Cô suy sụp suốt một tháng, mỗi ngày đều được Dương Tĩnh Bạch Du kéo ra ngoài, đua xe, đi dạo, hoặc xem phim, hy vọng cô tỉnh táo lại, nhưng Trình Trì giống như đã chết, chỉ còn cái xác không hồn, trừ việc uống rượu, cô không còn hứng thú với bất kỳ cái gì, mỗi đêm về nhà người đều đầy mùi rượu, làm Dương Tĩnh chỉ muốn lên máy bay bay đến Thượng Hải đánh Hứa Nhận một trận tơi bời.
Hứa Nhận không có điện thoại, anh vừa đi, đã cắt đứt liên hệ với tất cả mọi người.
Muốn tìm, cũng tìm không thấy.
Bạch Du rất tức giận, nghĩ được cái gì cũng chửi ra hết.
“Trình Trì, cậu đừng nghĩ đến anh ta nữa, loại người như Hứa Nhận, mẹ nó chỉ là một con phượng hoàng nam, một lòng một dạ bò lên, vì lợi ích mà chuyện gì cũng có thể làm, trước đây anh ta tốt với cậu, có khi do nhìn trúng cậu có thể giúp anh ta không bị ức hiếp trong trường, hiện tại thi đỗ đại học tốt, không cần cậu nữa, bèn một chân đá văng cậu đi!”
Bạch Du càng nói càng tức: “Loại người này căn bản không đáng để cậu đau lòng như vậy, chờ sau này anh ta thật sự thành công, anh ta sẽ không coi trọng cậu nữa đâu, cậu sẽ trở thành minh chứng rõ nhất về quá khứ chật vật của anh ta.”
Câu cuối cùng này, cùng với câu Hứa Nhận nói trước khi rời đi, hiệu quả như nhau.
Nhưng Trình Trì biết, anh không phải như vậy.
Anh nhất định có nỗi khổ tâm riêng.
“Bố cũng không bắt thằng bé chia tay với con.”
Trong thư phòng, Trình Chính Niên châm một điếu thuốc, hút một ngụm, chậm rãi nói: “Bố cho thằng bé hai lựa chọn, nó muốn dẫn con đi, được, nhưng nếu con bước ra khỏi cửa nhà họ Trình, sẽ không còn là con gái của Trình Chính Niên nữa, sau này ở bên ngoài, cho dù con sống tốt hay không tốt, cũng là người của Hứa Nhận, bố sẽ không cho các con một đồng tiền hay giúp đỡ gì cả.”
Ông nhìn Trình Trì, tiếp tục nói: “Còn có một lựa chọn khác, thằng bé đi một mình, để con ở lại, con vẫn là Trình Trì, con có thể sống cuộc sống mà con thích, đi Ferrari của con, đua xe, hút thuốc, tùy con, hoặc là học một trường cao đẳng nào đấy, sau khi tốt nghiệp vào công ty, bố cho con một chức vị nhẹ nhàng, yên ổn sống cả đời.”
Trình Chính Niên bình thản nói nội dung cuộc trò chuyện của mình với Hứa Nhận, Trình Trì càng nghe, lại càng cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
“Hứa Nhận là đứa trẻ thông minh, thằng bé biết, cho dù nó có thể làm thêm kiếm tiền nuôi sống chính bản thân mình, xin trợ cấp học phí để hoàn thành việc học, nhưng hiện tại, nó không có năng lực dẫn theo một cô công chúa… Hai bàn tay trắng.”
Trình Chính Niên đứng lên, đi đến bên người Trình Trì, vỗ vỗ bả vai đang run rẩy của cô, dịu dàng vỗ về: “Con gái, con còn nhỏ, có lẽ cảm thấy, tình yêu quan trọng nhất, nhưng thật ra cũng không phải vậy, hiện thực rất tàn khốc, đặc biệt là sống với đàn ông như Hứa Nhận. Bố không muốn con đi lên con đường mà tương lai sẽ phải hối hận.”
Trình Trì dùng sức lau nước mắt, đối diện với Trình Chính Niên, ánh mắt cô, vô cùng gay gắt.
Thật lâu sau, cô cắn răng, quyết tuyệt nói: “Hối hận hay không, giao cho tương lai, hiện tại con muốn đi tìm anh ấy!”
Cô nói xong xoay người đi, kiên định quyết tâm.
“Bố không ngăn cản con.” Trình Chính Niên nói: “Nhưng bố sẽ không giúp đỡ con, Trình Trì, nếu con muốn tốt, đừng nhất thời làm liều…”
“Bố, con cần bố cho con một số tiền.”
