Tâm Nhận

Chương 9: Xấc xược (2)



Ngoại trừ là con riêng, Trình Trì thật sự không nghĩ ra, anh còn có thể có thân phận gì, bước vào gia đình cô, khiến cô phải gọi anh là anh trai.

Đôi mắt mẹ kế Giang Y Lạc hơi híp lại, thay đổi tư thế, hai chân bắt chéo ngồi trên sô pha, chuẩn bị thưởng thức vở tuồng trước mặt này.

Trình Chính Niên đập mạnh tay xuống bàn trà, lạnh giọng trách cứ: “Xấc xược!”

“Con riêng cũng dắt về nhà, rốt cuộc là ai xấc xược!” Trình Trì tức giận đến đôi mắt không phải đôi mắt, cái mũi không phải cái mũi, bắt đầu nói không lựa lời chửi ầm lên: “Ông già háo sắc!”

Cô cũng không biết, vì sao mình lại tức giận như vậy! Nhưng cô rất tức giận! Tức chết mất!

Hiện tại cô chỉ muốn giết người! Cô muốn chạy như điên ra ngoài, lái Ferrari của cô, đâm vào vách núi, đâm chết chính cô!

“Cho dù thằng bé là con trai bố thì sao, con là cái thá gì mà dám dạy dỗ bố!” Trình Chính Niên đứng lên chỉ vào Trình Trì: “Xem ra bình thường bố quá chiều con, khiến con quên mất, ai mới là chủ nhân của cái nhà này!”

Giang Y Lạc chống tay lên sô pha, híp mắt, lười biếng nhìn hai bố con giằng co, khóe miệng cong lên cười nhạt, lẳng lặng ngồi.

Trình Trì đỏ mắt, xoay người, hung dữ chất vấn Hứa Nhận: “Anh là con của ông ấy hả?”

Khoé mắt Hứa Nhận thoáng run rẩy.

“Không phải.” Anh nói: “Trình tiên sinh chỉ là người giúp đỡ tôi.”

“Chị, bố chỉ giúp anh Hứa đi học thôi mà.” Lúc này Trình Gia mới xen mồm vào: “Học xong cấp ba và đại học.”

“Giúp đỡ?” Rõ ràng Trình Trì không tin, yên lặng nhìn Hứa Nhận, đột nhiên cười lạnh: “Anh chấp nhận à?”

Hứa Nhận khép mắt, không nói gì.

“Trình Trì, bố cảnh cáo con lần cuối cùng, phải có phong thái đại tiểu thư của Trình gia, đừng để người ngoài nhìn vào mà chê cười, nói nhà họ Trình không biết giáo dục!” Trình Chính Niên tức giận.

“Bằng bộ dáng nổi loạn của nó á.” Giang Y Lạc cười khẽ đúng chất phụ nữ vùng sông nước Giang Nam, lạnh lùng châm chọc: “Trình gia đại tiểu thư, ha.”

“Bố cũng biết anh ta là người ngoài, giúp đỡ một người ngoài, bắt buộc phải để anh ta ở lại trong nhà sao?” Trình Trì lắc đầu, còn lâu cô mới tin, điều này không hợp với lẽ thường.

“Chị, anh Hứa không có chỗ ở, bố mới đưa anh ấy về nhà.” Trình Gia lại nói.

“Em câm miệng!” Trình Trì trợn mắt nhìn em gái Trình Gia một cái.

Trình Gia lập tức im tiếng, không dám nói thêm nữa.

“Dì Đào, lấy roi ra đây cho tôi!” Trình Chính Niên tức giận quát to: “Tối hôm nay, có người ngứa da!”

“Lão gia…” Dì Đào định khuyên ngăn, lại bị Trình Chính Niên tức giận mắng: “Nhanh lên!”

Dì Đào đành phải nghe lời, gỡ roi từ trên tường xuống, nơm nớp lo sợ đưa cho Trình Chính Niên.

Trình Chính Niên cầm roi, vẫy vẫy trong không trung, roi phát ra một tiếng rất vang. Ông đi về phía cô, Trình Trì muốn chạy, nhưng không chạy được, bốp một tiếng, một phát roi quất xuống, Trình Trì che mặt theo bản năng, nhưng không cảm nhận được đau đớn.

Roi quất xuống cánh tay Hứa Nhận, chỉ một thoáng, áo sơ mi rách ra, cánh tay nổi lên một vết đỏ sậm.

Trình Trì há mồm, ngây ngẩn cả người, không ngờ anh sẽ kéo cô ra phía sau, không ngờ anh sẽ đỡ một roi này giúp cô, cô đỏ mắt, nhìn bóng dáng rộng lớn của anh, nhìn vết thương trên cánh tay anh, vừa tức vừa cuống, không biết nên làm gì bây giờ, không biết nên nói gì, vừa giận vừa áy náy, cô run rẩy lùi ra sau, lắc lắc đầu, nén nước mắt, xoay người chạy ra khỏi biệt thự.

“Con quay lại cho bố!” Trình Chính Niên ở phía sau tức giận quát to, Trình Trì không để ý tới ông, lập tức chạy đến hoa viên, chú Tần đang rửa xe cho cô, Trình Trì cầm chìa khóa trên bồn hoa, mở cửa xe, ngồi xuống, khởi động máy, lái xe ra ngoài, lao  thẳng ra khỏi hoa viên, thảm cỏ xanh bị cô nghiền thành một vết bùn sâu.

