Ngự Thiên Dung bảo Trì Dương đi mời Tịch Băng Toàn, dặn hắn nói hộ vệ của Tịch Băng Toàn mời Tịch Băng Toàn lát nữa đến chỗ nàng.
Khi Trì Dương trở về lại nói cho nàng, Tịch Băng Toàn đã hai ngày không trở lại, Ngự Thiên Dung không khỏi nhíu mày, hắn có chuyện phiền toái gì khác?
Lam Tĩnh Phong lạnh lạnh nói: “Đã nói cho ngươi là Thanh Quốc sắp không an ổn, rời đi Tịch phủ là tốt nhất, ngươi không nghe!”
“Ngươi có biết thân phận của Tịch Băng Toàn không? Nói cho ta nghe một chút đi!”
“Lười lãng phí…”
“Ta có thể đáp ứng ngươi một điều kiện, chỉ cần không vi phạm nguyên tắc của ta.” Ngự Thiên Dung ngắt lời hắn, nghiêm túc nhìn hắn.
Lam Tĩnh Phong cùng nàng nhìn nhau một hồi, thở dài, “Được, món nợ này ta nhớ kỹ, về sau sẽ tìm cơ hội cho ngươi trả!”
…
Ngự Thiên Dung nghe Lam Tĩnh Phong nói xong, đáy lòng âm thầm thở dài.
Nàng biết hắn không đơn giản, nhưng chưa bao giờ nghĩ hắn cư nhiên là Thanh Quốc nhất đẳng Hầu gia, lại là một Hầu gia tay cầm binh quyền, đến Thái tử Thanh Quốc còn phải kiêng kị.
Tịch gia là thừa kế hầu tước, mà Tịch Băng Toàn gia gia không chỉ có một cái Hầu gia, mà còn là đương triều đại tướng quân, tay cầm một phần ba binh quyền của Thanh Quốc.
Phụ thân của Tịch Băng Toàn cũng là một võ tướng, con cháu Tịch gia cơ hồ hơn phân nửa là ở trong quân doanh, thân phận không đồng nhất, bất quá, thế lực của Tịch gia ở Thanh Quốc không thể khinh thường.
Sự ganh đua giữa đương kim Thái tử và Tam hoàng tử đang càng ngày căng thẳng theo mỗi năm hoàng đế già đi.
Mà tam hoàng tử xưa nay thân thiết với Tịch Băng Toàn, điều này khiến Thái tử rất là kiêng kị, lo sợ Tịch gia sẽ ở phút cuối cùng đứng ra ủng hộ Tam hoàng tử.
Cho nên, Thái tử tới nay đều làm khó dễ Tịch gia không ít, chỉ là không dám làm càn, dù sao hắn còn chưa định xé rách mặt, cũng hy vọng Tịch gia không trợ lực Tam hoàng tử.
Trước đó không lâu, trong cung truyền ra tin tức, nói Hoàng Thượng sắp trụ không được, nay đã là bệnh nặng nằm liệt giường hơn một tháng mà không thấy chuyển biến tốt.
Các Thái y đã thúc thủ vô sách, lời nói lớn mật chính là chờ chuẩn bị hậu sự.
Bởi vậy, những hoàng tử nào có cơ hội tranh thủ ngôi vị hoàng đế đều bắt đầu tự hành động… Bởi vậy, thế cục liền không an ổn.
“Ý sư huynh nói là Thái Tử định mưu hại Tịch phủ?”
Lam Tĩnh Phong nhún nhún vai, “Đừng kéo ta theo, ta cũng không có nói như vậy.”
“Như vậy, sư huynh cho rằng Tịch Băng Toàn sẽ ủng hộ Tam hoàng tử sao?”
“Ừm, ta cũng không có nói như vậy.”
Hứ, nam nhân không chịu trách nhiệm! Ngự Thiên Dung bất mãn liếc hắn một cái, Lam Tĩnh Phong thực vô tội nhìn nàng, “Sư muội, ta chỉ nói thế cục cho ngươi, về phần bọn họ định làm gì, ta không biết, cũng không muốn biết.
