Tâm Nhãn

Chương 30: “Đây gọi là tình yêu công sở đúng không?”



Lương Thừa vượt qua kỳ thi sát hạch trợ giảng.

Anh không có gì gọi là vui, cũng không chờ mong gì lắm, chỉ là ngày đầu tiên đi làm thì dậy sớm hơn mười phút. Động tác của anh mau lẹ, trong vòng mười phút đã sửa soạn xong rồi xuống lầu.

Ở trong bếp Vương Nhuế Chi đang làm trứng chần, thò đầu ra hỏi: “Tiểu Lương, lòng đỏ con muốn ăn chín hay lòng đào?”

Lương Thừa nói: “Không cần làm cho con.”

“Bà đã bỏ vào nồi rồi, chúc mừng ngày đầu tiên đi làm là phải ăn.” Vương Nhuế Chi cười nói, “Lần đầu tiên thấy con mặc như vậy, đẹp trai phết đấy, vóc dáng cao lớn y như móc treo quần áo, Uyển Lâm nhà bà còn phải lép vế.”

Lương Thừa không tiếp lời bà, anh đã quen mặc áo thun, đột nhiên đổi sang áo sơ mi thấy không quen lắm, anh đứng ở góc bàn ăn, trước khi ngồi thì xắn tay áo lên ba lớp, đồng thời cởi ra cúc áo thứ hai.

Kiều Uyển Lâm từ cầu thang đi xuống, nhìn thấy cảnh này phải dừng bước chân, cậu nhớ tới ba năm trước, hình ảnh mơ hồ Lương Thừa mặc áo sơ mi trung học số Bảy dường như cũng là dáng vẻ này.

Vương Nhuế Chi bưng miếng trứng vàng óng ánh ra, nói: “Mới sáng sớm đã ngẩn tò te thế kia.”

Lương Thừa nghe thế quay đầu lại, Kiều Uyển Lâm toét miệng cười với anh, túm quai đeo cặp tung tăng đi xuống, ánh mắt vẫn còn lưu luyến trên chiếc áo sơ mi đen của anh.

Vương Nhuế Chi lại thúc giục cậu: “Uyển Lâm, mau ăn sáng đi.”

Kiều Uyển Lâm ngồi vững như núi Thái Sơn, nói: “Không cần vội, ngồi xe mô tô sẽ đến kịp thôi.”

Vương Nhuế Chi nói: “Tiểu Lương đi làm ở trường con là con có thể danh chính ngôn thuận quá giang người ta rồi.”

“Bà ngoại, bà nói nghe như thế con đang lợi dụng anh ấy vậy.” Kiều Uyển Lâm cuốn bánh tráng (*) với trứng gà và thịt xông khói, nói với Lương Thừa, “Nếu như anh chê em phiền thì em có thể tự bắt xe.”

Mua cả mũ bảo hiểm treo ở huyền quan hai ngày nay rồi, Lương Thừa không vạch trần bản chất bày đặt tạo nét của cậu, nói: “Đưa tôi chai sốt.”

Kiều Uyển Lâm cầm lên chai sốt cà chua cậu vừa mới đặt xuống, chợt nghĩ nó hơi chua, lại đổi thành sốt mayonnaise, viết chữ “Đỉnh” lên bánh trứng của Lương Thừa.

Lương Thừa: “…”

Ngày thi sát hạch trợ giảng, Lương Thừa cầm chứng minh thư tới, thi viết xong thì phỏng vấn, còn thực hành một số thí nghiệm ngẫu nhiên.

Ban giám khảo chỉ cho điểm chứ không đánh giá gì, sau khi sát hạch kết thúc, Lương Thừa định rời đi thì một vị giám khảo trong đó gọi anh lại, bảo anh cười nhiều lên một chút, bởi vì công việc này cần tương tác với học sinh.

Lương Thừa cho rằng đây là một kiểu từ chối khéo, sau khi về nhà đối mặt với một đống câu hỏi của Kiều Uyển Lâm, anh điềm tĩnh nói, lần này tạch rồi.