Tiếng ồn ào trong biệt thự, bị cô ném ra sau xe, dần dần đi xa, cô há miệng thở hổn hển, sờ sờ nước mắt trên khoé mắt, cắn môi dưới, hừ lạnh một tiếng: “Giúp đỡ người ta… Thả con mẹ nó rắm chó ấy.”

———-

Đêm dài, ánh đèn không quá sáng trong biệt thự dần dần tắt.

Dì Đào thu dọn phòng cho Hứa Nhận, lấy thuốc mỡ bôi vết thương trên tay cho anh, không nhịn được nói thêm một câu: “Tính tình tiểu thư không tốt, cậu đừng chấp nhặt với cô ấy, thật ra cô ấy cũng không tệ…” Bà dừng lại một chút, than một tiếng: “Sau này cậu sẽ biết, quen là tốt rồi.”

Hứa Nhận ngồi bên mép giường, gấp gọn từng bộ quần áo của mình, im lặng gật đầu.

Dì Đào không rõ thân phận của anh, cho nên cũng không dám nói nhiều, dặn dò anh nghỉ ngơi sớm một chút, cần gì thì gọi bà, sau đó ra khỏi phòng.

Thật ra chuyện hôm nay, cũng không trách được tiểu thư cáu kỉnh, lão gia cứ vậy mà mang người về ở lại trong nhà, thái độ không bình thường, bắt tiểu thư gọi cậu ấy là anh trai, thậm chí còn vì cậu ấy mà lấy roi quất tiểu thư, việc này… Cho dù là bất cứ ai cũng không thể không nghĩ nhiều, lai lịch của cậu nhóc này.

Chẳng lẽ, thật sự là con riêng của lão gia?

Hứa Nhận đóng cửa phòng, đứng sau cửa chìm trong bóng tối, nghe thấy tiếng bước chân của dì Đào dần đi xa, đầu ngón tay thon dài mới đặt xuống then cửa, cành cạch một tiếng, khóa trái.

Trong lòng, mới thoáng yên ổn một chút.

Từ vali hành lý, anh lấy ra một cái hộp nhựa nhỏ trong suốt, bên trong đặt một cục bọt biển ẩm ướt, trên bọt biển, có một chú rùa Brazil màu xanh biếc đang ngủ, nó to bằng bàn tay, anh nhấc rùa ra, đặt lên bàn, duỗi tay, chạm chạm vào cái đầu nhỏ đang rụt lại của nó. Cảm nhận được động chạm, rùa nhỏ thong thả thò đầu ra, mở to đôi mắt tròn.

Đó là thú cưng của anh, người bạn duy nhất, tên là Sex.

“Về đến nhà rồi.” Anh nói.

Ánh trăng trong trẻo, chiếu lên trên bàn, Sex lặng thinh.

“Thật ra… Cũng không tính là nhà.” Anh vùi đầu, trò chuyện với Sex.

“Có vẻ tiểu thiên kim không chào đón anh.”

Sex bò vài bước trên bàn, sau đó dừng lại, duỗi cái đầu dài, lắc lư trái phải.

“Em đang nói, cô ấy khẩu thị tâm phi hả?”

Anh lắc đầu, bất đắc dĩ cười: “Anh đâu có tự kỷ như vậy?”

Sex lại bò vài bước, bò đến chân đèn bàn.

“Hay là… Em đang trách anh vừa rồi không nên nhiều chuyện?”

Móng chân xanh biếc của Sex gõ lên mặt bàn gỗ màu đỏ, phát ra tiếng vang nho nhỏ, nhưng trong đêm tối lại vô cùng rõ ràng.

Hứa Nhận cuộn tay áo đã rách lên, mở hộp thuốc mỡ ra, dùng tăm bông chấm ít thuốc mỡ màu trắng ngà, bôi một chút lên vết thương.

“Tiểu thiên kim là bảo bối mà Trình lão gia nâng niu, lại bị điếc, càng được ông ấy thương yêu.” Anh rũ mắt, cẩn thận bôi thuốc cho bản thân, giọng nói trầm thấp như tiếng đàn cello: “Nếu cô ấy vì anh mà hứng một roi này, đêm khuya thanh vắng, ông ấy nghĩ lại, vừa đau lòng vừa buồn phiền, đến lúc đó, cho dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng… Chắc chắn sẽ thầm trách anh, đúng không?”

Anh đóng chặt nắp hộp thuốc mỡ, nhặt Sex lên, thả nó vào trong hộp nhỏ, sau đó đặt bên cửa sổ, dưới ánh trăng sáng, anh cúi đầu, nhìn tay áo bị rách kia, khẽ lẩm bẩm một tiếng.

“Chỉ tiếc bộ quần áo này.”

Hết chương 9

Lời editor: Đọc truyện này không thể theo kịp được suy nghĩ của bất kỳ nhân vật nào hết á >~< Chòi chòi, lúc tớ edit đến tên con rùa còn tưởng nhìn nhầm cơ, cái tên độc đáo quá chòi luôn.

Tác giả có lời muốn nói: Tại sao em gái Trì lại tức giận như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.