Đối với ta mà nói, Tịch phủ sẽ gặp phải vận mệnh gì, ta tuyệt không quan tâm, đối với Thanh Quốc sẽ phát sinh nhiễu loạn gì, ta càng thêm không quan tâm.”
“Được rồi, ta đã biết, ngươi là cùng dạng với sư phó, đều nhìn không vừa mắt người Thanh Quốc, đúng không!”
“Ách, đại khái là vậy!”
Hừ, thật muốn đấm hắn một cái! Ngự thiên cố gắng tập trung, cẩn thận phân tích tin tức vừa mới thu được.
Tuy rằng Thái tử có khả năng nhất, bất quá cũng không thể loại trừ những hoàng tử khác, dù sao người muốn đi lên ngồi đế vị không phải chỉ một hai người đâu!
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng nha hoàn, “Ngự phu nhân, Lâm công tử muốn gặp ngươi.”
Thời gian trôi qua nhanh thật, trò chuyện với Lam Tĩnh Phong vậy mà đã kéo dài đến bình minh.
“Mời hắn vào đi!”
…
Khi Lâm Nham đi vào, Lam Tĩnh Phong đã muốn vọt trốn sau bình phong.
“Lâm công tử tới tìm ta có chuyện gì trọng yếu?”
Vô Nhan nhìn nàng, cái mũi ngửi ngửi, đáy mắt hiện lên nghi hoặc, “Là có chuyện muốn nói với Ngự phu nhân.” Phòng của nàng sao lại có mùi máu tươi?
“Nga, không biết là chuyện gì?”
“Băng Toàn nhờ ta tới chuyển cáo ngươi, chuyện làm ăn có thể phải chậm lại một đoạn thời gian, cho nên đề nghị ngươi về nhà trước, chờ Tư Duyên bên kia chuẩn bị sẵn sàng, ngươi hẵng trở về tiếp tục hợp tác.”
Muốn nàng đi? Xem ra Tịch Băng Toàn đúng là gặp phải phiền toái! Bất quá, hắn còn lo cho an toàn của nàng, như vậy cũng xem như hắn còn có chút lương tâm?
Tiêu Dao Hầu? Hắn mà cũng có thể xưng là tiêu dao a? Ha ha, thật đúng là không cân xứng.
“Ngự phu nhân —— “
Ngự Thiên Dung giương mắt liếc nhìn Vô Nhan, “Lời ngươi nói, ta đã nghe rồi.
Phiền ngươi nói cho Tịch Băng Toàn, bảo hắn lo làm việc của mình đi, nên làm cái gì thì làm cái đó, không cần cố kỵ ta.
Ta a, tạm thời sẽ không đi.”
Vô Nhan nghe vậy sửng sốt, đây là ý gì? Nàng không đi? Tên Băng Toàn kia muốn nàng đi, để miễn cho xảy ra cái gì ngoài ý muốn, nàng không đi thì mình báo cáo kết quả công tác thế nào a? Chẳng lẽ nói, nàng đã biết Tịch Băng Toàn gặp phải phiền toái? Tưởng ở lại hỗ trợ? Nàng hình như đâu thể giúp được cái gì!
“Lâm công tử, ngươi còn có chuyện gì sao?”
Vô Nhan cười gượng, “Không có việc gì, nhưng là, ý của Băng Toàn là muốn ngươi rời Tịch phủ trước, nếu đã không còn chuyện làm ăn, ngươi ở tại chỗ này có vẻ không được tốt cho lắm, dù sao giữa ngươi và hắn vẫn là trong sạch!”
Gì? Lời này sao nghe ra không được tự nhiên a?
“Cái kia, Ngự phu nhân a, ta nói chuyện luôn có vẻ trực tiếp, ngươi đừng để ý, kỳ thật Băng Toàn có khả năng sắp cưới vợ, ngươi ở lại Tịch phủ xác thực không tốt lắm, ta thấy…”
Cưới vợ? Ngự Thiên Dung trừng lớn mắt, lúc này mà cưới vợ? Thập phần hoài nghi nhìn Vô Nhan, “Lâm công tử, ngươi có phải là…”
“Không có, ta nói thật, tuyệt đối không phải vì đuổi ngươi mới nói.
Là hoàng hậu tứ hôn.”