Kiều Uyển Lâm vẫn không từ bỏ hy vọng, mỗi ngày đi học đều nhìn chằm chằm Đoạn Tư Tồn nghĩ mãi không ra, giống như giáo sư Đoạn đã nợ cậu một tấm bằng tiến sĩ vậy. Những khi tan học thì thường xuyên xem điện thoại, liên tục lướt thông báo trên trang web của trường.

Ngày công bố kết quả, Kiều Uyển Lâm đang đi tắm.

Lương Thừa nhận được email từ trung học Đức Tâm gửi tới, thông báo anh đã chính thức được tuyển chọn. Trong bảng thành tích sát hạch, cột “Năng lực tương tác” là mục duy nhất điểm thấp, các mục khác đều đạt điểm cao, tổng kết lại thì điểm số anh đứng hạng nhất.

Đã bao lâu rồi không nhận được thành tích của một kỳ thi? Lương Thừa đã không còn nhớ rõ nữa.

Anh cắt ảnh lưu vào bộ sưu tập, trả lời email, sau đó đi đến cửa phòng tắm.

Từ khi đổi máy nước nóng mới là Kiều Uyển Lâm tắm ngày càng lề mề hơn, còn ngâm nga hát nữa chứ, gần đây lo lắng chuyện trợ giảng nên không có tâm trạng, bên trong chỉ còn có tiếng nước.

Lương Thừa gõ cửa mấy cái.

Kiều Uyển Lâm hét: “Em xoa muối tắm nữa là xong rồi, anh đợi thêm năm phút nữa đi!”

Lương Thừa nói: “Có kết quả rồi.”

Chưa tới một giây, tiếng nước im bặt, Kiều Uyển Lâm chạy lạch bạch xông tới, kéo cửa thật mạnh, lớp da trắng ngần được phủ một lớp muối tắm tinh mịn, mấy giọt nước trên người cũng lấp lánh ánh sáng.

Một tay cậu giữ khăn tắm quấn quanh hông, tay còn lại vuốt tóc ra sau, lồng ngực nhấp nhô vô cùng căng thẳng, cậu hỏi: “Thế nào rồi.”

Lương Thừa không nói gì thừa thãi: “Được chọn rồi.”

Kiều Uyển Lâm sững lại một thoáng, hai mắt trừng to, vẩy nước tứ tung: “Em biết ngay mà!”

Lương Thừa nhanh tay nhanh mắt duỗi ngón trỏ ra, dí vào giữa hai xương quai xanh của Kiều Uyển Lâm, nhét thằng nhóc ướt đẫm này vào trong, đóng cửa lại, nói: “Tắm cho xong đi.”

Kiều Uyển Lâm ở sau cánh cửa kêu gào: “Anh ơi, anh đỉnh nhất luôn á!”

Sáng sớm, ngoài cổng trường rất đông học sinh, thầy giám thị đứng một bên, không ít nam sinh cà lơ phất phơ chen chúc trên đường thắt cà vạt.

Xe mô tô gầm rú tiến vào, làm các học sinh lần lượt quay đầy lại —— Dưới vô vàn ánh mắt, Lương Thừa giảm tốc chạy vào trong cổng, tắt máy xuống xe.

Kiều Uyển Lâm cũng bước xuống, cởi mũ bảo hiểm trắng tinh tiệp màu với bộ đồng phục ra.

Công nhân viên chức có chỗ đỗ xe riêng, Kiều Uyển Lâm theo cùng Lương Thừa đỗ xe xong, nói: “Anh ơi, chiếc Audi này là xe của thầy Đoạn nè. Chiếc việt dã ở hướng đông là xe của thầy trưởng phòng đào tạo, chiếc Buick đâu rồi ta, chắc là thầy hiệu trưởng chưa tới…”

Lương Thừa túm cà vạt cậu, dắt cậu ra ngoài, nói: “Đây không phải cửa hàng 4S (*), không cần cậu giới thiệu.”

(*) cửa hàng 4S: cửa hàng bán xe hơi

Kiều Uyển Lâm nói: “Vậy nếu anh muốn tìm hiểu bất cứ chuyện gì thì cứ hỏi em nha.”

Bọn họ tách ra ở tòa nhà thí nghiệm, Kiều Uyển Lâm đưa mắt tiễn Lương Thừa tiến vào, lần đầu tiên cậu hy vọng mau đến tiết thí nghiệm đến thế.