“Bố sẽ không cho con một đồng tiền nào cả.” Trình Chính Niên nghe vậy, có vẻ tức giận, nhấn giọng: “Con đã trưởng thành, giống như Hứa Nhận, muốn gì thì tự mình đi kiếm, không nên ỷ lại vào người khác, học được cách chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình.”
“Bố, con cần đóng học phí.”
“Học phí gì? Ngay cả nguyện vọng con cũng không đăng ký…”
Trình Trì nhìn vào mắt ông, cắn môi dưới đến trắng bệch, gằn từng chữ một: “Con muốn học lại.”
Trình Chính Niên ngẩn ra, cho rằng chính mình nghe nhầm, cái gì, học lại!
Cô muốn học lại!
Ông khó tin: “Con lặp lại lần nữa…”
Trình Trì quyết tuyệt nói: “Con muốn học lại, thi vào đại học S.”
Ngày này năm sau, cô muốn đường đường chính chính thi đến Thượng Hải, thi vào đại học S của Hứa Nhận!
Cô sẽ không trở thành gánh nặng của anh, cũng sẽ không trở thành tiểu thiên kim cần anh chăm sóc cần anh nuôi, càng sẽ không trở thành minh chứng cho quá khứ chật vật của anh.
Cô muốn dùng chính cố gắng và thực lực của mình, đường đường chính chính đứng bên cạnh anh!
———-
Đêm đã khuya, Trình Chính Niên đứng một mình trước cửa sổ, nhìn bóng đêm yên tĩnh ngoài cửa sổ, tâm tình không thể bình tĩnh.
Ông cho rằng bản thân đủ hiểu đứa con gái này, đứa con gái phản nghịch, nhưng lại khiến ông đau lòng.
Hiển nhiên, ông sai rồi, ông không hiểu cô, thậm chí ông còn không bằng Hứa Nhận, chàng trai mới ở chung với cô nửa năm, còn hiểu cô hơn.
Ngày hôm đó cũng trong thư phòng này, Hứa Nhận đưa ra lời thề son sắt với ông, anh muốn giao sự lựa chọn cho Trình Trì, hơn nữa anh tin chắc, cô sẽ đưa ra quyết định vô cùng chín chắn.
Hứa Nhận cùng ông đánh cược một ván.
Hiện tại, Hứa Nhận thắng.
———-
Trình Chính Niên bất đắc dĩ lắc đầu.
Nếu Trình Trì thật sự có thể thi đỗ đại học S, về tình về lý, ông không có bất kỳ lí do gì ngăn cấm cô thích tên nhóc thối kia.
Chiêu này của Hứa Nhận, phá tan quân của ông, hơn nữa còn thắng rất đẹp.
———-
Cuối tháng bảy, lớp học lại của trường Mười Ba đã bắt đầu nhập học, Trình Chính Niên vừa phấn chấn vừa thấp thỏm cùng Trình Trì đi báo danh, dọc đường cũng không dám nhiều lời, sợ cô lại đổi ý, mà Trình Trì nhìn khung cảnh phố xá lướt qua cửa sổ, luôn trầm lặng.
Khai giảng, nỗi thấp thỏm mấy tháng nay của Trình Chính Niên, mới xem như kết thúc.
Trình Trì thật sự hạ quyết tâm, bắt đầu chăm chỉ học tập.
Mỗi ngày 6 giờ sáng thức giấc, đến lúc ăn bữa sáng theo thường lệ cô sẽ cầm một quyển sách học, lúc này cô không còn tự lái xe đến trường, mà để tài xế đưa đón hàng ngày, để cô có thể ôn bài trên đường, đôi khi đêm khuya Trình Chính Niên tan làm về nhà, vẫn có thể nhìn thấy phòng cô còn sáng đèn.
Quan trọng nhất chính là, cô không hề ra ngoài lêu lổng với đám bạn xấu, có lẽ là bởi sau khi thi đại học xong ai đi đường nấy, cũng có thể là cô thật sự muốn thay đổi, Trình Trì bây giờ, cùng với cô thiếu nữ xấu xa trong quá khứ gần như là hai người khác nhau.
Mà một năm này, trong nhà đã xảy ra biến cố rất lớn, Trình Chính Niên nhận được một lá thư ẩn danh, bên trong có ảnh Giang Y Lạc và Trình Lệ Minh đi khách sạn, hai người quấn quýt bên nhau, vô cùng thân mật.
Sau đó Trình Chính Niên ly hôn với Giang Y Lạc, đồng thời cùng đuổi Trình Lệ Minh ra khỏi nhà, đoạn tuyệt quan hệ bố con.
Không có bố che chở, công ty của Trình Lệ Minh nhanh chóng tụt dốc, phải đóng cửa, mà có vẻ Trình Chính Niên đã quyết tâm, không thèm gặp lại gã, Trình Lệ Minh hoàn toàn mất nơi nương tựa, thật sự nghèo túng, sau đó đành rời khỏi Lộc Châu, về phần đi đâu, không ai biết, gã cũng không hề liên lạc với người trong nhà.
