Mùa hè đến, khách du lịch đến Bình Hải cũng nhiều hơn, mấy quán nhỏ ven đường lúc nào cũng tấp nập, mấy nhà hàng cao cấp hơn thì người người xếp hàng dài ngoài cửa.
Cả Lương Thừa và Kiều Uyển Lâm đều không muốn lãng phí thời gian đợi chờ, lái xe đi dọc hai con phố mà vẫn không tìm được chỗ nào hợp ý.
Kiều Uyển Lâm nói: “Không phải là em không mời anh, mà là ông trời muốn tiết kiệm tiền giúp em.”
Lương Thừa đang định phản bác thì màn hình điện thoại trên bục cần số sáng lên, hiển thị người gọi là “Anh Ứng”, quên đem tai nghe nên anh bắt máy trực tiếp luôn: “Alo?”
“Hôm nay có được nghỉ không?” Ứng Tiểu Quỳnh hỏi.
Hai ngày cuối tuần là dịp bận rộn nhất của nhà hàng, Lương Thừa nói: “Có chuyện gì à?”
Ứng Tiểu Quỳnh trả lời: “Đương nhiên rồi, có chuyện quan trọng tìm mày bàn bạc đây.”
Lương Thừa đang rẽ ở ngã tư, mặc cả nói: “Giữ chỗ cho em, em với Kiều Uyển Lâm cùng tới, còn nếu không thì em không rảnh.”
“Á đù, hai đứa bây đang hẹn hò à?” Ứng Tiểu Quỳnh sảng khoái đồng ý, “Khoan hưởng thụ thế giới hai người, mau tới đây đi!”
Kết thúc cuộc gọi, chuyện ăn uống cũng đã quyết định xong, Lương Thừa vươn tay ra mở đài, bốp, bị Kiều Uyển Lâm đánh cho một phát rụt tay về lại vô lăng. Sao thế, anh hỏi.
Kiều Uyển Lâm mất hứng: “Ai muốn mời anh ăn hải sản đâu, mắc muốn chết luôn.”
Lương Thừa bật cười: “Chúng ta ăn quỵt Ứng Tiểu Quỳnh một chầu, được không?”
Nửa tiếng sau, Lương Thừa và Kiều Uyển Lâm đến nhà hàng, phóng mắt nhìn vào, trong sảnh lớn đều đã kín chỗ, cả hai đều đồng loạt chửi thầm Ứng Tiểu Quỳnh không đáng tin chút nào.
Trưởng ca dẫn bọn họ tới văn phòng giám đốc, gõ cửa mở ra, một căn phòng lớn nhưng không có bất kì bàn làm việc nào, ở giữa đặt một cái giường đôi, tivi, giá để tạ tay, bên trái tường treo một bức “Thục đạo nan” (*), bên phải treo “Nụ cười nàng Mona Lisa”.
(*) Thục đạo nan: một bài thơ của Lý Bạch
Kiều Uyển Lâm đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng vào phòng vẫn thấy mông lung, Lương Thừa cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, không biết nên nói cái gì.
Hai người đứng như trời trồng, lão Tứ hất đầu: “Có phải bây giờ tao nổi quá nên bọn mày có cảm giác xa cách không?”
Trên bàn trà bày mấy món ăn, nguyên liệu do lão Tứ đích thân chọn lựa, bên cạnh đặt một thùng whisky, nào là Mars Shinshu, Glenmorangie, Bowmore, Balvenie, đủ loại nhãn hiệu.
Kiều Uyển Lâm ngồi trên sô pha lười, hơi thấp, kế bên cạnh bắp chân thon dài thẳng tắp của Lương Thừa.
Lần trước bốn người cùng tụ họp cũng là ở nơi này, ăn lẩu cà ri, bàn bạc chuyện mua cửa hàng, lần này chuẩn bị cả một thùng rượu, Lương Thừa hỏi: “Định mở cửa hàng bán rượu và thuốc lá à?”
Ứng Tiểu Quỳnh chê bai nói: “Mày quê mùa thế, anh đây muốn mở quán bar.”
Phố Phạn Đế trong khu tập trung thương mại ở phía tây là nơi hiện đại nhất Bình Hải, có rất nhiều cửa hàng thời trang, vô số nhà thiết kế và buyer đều chọn nơi đây, bốn năm trước từng có người mở một quán bar trên con đường này.