Chưa tới nửa ngày thì trong trường đã lan truyền tin tức có một anh trai đẹp đến làm trợ giảng.

Giờ nghỉ giữa tiết, Điền Vũ đi sang lớp khác dạo một vòng, quay về hỏi: “Uyển thần, nghe nó mày tới trường cùng với anh trợ giảng mới, hai người quen nhau à?”

Kiều Uyển Lâm đang đọc một quyển “Thời sự chính trị”, mượn ở thư viện thành phố, sắp hết hạn mượn rồi nên phải mau chóng đọc cho xong, cậu nói: “Ừa, bà ngoại tao là chủ thuê nhà của ảnh.”

Điền Vũ nói: “Thế lại chẳng tiện lợi hơn cho mày cúp tiết à?”

Kiều Uyển Lâm sực tỉnh, cậu một lòng để Lương Thừa đến làm trợ giảng nhưng lại quên mất vấn đề này —— Lương Thừa có nhắm mắt cho qua với cậu không? Nếu như không, vậy vướng mắc ân tình thì cậu nên đi lối nào đây?

Điền Vũ nói tiếp: “Nghe nói anh ấy đẹp trai lắm, mày với anh ấy ai đẹp hơn?”

Phạm vi của trợ giảng chủ yếu là ở tòa nhà thí nghiệm, cho nên mọi người đều chưa nhìn thấy mặt Lương Thừa, đợi đến chiều, học sinh lớp số Một đều nhanh chóng xông đến phòng thí nghiệm.

Bầu không khí rất ồn ào, Kiều Uyển Lâm đã quen ngồi trong góc, cũng tiện cho cậu lén lười biếng. Các bạn học xung quanh bàn luận sôi nổi, trong lòng cậu không thể tả rõ là cảm xúc như thế nào, ưu việt, vui vẻ, bởi vì cái người mà mọi người đang tò mò kia chỉ có mình cậu quen.

Chu Tinh lấy thân phận cán sự môn Sinh đi đến văn phòng, khi chạy về mặt rất phấn khởi, nói: “Các bạn, trợ giảng mới tới tui đã từng gặp rồi!”

Mọi người mồm chín miệng mười hỏi đó là ai.

“Tất cả chúng ta đều từng gặp rồi!” Chu Tinh lắc lắc ngón tay đến hàng đầu tiên từ dưới đếm lên, “Chính là người mà lớp trưởng chạy tới ôm ở ga tàu lửa hôm lễ hội văn hóa đó!”

Kiều Uyển Lâm quên mất tiêu chuyện này, dưới ánh nhìn của mấy chục đôi mắt, sóng não đột nhiên tắt lịm, một đám người vây tới xác nhận, cậu túng quẫn gật đầu.

Không biết là ai nói: “Hóa ra chuyện tình sân ga vẫn chưa kết thúc.”

“Mà tiến hóa thành tình yêu học đường rồi.” Điền Vũ lại bắt đầu bịa chuyện, “Uyển thần, anh ấy vì mày nên mới đến làm trợ giảng đúng không?”

“Đây chính là tình yêu công sở đúng không?”

“Mỗi một loại tình yêu đều đáng được tôn trọng!”

Kiều Uyển Lâm cố gắng nối sóng não của mình, nói: “Mấy đứa bây bị hâm à?”

Trong phòng học cứ ầm ĩ suốt, giống như một nồi sủi cảo vừa sôi sùng sục vừa hân hoan phấn khích, sau khi chuông vào lớp vang lên, cửa phòng lại được mở ra, tất cả mọi người đồng loạt im lặng nhìn về phía cửa.

Lương Thừa cầm theo một xấp mẫu báo cáo thí nghiệm đứng ở đó, vóc dáng cao lớn, áo sơ mi đen khoác thêm một cái áo blouse trắng mở toang, át bớt tính khí lưu manh, tăng thêm một chút nho nhã, duy chỉ có biểu cảm là vẫn lạnh lùng như cũ.

Kiều Uyển Lâm ngẩn ra, lúc nhỏ nơi cậu thường tới nhất là bệnh viện, từng gặp được rất nhiều người mặc áo blouse trắng, thậm chí Kiều Văn Uyên còn từng khoác áo blouse trắng lên người cậu, hỏi cậu sau khi lớn lên có muốn mặc như thế này không.

