Tâm Nhận

Chương 11: Xấc xược (4)



Đau!

Đầu váng mắt hoa…

Cả người Hứa Nhận bị xô vào bên cạnh bồn nước trong WC nam, khóe miệng có một vết máu bầm, má bị ăn vài quả đấm.

Bên tai tràn ngập tiếng nước WC chảy ào ào, dường như đối phương không có dấu hiệu dừng lại.

Hai học sinh nam giữ chặt cánh tay to khoẻ của anh, đẩy anh đến trước mặt Vương Khôn.

“Nhận trong lưỡi dao à.” Vương Khôn kéo dài giọng, hất cằm, giơ tay, tát một cái vào mặt anh, đánh đến mức anh hoa mắt chóng mặt, khóe miệng tí tách tơ máu: “Tao rất muốn nhìn xem, con dao như mày, rốt cuộc sắc bén đến nhường nào.” Dứt lời, cậu ta nhấc chân, đạp vào bụng anh, đạp anh ngã lăn ra góc tường.

Hứa Nhận nhắm chặt mắt, giảm bớt cảm giác đau đớn trên bụng, tay anh, không nhịn được mà run rẩy, lẳng lặng sờ vào trong túi, nơi đó, có một con dao sắc nhọn.

Dao của anh, rốt cuộc sắc bén đến nhường nào à.

Muốn thử không?

Anh đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt xẹt qua một tia hung ác.

Nhưng biểu cảm ngoan tuyệt này, cũng chỉ lướt qua vài giây. Vài giây sau, anh buông lỏng con dao, chậm rãi quay đầu, dùng tay áo lau máu tươi trên khoé miệng, cười với Vương Khôn, nói: “Dao đã cùn rồi.”

———-

Dương Tĩnh chạy về lớp học, không tìm được Hứa Nhận, cậu ngẩng đầu nhìn về phía camera theo dõi trên hành lang, bọn họ sẽ không đánh nhau ở đây.

Đang suy nghĩ, bọn Vương Khôn đã từ trong phòng vệ sinh đi ra, vừa nói vừa cười, tâm trạng rất tốt.

“Tao cứ nghĩ xương cốt nó cứng cáp lắm đấy.” Vương Khôn “Phì” một tiếng: “Rác rưởi.”

“Trong cái trường này, người dám đối nghịch với anh Khôn không nhiều lắm, coi như thằng chó đấy biết điều.”

“Đúng vậy!”

……

Dương Tĩnh gọi bọn họ lại, hỏi: “Hứa Nhận đâu?”

Vương Khôn dừng bước, nhìn về phía Dương Tĩnh, Dương Tĩnh đi theo Trình Trì, cậu ta không định dính vào cậu, nói qua quýt: “Ở WC, tôi vừa mới dạy dỗ anh ta một trận, đúng là đồ nhu nhược, không có sức lực gì, sao thế, cậu cũng có hứng thú hả?”

“Không có việc gì.” Dương Tĩnh châm điếu thuốc, không muốn nói lời thừa thãi với bọn chúng. Bọn Vương Khôn cũng lười giải thích thêm, lập tức đi xuống cầu thang.

Dương Tĩnh đứng dựa vào tường, hút thuốc, gửi tin nhắn cho Trình Trì, tin nhắn vừa mới gửi đi, cậu đã nhìn thấy Hứa Nhận từ trong WC đi ra, khập khiễng, cúi người, tay che bụng, trên mặt tràn đầy vết bầm tím và máu, bộ dáng vô cùng chật vật.

“Hướng dẫn Viên Hứa.” Dương Tĩnh kẹp tàn thuốc trong tay, cười với anh: “Chẳng phải lúc ở trên núi Nga Mi anh rất kiên cường, còn dám cá cược với A Trì sao, tại sao mới qua một thời gian, anh lại trở thành tôm mềm, không còn sức đánh nhau nữa rồi?”

Hứa Nhận nhìn cậu một cái, không trả lời, hỏi lại: “Trình Trì bảo cậu tới à?”

“Tưởng bở.” Dương Tĩnh phủ nhận: “Tôi ấy à, chẳng qua là tới xem náo nhiệt thôi.”

“Hoá ra cậu lại có hứng thú với tôi như vậy.” Khoé miệng Hứa Nhận cong lên, cười nhạt: “Hay là muốn hi hi hi với tôi?”

Dương Tĩnh nghe anh nói đến suýt sặc, nhưng không đáp trả, tên này, có phải nắm rõ cậu sẽ không dám làm gì anh hay không! Nhưng phải nói, cậu cũng không định làm gì anh thật, nhìn Trình Trì vừa rồi khẩn trương như vậy…

Thôi thôi, Dương Tĩnh ném tàn thuốc đi, hỏi anh: “Anh muốn đi bệnh viện không?”