Quán bar đó cực kỳ nổi, trước tiên là người đi đầu trong giới thời thượng, sau đó ngày càng phát đạt, ngày càng có nhiều người tranh nhau đầu tư, mấy năm nay đã biến thành một con phố quán bar luôn rồi.
“Mắt của anh.” Ứng Tiểu Quỳnh nói nửa câu thì dừng lại uống hớp rượu.
Kiều Uyển Lâm đoán: “Anh còn biết kẻ mắt nữa hả?” (*)
Ứng Tiểu Quỳnh cạn lời đổi sang một từ gần nghĩa khác: “Tai mắt của anh, báo cáo với anh là ông chủ của một quán bar kia chơi cổ phiếu thua lỗ, cần tiền xoay vòng, nên muốn bán quán đi.”
(*) Ứng Tiểu Quỳnh nói là “nhãn tuyến” mà nhãn tuyến có 2 nghĩa, một là tai mắt, 2 là đường kẻ mắt.
Lão Tứ nói: “Anh Ứng hỏi tao có muốn nhập bọn không, tao thấy cũng ổn phết đó.”
Ứng Tiểu Quỳnh hỏi Lương Thừa: “Đều là anh em với nhau, mày có muốn tham gia không?”
Bình thường Lương Thừa không uống giọt rượu nào, thậm chí cũng chưa từng vào quán bar, tự dưng được mời nhập bọn kinh doanh quán bar, quả thật anh chẳng có hứng thú gì mấy, nói: “Anh Ứng, ban đầu anh mở quán nhậu cho nên có kinh nghiệm mở nhà hàng, chứ quán bar thì khác đó.”
“Đúng vậy, anh cũng lo chuyện này.” Ứng Tiểu Quỳnh nói, “Nhưng anh cứ thích thử thách thế đấy.”
Kiều Uyển Lâm im lặng ăn thịt, trong lúc phỏng vấn cậu từng nhìn thấy thảm cảnh của những kẻ đầu tư thất bại, không yên tâm lắm, hỏi: “Anh Ứng, anh có chắc chắn không đấy?”
Ứng Tiểu Quỳnh bật cười, vết chân chim nhàn nhạt hiện lên, nói: “Nhóc đang lo lắng thay anh, hay là lo lắng thay Lương Thừa?”
Kiều Uyển Lâm: “Em lo lắng thay vlogger triệu người theo dõi.”
Lão Tứ thầm nhủ, liên quan đếch gì tới mình, chế nhạo: “Nhóc con này mau đi ngủ đi, uống mỗi ly bia cũng say được, sao mà hiểu con đường quán bar này chứ.”
Kiều Uyển Lâm “xùy” một tiếng, không chen lời nữa. Hàn huyên chuyện quán bar một hồi, Ứng Tiểu Quỳnh cũng thấy chán rồi, cười đểu với cậu, hỏi cậu với Lương Thừa đi hẹn hò ở đâu vậy.
Lương Thừa nói: “Nhà Trình Hoài Minh.”
Ngay tức khắc Ứng Tiểu Quỳnh đứng đắn trở lại: “Sao không gọi anh mày theo, lâu lắm rồi không gặp đội trưởng Trình.”
Bầu không khí quái gở ở kho hàng Lĩnh Hải vẫn khắc sâu trong tim Kiều Uyển Lâm, cậu hỏi: “Anh Ứng, anh quen cảnh sát Trình à?”
“Ờ, ổng từng bắt anh.” Ứng Tiểu Quỳnh giống như đang kể một sự tích gì quang vinh lắm, “Sau này anh làm tai mắt cho ổng mấy năm trời, bố tiên sư, thỉnh thoảng ổng cũng lắm điều ghê gớm.”
Kiều Uyển Lâm đã thành công chuyển chủ đề của Ứng Tiểu Quỳnh, hóng hớt được cả một giỏ chuyện hay ho khi làm tai mắt cho cảnh sát của hắn, bất tri bất giác đã ăn no căng, cậu nằm ngả ra sau bắt đầu buồn ngủ.