Với bộ đồ này cậu không hề có cảm giác mới mẻ nào, nhưng giờ khắc này nhìn Lương Thừa lại cảm thấy vừa mới mẻ vừa kỳ diệu.

Khí chất cương quyết khó đoán trên người Lương Thừa đã bị phong ấn, nếu sắc mặt không xa cách thì chắc đã trở thành một con người mới rồi.

Lương Thừa nhìn lướt qua những gương mặt thanh thiếu niên, rồi dừng lại ở một gương mặt trong số đó, sau đó xoay người viết họ tên và số điện thoại lên bảng trắng.

Viết xong, anh đứng trên bục giảng phát mẫu báo cáo, hoàn toàn không có ý định giới thiệu bản thân.

Mọi người trơ mắt chờ đợi một lúc rồi bắt đầu nghị luận xôn xao, Lương Thừa ngước mắt lên nhìn, cả đám lập tức làm thinh chỉ còn lại tiếng lọc cọc ghi lại số điện thoại.

Điền Vũ ghé lại gần, khẽ nói: “Anh trai này coi bộ khó chọc lắm à nha.”

Kiều Uyển Lâm nói: “Mày đừng chọc anh ấy thì không có chuyện gì đâu.”

“Đương nhiên là tao không chọc rồi, tao thẳng thế cơ mà.” Điền Vũ đụng cánh tay cậu, “Quá trời đứa lưu số điện thoại thầy luôn kìa, mày có ghen không?”

Kiều Uyển Lâm ma xui quỷ khiến móc ra một hộp sữa chua, bảo Điền Vũ ngửi mùi chua rồi mới uống, nói: “Mày nói đủ chưa?”

ở dãy bên kia, có người ở dưới bàn bấm điện thoại, tiếc nuối nói: “Số điện thoại với số WeChat không giống nhau mà… không tìm được.”

Nội tâm Kiều Uyển Lâm: Làm mỗi cái thí nghiệm xoàng xĩnh thôi mà cũng cần kết bạn WeChat à?

Các mục bài học được liệt kê ra, mỗi người mỗi tờ ai làm phần người nấy, Lương Thừa từ trên bục giảng đi xuống, chú ý bao quát cả lớp. Vừa đi ngang hàng thứ nhất đã bị kéo lại, ba bốn học sinh bu xung quanh anh hỏi han.

Một mình Kiều Uyển Lâm ngồi trong góc, buồn chán đến nỗi lấy khăn lau kính của Điền Vũ ra lau kính hiển vi, thỉnh thoảng quan sát một xíu, hôm nay người cần được giúp đỡ hình như nhiều hơn bình thường.

Cậu còn lo lắng tính cách Lương Thừa quá lạnh lùng, các bạn học sẽ hạn chế tiếp xúc, xem ra là cậu lo bò trắng răng rồi.

Nhưng Lương Thừa là do cậu trăm công nghìn sức tìm về, cũng được hoan nghênh hơn trong tưởng tượng, vì sao cậu vẫn còn chưa vừa lòng? Cậu tự biên tự diễn: “Cả nửa buổi chỉ giúp mỗi mấy người kia, mấy bạn khác phải làm sao?”

Điền Vũ nói: “Không sao, dù gì mày cũng làm biếng mà.”

Kiều Uyển Lâm hết nói nổi, dứt khoát cắm đầu đọc cuốn sách kia. Khoảng mười mấy phút sau, cậu lòng không tạp niệm đọc đến chương cuối, trên mặt giấy bỗng nhiên xuất hiện một cái bóng xám.

Sau đó, ngón tay trỏ từng dí lên xương quai xanh của cậu chợt duỗi ra, gập lại gõ hai tiếng trên mặt bàn.

Kiều Uyển Lâm ngẩng đầu lên, Lương Thừa đứng ở bên bàn nhìn từ cao xuống thấp, bắt gọn hành vi của cậu.

Cậu níu góc sách, muốn thử xem Lương Thừa có bỏ qua cho cậu không: “Em đâu có gọi anh.”