“Trong người không có tiền.”

“……”

———-

Đến bệnh viện kiểm tra toàn thân, xử lý miệng vết thương, bôi thuốc lên vết thương, khi Hứa Nhận đi ra, Dương Tĩnh đã mất kiên nhẫn.

“Xong rồi à?”

“Tô sẽ trả lại tiền cho cậu.”

“Thôi.” Dương Tĩnh lười so đo.

“Tôi sẽ trả.” Hứa Nhận cố chấp nói.

“Được rồi được rồi được rồi.” Dương Tĩnh mất kiên nhẫn ném tàn thuốc lên bồn hoa ven đường, sau đó ngồi lên motor Hamlet phong cách của mình: “Lên đi, tôi đưa anh về.”

———-

Trình Trì nghe thấy tiếng motor gầm rú, từ trên giường nhảy xuống, bò đến bên cửa sổ nhìn xuống hoa viên, Hứa Nhận tháo mũ bảo hiểm, trả cho Dương Tĩnh, hai người nói chuyện một lát, Dương Tĩnh quay đầu xe rời đi, Hứa Nhận vào hoa viên, đi dọc theo con đường rải đầy đá cuội vào trong, trên mặt anh toàn màu xanh xanh tím tím, bàn tay không biết cố ý hay vô tình mà ấn vào bụng trái, người hơi cong, có vẻ dính chút nội thương.

Hừ, đáng đời!

Đột nhiên, anh ngẩng đầu lên, liếc một cái qua cửa sổ phòng cô, tim Trình Trì chợt loạn nhịp, vội vàng rụt đầu lại.

Không thể hiểu được!

Cô ngây người trong phòng cả tối, tâm phiền ý loạn, chơi Liên Minh Huyền Thoại một lát, kết quả lại thua ba trận, càng thêm buồn phiền, tắt máy tính, nằm thẳng đơ trên giường, mãi đến giờ ăn tối, cô mới bị Trình Chính Niên gọi xuống nhà.

Trong phòng ăn, Trình Chính Niên ngồi đầu bàn, Giang Y Lạc ngồi bên cạnh, xuống chút nữa là em gái Trình Gia, còn Hứa Nhận ngồi ngay ngắn ở cuối cùng, trên mặt vẫn dán hai cái băng gạc.

Trình Trì không tình nguyện đi đến ngồi xuống đối diện Hứa Nhận.

“Chào em gái.” Hứa Nhận lễ phép chào hỏi cô.

Trình Trì không thích anh gọi như vậy, cực kỳ không thích, hung hăng trừng anh một cái: “Ai là em gái anh!”

Khoé miệng Hứa Nhận khẽ nhếch, không nói lời nào.

“Trình Trì.” Trình Chính Niên khẽ gằn một tiếng, cuối cùng Trình Trì đành phải đáp, nhếch miệng, gắng gượng nở nụ cười giả tạo: “Chào anh trai.”

“Anh Hứa, anh đánh nhau với người ta hả?” Trình Gia nhìn Hứa Nhận, quan tâm hỏi: “Anh không sao chứ?”

“Bị người ta đánh!” Trình Trì vui sướng khi thấy người gặp họa: “Đáng đời! Trường Mười Ba là nơi anh có thể học sao?”

Trình Chính Niên uy nghiêm trừng mắt nhìn Trình Trì, khiến cô đành phải nuốt lại những lời châm chọc định nói vào trong bụng.

“Trình Trì.” Trình Chính Niên hắng giọng nói: “Anh mới đến, trong trường có người bắt nạt anh, con phải che chở anh, giống như người một nhà.”

“Ồ, con là một cô gái yếu đuối, con đâu có bản lĩnh này…”

Trình Trì còn chưa nói xong mấy lời trào phúng, Trình Chính Niên đã hừ lạnh một tiếng: “Đừng cho là bố không biết con làm gì ở trường, bây giờ bố nói thẳng, nếu lần sau bố lại nhìn thấy trên mặt Hứa Nhận có vết thương, chiếc Ferrari kia của con, bố sẽ gọi người lái đến thị trường xe second-hand, biết chưa?”

Chiếc Ferrari kia chính là bảo bối trong lòng Trình Trì.

“Con biết rồi.” Trình Trì khẽ đáp một tiếng, lại nhìn Hứa Nhận, không biết có phải cô bin ảo giác hay không, trong khoảnh khắc đó, dường như anh đang… Cười?

“Đúng đúng, anh Hứa giống như người nhà chúng ta, chị, chị nên bảo vệ anh ấy, đừng để người xấu bắt nạt anh ấy.” Trình Gia nói.

Trình Trì trợn mắt.