Trong lúc mơ mơ màng màng, có người ấn vai cậu xuống, sau đó cậu dựa vào bắp chân Lương Thừa, gối lên đầu gối anh, xương cốt rắn chắc cấn vào quai hàm cậu đau nhức nhưng bàn tay bỗng nhiên ấp lên đầu cậu thì rất thoải mái.
Hơi men whisky dường như đã làm cậu say, không muốn nhúc nhích nữa, đợi mọi người rời đi, cốc chén ngổn ngang đều được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng cậu và Lương Thừa vẫn lười biếng muốn làm “tu hú chiếm tổ”.
Thấy cậu héo rũ rồi, Lương Thừa nói: “Hay là lên giường anh Ứng ngủ một lát đi.”
Kiều Uyển Lâm vẫn không nhúc nhích gì, hỏi: “Anh có nhập bọn đầu tư quán bar không?”
“Không có khả năng lắm.” Lương Thừa nói, “Hôm nào đến phố Phạn Đế xem thử.”
Kiều Uyển Lâm nói: “Tiệm bán hoa kế bên bệnh viện mà cũng thua lỗ được, anh làm việc đàng hoàng chút đi.”
Đó là lịch sử đen của Lương Thừa, anh nói: “Tiệm bán hoa cũng có phải một mình anh kinh doanh đâu, Trịnh Yến Đông cũng có phần mà.”
Kiều Uyển Lâm nhớ lại chiếc Lexus màu đen kia, năm xưa cơn ghen kéo tới ùn ùn, hoang đường nhận định người ta có quan hệ với Lương Thừa, cậu hỏi: “Trịnh Yến Đông kết hôn chưa?”
“Vẫn chưa.” Lương Thừa nói, “Sao lại hỏi chuyện này.”
“Chỉ là thấy hồi xưa mình khờ quá.” Kiều Uyển Lâm khẽ cười, “Em còn đoán anh ta là bạn trai cũ của anh nữa chứ, thật ra em vốn không biết tính hướng của anh ta, thậm chí là em cũng không dám chắc về tính hướng của anh nữa.”
Lương Thừa nói: “Anh——”
Cửa mở ra, Ứng Tiểu Quỳnh lượn một vòng lại về ngủ trưa.
Kiều Uyển Lâm rời khỏi chân Lương Thừa, liên tục vuốt mái ra sau đến khi tỉnh táo. Trên đường về nhà cậu báo cáo công việc cho Bào Xuân Sơn, nên cả hai đều làm thinh không nói gì.
Thứ Hai họp, Bào Xuân Sơn vốn cũng chẳng hy vọng gì mấy, nhưng không ngờ lại giành được phỏng vấn độc quyền. Không rõ bà có hài lòng hay không nhưng mà đã trực tiếp giao cho Kiều Uyển Lâm toàn quyền phụ trách.
Theo sau đó là tăng ca, Kiều Uyển Lâm chạy hai ba bận đến khu chung cư dành cho người nhà cán bộ, sợ Trình Lập Nghiệp lao lực quá nên vừa hỏi vừa tán gẫu, sau khi kết thúc lại về đài truyền hình viết bản thảo.
Đợi bản thảo phỏng vấn chính thức hoàn thành, Kiều Uyển Lâm in ra một bản mang về nhà, gửi tin nhắn cho Lương Thừa, hỏi tối nay anh tới được không.
Lương Thừa đồng ý, nhưng đến gần sáng mới sang, tắm sơ qua trong khu phẫu thuật bệnh viện, mặt mày minh mẫn nhưng chất giọng khàn đặc không giấu được vẻ mệt mỏi.
Anh ngồi bên giường Kiều Uyển Lâm, vắt chéo hai chân, vuốt ấn đường cho tỉnh táo: “Có chuyện gì sao?”
Kiều Uyển Lâm đưa bản thảo cho Lương Thừa, nói: “Ngày mai là quay chính thức, anh xem thử phần nhắc đến bạo lực gia đình, có vấn đề gì thì em sửa luôn trong tối nay.”
“Ông giời của tôi ơi.” Lương Thừa mệt mỏi lái xe về đây, chỉ vì chuyện này, “Em chụp hình gửi cho anh không được sao.”
