Ta đến chứng kiến cảnh hắn bị c.h.é.m đầu, nhìn đầu hắn rơi xuống đất, chỉ cảm thấy thật sảng khoái.
Hôm đó, ta cùng Tam Thất thúc thúc đến viếng mộ phụ mẫu, dâng lên rượu ngon và món ăn ngon, cuối cùng mới có thể khóc một trận thỏa thuê.
Đại thù đã báo, gánh nặng trên vai ta cuối cùng cũng vơi bớt đi một phần lớn.
Bao nhiêu năm đè nén, những rắc rối trong việc làm ăn, bị các thương lái gây khó dễ, bị Lục Tông và đám người của hắn tính kế, ta luôn cứng rắn đối mặt, không dám rơi một giọt nước mắt.
Vì ta biết rằng, chỉ cần rơi nước mắt, ta sẽ không thể ngừng lại, sẽ không còn mạnh mẽ như trước nữa.
Giờ đây, ta cũng có thể khóc một trận, để vứt bỏ quá khứ, đối diện với những ngày tháng phía trước.
Tam Thất thúc thúc ôm lấy bia mộ của phụ mẫu ta, cũng khóc òa lên.
"Huynh đệ à, đáng lẽ ta phải bảo vệ các người, nhưng lại vô dụng thêm một lần nữa. Sau này, ta nhất định sẽ chăm lo cho Cẩm nhi và Vân Tịch, huynh đệ cứ yên tâm nơi chín suối."
Cái chec của phụ mẫu là đả kích lớn đối với ta, mà với Tam Thất thúc thúc cũng vậy.
Thúc ấy võ nghệ cao cường, khi được phụ mẫu ta cứu về, thúc ấy đã thầm thề rằng sẽ bảo vệ cả gia đình ta.
Vậy mà phụ mẫu ta lại gặp chuyện.
Tam Thất thúc thúc hận bản thân mình vô dụng, càng hối tiếc những ngày tháng đã qua.
Sau này, khi ta nghe Trần thúc thúc và Trương thợ săn uống rượu nhắc đến, mới biết vì sao thúc ấy được gọi là Tam Thất.
Tên thật của Tam Thất thúc thúc là Chu Lâm, năm xưa họ cùng nhau làm lính ở biên quan.
Chu Lâm khi ấy làm bách hộ, dẫn theo ba mươi bảy huynh đệ đi do thám tình hình quân địch, không may trúng phải mai phục.
Cả đội ba mươi bảy người đều chec dưới lưỡi đao của quân địch, chỉ có thúc ấy còn sống sót.
Kể từ đó, thúc ấy trở nên trầm lặng, quyết chí báo thù cho các huynh đệ.
Chiến sự kết thúc, thúc ấy cũng chỉ một lòng cầu chec, sống trong cơn mê mệt, chỉ mong sớm được xuống dưới gặp các huynh đệ, nói với họ một lời xin lỗi.
Cho đến khi thúc ấy gặp ta, theo bản năng mà cứu lấy ta.
"Lão Chu này là kẻ cố chấp, luôn đổ hết mọi sai lầm lên bản thân mình. Nhưng chuyện đó đâu phải lỗi của hắn, chiến trường đao kiếm vô tình, ai có thể đoán trước được?"
"Chúng ta đã tưởng rằng cả đời này hắn sẽ sống trong cơn mê mệt, chẳng ngờ lại được ngươi, một tiểu cô nương đánh thức, sống lại như một con người."
Ta ngẫm nghĩ lại lần đầu gặp Tam Thất thúc thúc.
Thì ra, cái tên Tam Thất cũng là để ghi nhớ những huynh đệ đã khuất.
Cuối cùng cũng giải quyết được kẻ thù, sau khi Lục Tông chec, Lục lão thái cũng nhanh chóng mắc bệnh rồi qua đời.
Lục Diệu Tổ bị giam trong ngục mấy tháng, khi ra ngoài thì gầy đi cả một vòng, nhưng vẫn chẳng biết tu chí làm ăn.
Không còn ai quản thúc, hắn càng thêm buông thả, rất nhanh đã phung phí sạch cơ nghiệp.
Hắn còn định bán vợ con, bị nhạc phụ và đại cữu đánh cho một trận, ép hắn ký vào giấy hòa ly, từ đó trở thành kẻ cô độc.
Mấy tháng sau, chẳng còn ai thấy hắn nữa, cũng không ai biết hắn đã trở thành ăn mày hay sớm đã chec rồi.
Còn ta, không bận tâm thêm về hắn, mà tìm dịp cảm tạ Trần thúc và Trương thợ săn.
Trần thúc chỉ lấy mấy xấp vải đẹp, nói rằng để dành làm của hồi môn cho con gái.
"Vải của các ngươi lúc nào cũng cung không đủ cầu, là hàng tốt. Để trong của hồi môn, con gái ta cũng được nở mày nở mặt."
Ông lại quen tay vỗ vai Trương thợ săn, "Lão Trương, nghe nói ngươi đánh chec thê tử của mình rồi, đàn ông chúng ta không thể làm vậy đâu."
Mặt Trương thợ săn sa sầm, "Không phải ta đánh chec nàng. Nàng có người tình, thành thân rồi vẫn không chịu ở cùng phòng với ta, được mấy ngày thì bỏ trốn theo người tình. Nhà mẹ đẻ nàng biết vậy mà còn đòi bòn rút ta một khoản, nhất quyết vu oan ta đánh chec nàng."
Nói đến đây, ông ấy cũng tỏ vẻ uất ức.
Trần thúc thúc phẫn nộ, định giúp ông ấy bắt người về, nhưng Trương thợ săn chỉ xua tay không chịu.
"Không có duyên phận thì thôi."
Lễ tạ ơn, ông ấy chỉ nhận ba mươi lượng bạc, nhất định không lấy thêm, còn lẩm bẩm.
"Ba mươi lượng, đủ cho hai mẹ con."
Khi đó, chúng ta đều không hiểu ông ấy đang nói gì, mãi cho đến một năm sau, ông ấy lại tới thăm, Tam Thất thúc thúc mới biết số bạc ấy đã được Trần thúc thúc dùng để chuộc lấy một cặp mẹ con, từ đó cũng có vợ có con.
Nhiều năm sau, ta và muội muội đều đã thành gia lập thất, có con có cái.
Chúng ta tiễn biệt Tề gia gia, ông luôn lo sợ mình sẽ sớm qua đời, nhưng cuối cùng lại sống thêm năm này qua năm khác, đến khi cháu nội ông cũng đã thành thân, ông mới cười hiền hòa rồi ra đi vào một buổi trưa yên tĩnh.
Nhiều năm sau, chúng ta lại tiễn biệt Tam Thất thúc thúc.
Tuổi của thúc ấy đã cao, nhưng tinh thần vẫn rất minh mẫn. Khi qua đời, thúc ấy đang ngồi trên ghế dài phơi nắng, chỉ vừa nói chuyện với ta một câu, thế rồi ra đi.
Câu nói cuối cùng của thúc ấy là, "Ngươi nhìn con nhện trên xà nhà kìa, thật thú vị."