“Con nhìn em gái con mà học tập, lớn như vậy rồi, phải có bộ dáng của người làm chị chứ.” Trình Chính Niên lại ngồi dạy bảo cô.

Trình Trì chán nản vùi đầu lùa cơm, thật sự rất muốn tháo máy trợ thính ra.

“Chú, hôm nay cũng may nhờ có A Trì.” Hứa Nhận mở miệng: “Nếu không có thể cháu sẽ bị đánh thảm hơn rồi.”

Trình Trì nhìn anh, trong lòng bỗng dưng giật nảy, anh gọi cô là gì? A Trì?

Hừ, A Trì là tên anh được gọi hả?

“Thế à?” Mặt Trình Chính Niên giãn ra, ánh mắt nhìn về phía Trình Trì cũng dịu dàng hơn: “Xem ra cô nhóc này chỉ giỏi mạnh miệng.”

“Vâng, A Trì còn nói, sau này mỗi ngày sẽ đi học cùng cháu.”

Cô nói khi nào! Nói khi nào!

“Con không…” Trình Trì đang định giải thích, quay đầu nhìn thoáng qua khuôn mặt tràn ngập ý cười của Trình Chính Niên, cuối cùng đành phải đút thức ăn vào miệng, nuốt lời muốn nói xuống.

Trình Chính Niên thoải mái cười: “Được, vừa khéo, A Nhận cháu giúp chú trông chừng con bé, đừng để con bé tan học rồi lại đi chơi bời lêu lổng.”

“Cháu rõ rồi.” Hứa Nhận khẽ mỉm cười.

Nếu ánh mắt có thể giết người, chắc chắn lúc này Hứa Nhận đã bị cô lăng trì.

———-

Đêm dài, Hứa Nhận mở cửa phòng ra, ngoài cửa, Trình Trì đắp mặt nạ, đằng đằng sát khí tiến vào, đột ngột đến mức khiến anh hoảng sợ, cô vừa tiến đến, túm lấy cổ áo anh, đè chặt anh lên trên tường, đồng thời chân móc một cái, đóng chặt cửa phòng.

Hứa Nhận phát hiện, tuy cánh tay Trình Trì nhỏ nhắn, nhưng thật ra vẫn có lực, một khối cơ nhỏ màu mật ong phồng lên, nhìn qua rất gợi cảm.

“Anh mẹ nó dám tính kế tôi?” Cô dùng sức đè anh vào tường, hung tợn trừng anh, vì biểu cảm thật sự dữ tợn, nên mặt nạ trên mặt rơi xuống một nửa, lại bị cô đắp lại lên mặt, trông vừa buồn cười vừa đáng yêu.

Hứa Nhận chỉ cần dùng chút lực là có thể đẩy cô ra, nhưng anh không cử động, tùy ý để cô túm chặt cổ áo mình, đè anh lên tường.

Hứa Nhận không đáp, hỏi lại cô: “Tôi tính kế em như thế nào?” Vẫn là bộ dáng không ảnh hưởng.

“Hôm nay, ở lớp học, anh ném cặp sách cho tôi!”

“Cho nên?”

“Cho nên lúc ấy Vương Khôn mới không dám tìm anh gây sự!”

“Còn gì nữa?”

“Còn nữa, tối nay anh làm trò trước mặt ông già, anh nói những lời sai sự thật.”

Hứa Nhận bừng tỉnh: “Ồ, xem ra tôi thật sự đã tính kế em.”

Anh thẳng thắn thừa nhận, Trình Trì lại có cảm giác như đấm vào bông, không kìm được mà càng thêm bực mình, túm cổ áo anh, đẩy anh va vào tường, trợn mắt nhìn anh, cao giọng: “Nghe cho rõ, tôi không quan tâm anh có ý đồ gì, muốn làm gì! Nhưng đừng có động đến tôi! Tôi không thích bị người khác dắt mũi, anh có chút thông minh, ông già kia cũng che chở anh, nhưng nếu anh không làm tôi hài lòng, cuộc sống sau này, tôi sẽ khiến anh biết…”

“Tôi phải làm thế nào thì em mới hài lòng?” Anh đột nhiên cắt ngang lời Trình Trì.

“?”

Trình Trì đang định nói thêm vài câu tàn nhẫn, không ngờ tên này lại chiều theo như vậy, không hề tức giận, cô ngẩn ngơ, không biết nên nói gì.

“Tôi phải làm thế nào, mới có thể chiếm được sự yêu thích của em?” Khi Hứa Nhận nói những lời này, hỏi cô, ánh mắt rất sâu.

Hết chương 11

Lời editor: Ngoài couple chính, tự dưng tớ muốn ship cặp Nhận – Tĩnh quá đi >~< Dễ thương gì đâu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.