Kiều Uyển Lâm nói: “Trước khi phát sóng cần phải giữ bí mật, lỡ như anh tiết lộ bản thảo của em thì làm sao.”
Lương Thừa cười xòa một tiếng, đọc hết mấy đoạn, không có vấn đề gì, chuyện năm xưa được xử lý thành một kiểu vụ án mơ hồ, không ai đoán ra đương sự là ai.
Tay cầm tờ giấy, đọc một hồi cũng lên tinh thần, nên cũng đọc qua những nội dung khác, chợt nhìn thấy một dòng, Kiều Uyển Lâm đã hỏi Trình Lập Nghiệp có gì muốn nói với đương sự không.
Kiều Uyển Lâm nói: “Mục này là em đã hỏi ông ấy trước đó, đã định truyền đạt lại cho anh với dì Hạ thôi, nhưng sau đó em nghĩ, hy vọng có thể quay lại cảnh này, xem như là một lời xin lỗi công khai chỉ có anh và ông ấy biết.”
Bản thân Lương Thừa cũng chưa từng có yêu cầu gì xa xỉ, anh không căm hận Trình Lập Nghiệp, chỉ là chán ghét quá lâu, giờ phút này giống như tất cả cảm xúc đều đã nhạt dần, tảng đá trong lòng hóa thành bột phấn, để lại cho anh sự nhẹ nhõm mà đã từng được ví như “khó hơn lên trời”.
“Cảm ơn em.” Anh nói.
Kiều Uyển Lâm cười đùa: “Không cần đâu, em nhận được cảm giác thành tựu rồi, rất thỏa mãn.”
Lương Thừa hiểu cảm giác đó, giống như hiệu ứng Dòng chảy (*) nảy sinh mỗi khi anh làm phẫu thuật, là khoái cảm mà không từ ngữ nào có thể miêu tả được. Từ lâu anh đã biết được khát khao của Kiều Uyển Lâm đối với ngành phóng viên này chắc hẳn cậu sẽ mãi mãi thích thú nó.
(*) hiệu ứng Dòng chảy: là trạng thái tâm trí hoạt động mà trong đó cá nhân thực hiện một hành động được “nhúng” ngập trong dòng cảm xúc và sự tập trung nguồn năng lượng, tham dự một cách toàn vẹn và tận hưởng trong quá trình hoạt động diễn ra.
Lúc này, Kiều Uyển Lâm nói: “Đây là phỏng vấn đầu tiên em toàn quyền phụ trách, sau khi chương trình phát sóng, nếu mẹ em xem được thì tốt quá.”
Lương Thừa lặng thinh một hồi rồi hỏi: “Em làm phóng viên, là do ảnh hưởng từ mẹ em à?”
“Ừm.” Kiều Uyển Lâm đáp, “Mẹ em là một người rất lý trí, hồi đại học mẹ học khoa Luật, sau đó nhận ra mình thích ngành báo chí, nên mặc kệ tất cả mà chuyển ngành luôn.”
Lương Thừa chợt bật cười một tiếng, ánh mắt rất lạnh, nói: “Bà ấy rất thành công.”
Kiều Uyển Lâm gật đầu: “Mẹ em có yêu cầu rất cao với bản thân, cũng tính là chủ nghĩa hoàn mỹ đó.”
“Trên thế giới không có ai hoàn mỹ cả.” Lương Thừa trầm giọng nói, “Người bình thường đều sẽ phạm sai lầm.”
“Mẹ em nói sai lầm lớn nhất đời mẹ là gả cho ba em.” Trông Kiều Uyển Lâm có vẻ buồn bã, “Mẹ sinh ra em, em lại mang bệnh trong người, có phải cũng tính là sai lầm không?”
Lương Thừa hơi lơ đãng: “Anh không biết.”
Kiều Uyển Lâm còn tưởng sẽ nhận được lời an ủi: “Anh không biết nói chuyện gì hết…”
Cậu kéo Lương Thừa dậy, thấy anh đã mệt mỏi đến độ không phân biệt được dao phẫu thuật với dao cắt trái cây luôn rồi, cậu đẩy anh ra ngoài, không nói “Anh đi ngủ đi”, mà nói “Em buồn ngủ rồi”.
