”

Kiều Uyển Lâm xách một cái túi mua sắm bằng gấm có hoa văn tròn màu đỏ tía, trông rất sang, là Vương Nhuế Chi dùng vải thừa may cho.

Cậu giấu giấu ra sau, nói: “Bảo vệ môi trường.”

Hai người cùng đi dạo siêu thị, Lương Thừa mua đồ rất nhanh, thời gian chọn lựa mỗi loại chưa tới ba giây. Kiều Uyển Lâm ngoại trừ mua đồ ăn vặt cho mình còn phải mua thức ăn cho Vương Nhuế Chi.

Trên đường về, Kiều Uyển Lâm ngồi sau xe mô tô ôm eo Lương Thừa, ở giữa kẹp túi mua sắm, một cọng rau cần dài cứ lắc qua lắc lại, năm lần bảy lượt quét vào bên gáy Lương Thừa.

“Kiều Uyển Lâm.” Bỗng nhiên Lương Thừa nói.

Kiều Uyển Lâm nghiêng người, cằm như đang tì lên vai anh, nói: “Sao thế anh?”

Lương Thừa nói: “Rau cần mà còn chạm vào người tôi lần nữa thì cậu bắt xe quay về.”

Kiều Uyển Lâm tức tối bẻ cọng rau cần đi, tay hơi ướt, rũ xuống không túm lấy áo Lương Thừa nữa, đến trước ngõ vừa rẽ vào, người cậu nghiêng theo mới vô thức duỗi tay ra.

Đúng lúc Lương Thừa trở tay ra sau che bên eo cậu, giữ chặt cậu lại.

Xe mô tô tắt máy trước tiệm sườn xám, từ cuối ngõ có ba người đi ra, người lớn tuổi là chủ tịch ủy ban nhân dân, hai người còn lại trông rất tri thức, có khí chất của người làm công tác giáo dục.

“Lúc trước là nhóc tì siêu quậy, nhà ai cũng đau cả đầu, bây giờ ngoan hơn nhiều rồi, các cậu cứ yên tâm…”

Ba người vừa đi vừa hàn huyên, không lâu sau, Tiểu Nhạc bay từ cuối ngõ tới, nhìn thấy Lương Thừa và Kiều Uyển Lâm, nhóc kích động chạy tới trước mặt bọn họ.

Vẻ mặt này không giống như ba mẹ cãi nhau, Kiều Uyển Lâm hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”

Tiểu Nhạc hớn hở nói: “Ngày mai em sẽ đi học đó!”

Lương Thừa không có hứng trò chuyện, xách túi mua sắm lên bậc thềm, khi tiến vào cửa còn hờ hững bỏ lại một câu: “Nói rồi.”

Kiều Uyển Lâm ù ù cạc cạc: “Bình thường em không đi học sao?”

“Nhà trường không cho em đi.” Tiểu Nhạc trả lời, “Hôm nay các thầy và ủy ban xã tới nhà em, nói em có thể đến trường rồi.”

Kiều Uyển Lâm nhớ đến lời ba người kia vừa nói, khó tin nói: “Nhóc tì siêu quậy… không phải là em chứ?”

Tiểu Nhạc vội vàng nói: “Bây giờ em nghe lời rồi mà!”

Kiều Uyển Lâm hỏi: “… Em đã từng làm gì vậy?”

Tiểu Nhạc tên thật là Cầu Nhạc, bị ảnh hưởng ngầm từ ba mẹ, từ nhỏ toàn nói tục chửi thề, ngỗ nghịch hiếu chiến, chuyển tới đây ức hiếp những đứa trẻ khác. Không chỉ có thế, ở trường nhóc còn bắt nạt bạn học, chửi bới giáo viên, học được nửa năm lớp Một thì bị nhà trường cưỡng chế thôi học để kiểm điểm.

Mãi đến hai, ba tháng trước, Lương Thừa chuyển tới đây ở, một ngày nọ ra ngoài, Tiểu Nhạc trèo lên xe mô tô của anh, hỏi chuyện rất ngứa đòn: “Xe này của anh à?”

Lương Thừa nói: “Đi xuống.”

Tiểu Nhạc cợt nhả nói: “Em vẫn chưa lái đủ mà.”

Lương Thừa nói: “Mày thích thì có thể lái về nhà.”

Tiểu Nhạc hỏi: “Thật hả?”

Lương Thừa ra ngồi phía sau Tiểu Nhạc, khởi động xe, rồ ga đến mức lớn nhất, tiếng động cơ vang rầm trời, anh quay đầu rồ ga lao về phía cuối ngõ, ngoắt đuôi thật mạnh, tiếng va chạm rất lớn át cả tiếng thét của Tiểu Nhạc. Lương Thừa tông vào cửa sân nhà Tiểu Nhạc tan nát.

Sau lần đó, Tiểu Nhạc không dám tự ý trèo lên xe của Lương Thừa nữa, nhưng cậu nhóc vẫn còn ôm cục tức trong lòng, mấy ngày sau cầm một con dao nhỏ rạch lốp xe mô tô.

Lương Thừa đứng sau cửa sổ nhìn thấy toàn bộ quá trình, từ cửa ngách đi ra rẽ tới cuối ngõ. Tiểu Nhạc báo thù xong thì chuồn về nhà, vừa vào ngõ, Lương Thừa đã dựa tường huýt sáo một tiếng. Tiểu Nhạc muốn trốn đi. Lương Thừa nói: “Nếu anh là mày, thì đã cầm dao liều mạng một lần.”