Bạch Du ở lại học một trường hạng hai, Dương Tĩnh chỉ ước nhanh chóng thoát khỏi sự kiểm soát của bố cậu, một mình chạy tới Thượng Hải xa xôi, tự do tự tại, thường xuyên gọi điện thoại cho Trình Trì, kể về cuộc sống đại học của mình; kể về mấy em gái trong trường trang điểm đậm như quỷ, vô cùng lòe loẹt; kể về thành phố lớn ngợp trong vàng son xa hoa truỵ lạc, không ra cũng không biết, cảm thấy trước đây bản thân thật sự là ếch ngồi đáy giếng, bây giờ sau khi chân chính tiếp xúc với người có tiền, mới cảm thấy mình mẹ nó chính là nhà giàu mới nổi.
Trình Trì không nhịn được mà bật cười.
Cuối cùng, Dương Tĩnh còn kể về Hứa Nhận.
Cậu nói việc đầu tiên đến Thượng Hải là chạy tới đại học S, muốn tẩn cho anh một trận, trút giận cho Trình Trì, kết quả Hứa Nhận mời cậu uống rượu, chuốc say cậu rồi ném xuống bên đường, khiến cậu còn bị cảm lạnh vài tuần.
Cậu còn nói, Hứa Nhận bây giơ vô cùng trâu bò, không ai không biết, sinh viên năm nhất có một đàn em vừa đẹp trai vừa tài giỏi.
Mỗi lần Dương Tĩnh đến đại học S tìm Hứa Nhận, đều có thể chạm mặt bạn nữ đang tỏ tình, Dương Tĩnh trực tiếp giúp Trình Trì đuổi những bạn nữ đó đi, còn nói Hứa Nhận đã có bạn gái, làm mấy em gái này bỏ cuộc, vì cậu thường xuyên đến đại học S, kết quả bị mọi người hiểu lầm, cho rằng bạn gái của Hứa Nhận thật ra chính là Dương Tĩnh.
Chuyện này từng trở thành giai thoại được lan truyền trong đại học S.
Trình Trì chỉ lo cười, Dương Tĩnh lại rất không phục: “Sao nào, ông đây phải là người mạnh mẽ hơn chứ! Dựa vào đâu nói ông đây là bạn gái anh ta!”
Trình Trì nói, Dương Tĩnh, cậu giúp tớ quan tâm anh ấy, đừng để anh ấy bị ức hiếp.
Thành phố lớn, ánh mắt mọi người thường mọc trên đỉnh đầu, khó tránh khỏi dẫm thấp tâng bốc cao, Hứa Nhận có xuất thân như vậy, không ít người xem thường.
Dương Tĩnh cậu phải giúp tớ chăm sóc anh ấy.
“Anh ta đâu bị ức hiếp, có mà anh ta ức hiếp tớ ấy chứ?” Dương Tĩnh rất khó chịu: “Nếu không phải vì Trình Trì cậu, ông đây mặc xác anh ta.”
Một ngày nghỉ đông nào đó, Dương Tĩnh gọi điện thoại tranh công với Trình Trì, nói Hứa Nhận bắt đầu làm ăn rồi, nhờ cậu giật dây bắc cầu giới thiệu vài khách hàng có tiền, nghe nói kiếm được không ít lợi nhuận.
Trình Trì tò mò: “Làm gì vậy?”
“Tớ cũng không hiểu được, giống kiểu kinh doanh tài chính, tiền lãi, khoản tiền cho vay, anh ta là người trung gian trong đó, kiếm lợi nhuận.”
Trình Trì cũng nghe không rõ: “Hợp pháp không?”
“Chắc là hợp pháp, còn tạo app mà.” Dù sao Dương Tĩnh cũng không hiểu: “Anh ta theo chân người trong đại học cùng nhau làm, sau lưng còn có boss lớn đầu tư, rất nhiều lần bọn họ mở họp tớ đến nghe, số lượng qua tay dường như rất lớn, lợi nhuận cũng cao.”
Trình Trì rất tò mò, cúp điện thoại, dựa vào tin tức Dương Tĩnh cung cấp, download cái app kia, tự mày mò một hồi, hình như là phần mềm quản lý tài sản, gửi tiền vào, một khoảng thời gian sau thì sinh lãi, nhưng muốn rút ra, lúc nào cũng có thể rút. Toàn bộ giao diện vô cùng đơn giản, Trình Trì lại tìm thêm nhiều phần mềm cùng loại khác, thoáng yên tâm, hẳn là không có vấn đề gì, dù sao người khác cũng làm, chứng tỏ việc này làm được.