Lương Thừa nói: “Chỉ có mình cậu đang làm chuyện không liên quan tới môn học.”

Kiều Uyển Lâm nói: “Tiến độ của em kém hơn mọi người một chút.”

Lương Thừa không hề trách móc cậu, anh bước một bước đến bên cạnh cậu, trực tiếp cầm luôn quyển sách dưới tay cậu đi, rồi cúi người, dùng âm lượng chỉ có hai người có thể nghe thấy, nói: “Cậu bảo tôi đến làm trợ giảng là vì muốn tôi xem cậu cà lơ phất phơ như thế này ư?”

Kiều Uyển Lâm thầm nhủ, anh chỉ toàn chỉ cho người khác, đâu có nhìn đến em, vẫn chưa phản bác được thì Lương Thừa đã lấy ghế ra ngồi xuống, nhìn chằm chằm cậu làm thí nghiệm.

Kiều Uyển Lâm bẽ mặt giây lát, tiện tay cầm một cái nhíp lên, nhưng lại cảm thấy mình mới là kẻ đang bị người ta kẹp.

Sau khi hết tiết, một đám học sinh vây quanh bục giảng xin WeChat của Lương Thừa, phần lớn đều là con gái. Kiều Uyển Lâm hiểu được sự thu hút giữa những người khác giới, cậu quay về phòng học, không ngờ Điền Vũ cũng hỏi cậu có số WeChat của Lương Thừa không.

Cậu thấy lạ lùng nên hỏi: “Mày kết bạn với anh ấy làm gì?”

“Tao không bỏ qua bất kì một người con trai nào trên mét tám.” Điền Vũ nói, “Anh trợ giảng cao như thế, đương nhiên là hẹn ảnh đi chơi bóng rổ rồi!”

Cũng khá nhiều nam sinh có suy nghĩ này, Kiều Uyển Lâm lười gửi cho từng người nên cậu gửi luôn mã QR của Lương Thừa vào nhóm chat của lớp. Cậu quay về danh sách trò chuyện, nếu như Lương Thừa kết bạn với nhiều người nữa, vậy có phải ảnh đại diện của cậu sẽ rớt xuống phía dưới cùng không?

Cậu nhắn bừa cho Lương Thừa một cái emo.

Lương Thừa: Cậu rảnh lắm phải không?

Kiều Uyển Lâm có sở trường giết chết cuộc trò chuyện, cậu trả lời: Em đặt đơn, bánh nướng thịt bò ở căn tin lầu một.

Thời gian này căn tin không mở cửa, hơn nữa Lương Thừa là trợ giảng, không có lý gì phải đi làm sai vặt nữa. Kiều Uyển Lâm trả lời xong thì cất điện thoại, quả nhiên là Lương Thừa không thèm để ý đến cậu.

Ban ngày náo nhiệt đủ rồi, tiết Vật lý cuối cùng bầu không khí trở nên nặng nề, đợi đến giờ tự học buổi tối thì lớp học trở thành một vùng nước chết.

Tay trái Kiều Uyển Lâm chống cằm, tay phải múa bút thành văn, chuông hết tiết vang lên,năm phút nữa là đến tiết học buổi tối, ai cũng ngồi trên ghế ăn đồ ăn lót dạ.

Bỗng nhiên, Lương Thừa xuất hiện trước cửa phòng học của cậu.

Trợ giảng rất ít khi đến khu nhà dạy học, không ít người bất ngờ, cũng có người cho rằng anh tới để giao bài tập, chỉ có Kiều Uyển Lâm viết xong dừng bút, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Lương Thừa nhìn thấy cậu, dùng giọng điệu như đang điểm danh để nói: “Kiều Uyển Lâm, ra đây một chút.”

“Ò…”

Kiều Uyển Lâm lo sợ đứng dậy, xảy ra chuyện gì thế, bản báo cáo của cậu có vấn đề gì sao? Hay là anh đi làm được một ngày thì hối hận nên muốn từ chức?

Ra đến hành lang, cậu bất an hỏi: “Sao thế anh?”

Lương Thừa móc ra một túi ni lông cất trong túi áo rộng, bên trong dính dớp dầu mỡ, chứa một cái bánh nướng thịt bò thơm phức nóng hổi mới ra lò.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.