Tiểu Nhạc cầm dao chĩa về phía Lương Thừa, cổ tay bị bóp đau, dao thì bị đá bay, cậu nhóc òa lên khóc. Chưa kịp kêu cứu thì Lương Thừa đã xách nhóc lên, đi về phía ba cái thùng rác lớn cao bằng nửa người.

Mở nắp ra, mùi thối xộc lên mũi, Lương Thừa ném nhóc thật mạnh vào thùng chứa rác không thể tái chế.

Tiểu Nhạc suýt ngất ngay tại chỗ, sợ đến nỗi sau đó đổ bệnh luôn, mười ngày không ra khỏi cửa, sau khi khỏi bệnh thì bao nhiêu tính khí hung hăng trong người đều tan biến hết, cũng không còn nghịch phá nữa.

Có một đêm ba mẹ tăng ca, Tiểu Nhạc đói bụng ngồi xổm ở đầu ngõ, thấy Lương Thừa trở về. Khi nhóc đang run lẩy bẩy thì Lương Thừa chia cho nhóc nửa cái bánh trứng nướng còn nóng hổi.

Kể xong, Tiểu Nhạc vẫy tờ tiền lẻ trong tay, nói: “Anh Tiểu Kiều, em định đi đến cửa hàng tiện lợi mua dụng cụ học tập, anh muốn ăn kem không, em mời anh.”

Kiều Uyển Lâm không muốn Tiểu Nhạc lãng phí, nên nói hẹn lần sau.

Cậu nhìn Tiểu Nhạc tung tăng ra khỏi ngõ, không thể nào tiêu hóa được chuyện một đứa trẻ hiểu chuyện như này lại từng cứng đầu đến thế.

Ánh nắng chói chang, Kiều Uyển Lâm liếc chiếc mô tô đang đậu bên cạnh, lại liếc cái thùng rác ở góc tường, cảm thấy sau gáy ớn lạnh.

Lương Thừa giảm nhiệt độ máy điều hòa, đang đứng hóng mát. Phòng đối diện từng có một cái máy lạnh cửa sổ (*), nhưng nó đã cũ tới mức không thêm flo được nữa, sau khi anh chuyển tới thì lập tức gỡ bỏ.

(*) là một loại máy lạnh đời cũ, tiếng chạy khá ồn

Cửa mở hé ra một khe hở, anh nghe thấy tiếng bước chân đi lên, nhẹ nhàng hơn bình thường, đi tới đẩy cửa ra, Kiều Uyển Lâm bên ngoài giật mình.

Lương Thừa lại đóng cửa lại.

Kiều Uyển Lâm đứng trên hành lang ngẩn ra nửa phút sau đó quay về phòng mình, chưa được bao lâu là đã toát hết mồ hôi. Cậu vuốt mái ra sau, cọ đỏ cả trán.

Khe cửa ban nãy là giữ cho cậu sao?

Cậu đi ra hành lang, trán để hở, gió vừa thổi là mái tóc bù xù bay loạn lên, cậu gõ mở cửa phòng đối diện. Lương Thừa ngồi trước bàn học, đang lật xem một bộ đề, không quay đầu lại.

Kiều Uyển Lâm ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Ban nãy anh có chuyện muốn nói với em hả?”

Giọng của Lương Thừa lạnh như nhiệt độ điều hòa, nói: “Nếu cậu sợ thì thôi vậy.”

“Đâu… em đâu có sợ.” Kiều Uyển Lâm bước vào, hơi lạnh bao phủ, cánh tay lập tức nổi da gà. Cậu tới đứng sau lưng Lương Thừa, hai tay vịn hai góc ghế, thấy cuốn Lương Thừa cầm là bộ đề thi số học điểm tối đa của cậu.

Cậu chứng thực lại: “Anh thật sự ném Tiểu Nhạc vào thùng rác hả?”

Lương Thừa nói: “Chuyện đó tôi đã làm sai rồi.”

Kiều Uyển Lâm không ngờ đến đáp án này, nên không biết tiếp lời ra sao.

Lương Thừa nói tiếp: “Đáng lẽ nên vứt vào thùng rác có thể tái chế.”

“…” Kiều Uyển Lâm nghẹn họng một lúc, “Lúc trước em chọc giận anh, tại sao anh không xử em?”

Lương Thừa đáp: “Bà ngoại cậu nói không được đánh cậu.”

“Bà ngoại em không hề nói những câu này.” Lần này Kiều Uyển Lâm không bị mắc lừa, cậu to gan đặt tay lên vai Lương Thừa, nhẹ nhàng đè xuống, xương cốt dưới bàn tay cứng đến cộm tay.

Lương Thừa khó chịu cựa quậy một cái, tạo ra một nếp gấp trên mặt giấy.

Kiều Uyển Lâm hỏi: “Sau này em còn chọc anh nữa, anh cũng sẽ không xử em đúng chứ?”

Lương Thừa nói: “Không có chuyện gì thì ra ngoài đi.”

“Tại sao, anh mở cửa không phải để cho em hóng điều hòa sao.” Kiều Uyển Lâm đoán vậy thôi, nhưng Lương Thừa không phủ nhận, lòng cậu lại rung rinh nghĩ thêm một câu —— “Đối với anh, có phải em và người khác không giống nhau đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.