Cô dứt khoát đăng ký tài khoản, sau đó rút năm vạn tệ từ ngân hàng của mình gửi vào, xem như là một chút ủng hộ nho nhỏ cho sự nghiệp của anh.
Một buổi tối nào đó vào cuối tháng ba, Trình Trì vừa ôn bài xong, tắt đèn chuẩn bị ngủ, chợt nhận được điện thoại của Dương Tĩnh, giọng Dương Tĩnh có vẻ hơi đứt quãng, nói tên chết tiệt Hứa Nhận kia lúc xã giao uống nhiều quá, bây giờ mượn rượu làm càn trên đường, một mình cậu, căn bản không đưa anh về được.
Cậu vừa nói, vừa mắng, trong điện thoại còn truyền đến tiếng thở dốc trầm thấp và tiếng đập chân đập tay.
Trình Trì đột nhiên đứng lên, cái ghế phía sau vì hành động dữ dội của cô mà đổ xuống mặt đất, cô có phần hoảng loạn, nói: “Dương Tĩnh, cậu thuê một phòng khách sạn gần đấy đi, uống say đừng để anh ấy ngủ một mình, nhỡ đâu ngủ say buồn nôn, mắc nghẹn trong khí quản là toi đấy.”
“Ông đây… Ông đây…” Dương Tĩnh đứt quãng, thở hổn hển: “Không kéo được anh ta! Anh ta không nghe lời, cũng không đi theo tớ, mà chui đầu vào thùng rác, gào khóc, muốn tìm vàng gì đấy, đồ thần kinh! Thùng rác thì đào đâu ra vàng?”
Trình Trì che miệng lại, khóe mắt đỏ ửng.
Không phải anh đang tìm vàng, mà anh đang tìm… tiểu thiên kim.
Thật lâu sau, cô ổn định lại cảm xúc, nói: “Dương Tĩnh, cậu đưa điện thoại cho anh ấy, tớ nói chuyện với anh ấy.”
Đã gần một năm, hai người, không trực tiếp nói chuyện.
Tất cả đều có Dương Tĩnh đảm đương người trung gian, nói Hứa Nhận gần đây như thế nào làm sao với Trình Trì, nói Trình Trì thi thử lại lên hàng học sinh giỏi như thế nào với Hứa Nhận…
Hai người phản ứng giống nhau như đúc, lạnh nhạt đáp lời, mặt nở nụ cười nhạt nửa thật nửa giả, không dấu vết, lẳng lặng không tiếng động.
Trong điện thoại, vang lên tiếng lôi kéo sột soạt sột soạt, loáng thoáng nghe thấy Dương Tĩnh nói, Hứa Nhận, Trình Trì muốn nói chuyện với anh.
Sau đó, tiếng lôi kéo dừng lại, bên kia điện thoại vô cùng yên tĩnh, Trình Trì loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng ô tô chạy trên đường, còn có thể nghe được tiếng gió thổi lá cây xào xạc, còn có tiếng anh… Thở dốc nặng nề.
“Hứa Nhận?” Cô thử gọi anh một tiếng.
Tiếng thở dốc nặng thêm.
“Hứa Nhận, anh đừng khóc, em ở đây.”
…….
Buổi tối hôm đó, Dương Tĩnh cõng Hứa Nhận đến khách sạn, Hứa Nhận dựa vào lưng cậu, không hề ầm ĩ, Dương Tĩnh lại có thể cảm nhận được cả người anh đang run rẩy.
Anh nắm chặt điện thoại Dương Tĩnh, đặt bên tai mình, điện thoại không bị tắt, nhưng anh cũng không nói gì, Dương Tĩnh không biết Trình Trì nói gì với anh, mà Hứa Nhận lại ngoan ngoãn giống như một đứa bé nhận được kẹo, trừ việc nắm chặt điện thoại không chịu buông tay, cho dù Dương Tĩnh cởi quần áo và giày giúp anh, anh cũng hoàn toàn không phản kháng, so với vừa rồi cứ như hai người khác nhau.
Dương Tĩnh mệt mỏi đổ ập xuống sô pha trong khách sạn, nhìn Hứa Nhận ôm điện thoại của cậu, cong người, vùi mình trong trong ổ chăn, nghe âm thanh trong điện thoại.
Dương Tĩnh thoáng xót xa tiền điện thoại đường dài của mình.
Cậu từng cho rằng, Trình Trì gặp Hứa Nhận như gặp ma.
Nhưng bây giờ xem ra, dường như Hứa Nhận là người trúng độc sâu hơn.
Hết chương 34
Lời editor: Huhu T.T Đấy, rõ ràng chương trước tác giả bảo không còn ngược nữa, đúng là không ngược thật, mà là ngược chết tớ luôn rồi T.T