Ngày hôm sau, Kiều Uyển Lâm phải đi quay nên dậy sớm đi làm rồi. Trong nhà chỉ còn lại ba bác sĩ, mỗi người kể một câu về bệnh viện của mình, không tìm được chủ đề nào khác nữa.
Lương Thừa đến bệnh viện thay áo blouse trắng, ký hết những tài liệu cần ký mỗi ngày rồi bắt đầu công việc ở khu khám bệnh.
Một đôi vợ chồng bế theo con mình tới, chỉ mới tám tháng tuổi, nằm ngủ say sưa trong lòng bố. Lương Thừa luồn tay vào chăn quấn, áp ống nghe lên ngực, tiếng tim thứ hai tách đôi, hơi yếu, sụn sườn hai đến sụn sườn bốn bên trái xương ức có tạp âm.
(*) những thuật ngữ này giải thích thì dài dòng quá, cũng không ảnh hưởng gì đến tình tiết, các bạn cần tìm hiểu thì cứ google. Từ giờ về sau thuật ngữ nào cần giải thích thì mình mới giải thích nha, cho đỡ cắt ngang mạch truyện
Đợi có kết quả kiểm tra liên quan, chẩn đoán là tứ chứng Fallot, Lương Thừa kiến nghị nhập viện.
Người bố đi làm thủ tục xử lý, người mẹ trẻ bồng con dỗ dành, trong lúc đung đưa vang lên tiếng kêu thanh thúy. Đứa trẻ tỉnh giấc, rút tay ra khỏi chăn, trên cổ tay be bé đeo một chiếc chuông nhỏ.
Lương Thừa nhìn đôi mắt như hai quả nho đen kia, nói: “Nhóc thời thượng thật.”
Dường như đứa bé đang cười, chảy ra một dòng nước dãi, người mẹ nói: “Đây là chuông cầu phúc ở chùa Lạc An, cao tăng khai quang đích thân bện cho, nghe nói linh nghiệm lắm.”
Lương Thừa trước giờ đều không tin thần phật, cũng không kính quỷ thần, có phản nghịch cũng không quan tâm, nên anh không đáp lời.
Không ngờ người mẹ nói: “Bác sĩ, tôi tin bác sĩ hơn cả cái chuông này.”
Anh hơi giật mình: “Cám ơn cô.”
“Vì muốn nó sống thật khỏe mạnh nên dù tin hay không, có tác dụng hay không, chúng tôi đều sẽ thử.” Người mẹ đau lòng, nhưng vẫn rất lạc quan, “Có chiếc chuông này, mỗi khi nó reo lên là con tôi lại cười, ngây ngô chảy dãi, vậy là đủ rồi.”
Không nhớ hôm nay đã tiếp nhận bao nhiêu ca bệnh nhưng mỗi khi Lương Thừa rỗi rãi một chút là lại nhớ tới lời nói của người mẹ kia.
Chập tối làm việc xong, mây đen tích tụ dày đặc ở chân trời, đã mấy ngày rồi không mưa, thành phố này đang rất cần được tưới mát.
Tới đèn đỏ, anh gửi tin nhắn cho Kiều Uyển Lâm: Quay xong chưa?
Không trả lời tức là đã trả lời, cậu vẫn còn đang bận.
Lương Thừa hiếm khi giở thói trẻ con, ngón tay gõ liên hồi: Hôm đó em vẫn chưa trả lời anh.
Lương Thừa: Còn bốn ngày nữa.
Lương Thừa: Sinh nhật giả đó còn ăn mừng nữa không?
Lương Thừa: Không cần sao?
Lương Thừa: Sau này cũng không cần sao?
Trước cổng chùa Lạc An có mấy chục bậc thang, những phiến đá màu xanh xám ướt thành màu sẫm, lá rụng hai bên dính dớp ở trên, một tiếng sau, chiếc việt dã đỗ lại dưới bậc thang.
Lương Thừa chui vào màn mưa bụi, điện thoại vang lên, Kiều Uyển Lâm gọi tới.
Anh nghe máy, ở trong điện thoại Kiều Uyển Lâm hỏi: “Biết rõ đó là sinh nhật giả rồi mà… Anh giở chứng à?”
“Vậy quà sinh nhật thì sao.” Lương Thừa nói, “Qua tám năm mới tặng, em còn muốn nữa không?”