Khi bọn người hoàng hậu đang ngồi thương lượng đại sự, thì ở Tịch phủ, Ngự Thiên Dung đang vô cùng sầu não.
Bởi vì Tịch Băng Toàn đã trở về, nói mình không giải được độc cổ trên người Phượng Hoa.
Ván cờ mà nàng thiết hạ cần nàng ở lại Tịch phủ, nhưng nếu không rời khỏi Tịch phủ, Lam Tĩnh Phong sẽ không chịu cứu Phượng Hoa.
Phải làm thế nào đây?
“Phu nhân, ta thấy, chúng ta hãy đi đi!” Trì Dương đứng ra nói.
Chuyện của Tịch phủ cứ để cho Tịch Băng Toàn tự mình giải quyết là được, nhưng chuyện của Phượng Hoa lại chỉ có thể trông chờ vào phu nhân.
Hơn nữa hắn xem bộ dạng của Tịch Băng Toàn, tựa hồ cũng không phải hoàn toàn không nắm chắc khả năng giải độc, mà là cố ý không muốn giải! Có lẽ, hắn cũng muốn tìm biện pháp khiến phu nhân rời đi Thanh Quốc, rời đi Tịch phủ.
Nếu quả thực là như thế, hắn không thể không thêm vài phần kính trọng Tịch Băng Toàn.
“Hay là, chúng ta dùng bồ câu đưa tin hỏi Độc Quái tiền bối, nếu lão có thể giải, thì cho Phượng Hoa trở về nhờ Độc Quái tiền bối giải độc!”
“Phu nhân chẳng lẽ muốn ta một mình đưa Phượng Hoa trở về, chỉ để lại ngươi trong Tịch phủ? Điều đó không có khả năng!” Trì Dương quả quyết cự tuyệt.
Ngạch, Ngự Thiên Dung khó xử nhìn Phượng Hoa nằm trên giường, lại nhìn Tịch Băng Toàn ở bên cạnh.
Tịch Băng Toàn mỉm cười, “Phu nhân không cần lo lắng chuyện của Tịch phủ, ta có thể xử lý tốt!” Kỳ thật khi hắn nghe Vô Nhan nói nàng muốn lưu lại giúp hắn, hắn thực sự rất cảm động, rất muốn nói cho nàng hắn thật cao hứng vì nàng còn quan tâm đến hắn.
Nhưng, hiện tại, hắn không thể nói, hắn muốn nàng rời đi nơi này, như vậy mới có thể bảo đảm an toàn cho nàng.
Ngự Thiên Dung quay mặt nhìn sang chỗ khác, lãnh đạm nói, “Ta đương nhiên tin tưởng ngươi có thể xử lý tốt, chỉ là không muốn không công lãng phí ván cờ mà ta đã hạ mà thôi.”
Lam Tĩnh Phong đứng ở một bên quan sát, càng nhìn càng thấy nhàm chán, hai người rõ ràng đều để ý đến đối phương, nhưng lại cứ tỏ vẻ ‘ta không quan tâm đến ngươi’.
Thật là, họ tưởng người ngoài đều mù hết hay sao!
Ngự Thiên Dung quay sang nhìn Lam Tĩnh Phong, “Sư huynh…”
“Ai, ta nói, sư muội a, nhanh nhanh quyết định đi!”
“Ngươi có thể giải độc cho Phượng Hoa trước, mấy ngày nữa ta sẽ rời Thanh Quốc.”
Hứ, cò kè mặc cả! Ai, “Quên đi, dù sao sư phó cũng không ở đây, sau này nếu sư phó biết, thì ngươi tự mà đi gánh vác, đừng nói là ta đáp ứng ngươi, chỉ cần nói ngươi cưỡng bức ta hỗ trợ là được rồi.”
Ngự Thiên Dung vui vẻ, “Được, ta nhất định sẽ không bán đứng sư huynh, sư huynh, ngươi mau giúp Phượng Hoa giải độc đi!”
Tịch Băng Toàn lạnh lùng liếc Lam Tĩnh Phong một cái, tựa hồ trách hắn phá hủy kế hoạch của mình, bất quá, Lam Tĩnh Phong không thèm quan tâm, đối với Lam Tĩnh Phong mà nói, nơi này trừ bỏ Ngự Thiên Dung, những người khác nghĩ cái gì, làm cái gì, hắn đều không thèm để ý.
Lam Tĩnh Phong châm cứu một hồi, độc dược trên người Phượng Hoa rất nhanh bị giải.
Cổ độc cũng bị cởi bỏ, không chỉ vậy còn thiết lập phản phệ, nếu người hạ cổ thổi sáo định khống chế Phượng Hoa, chính hắn sẽ đau đầu không thôi, thậm chí hộc máu mà chết.
Nghe Lam Tĩnh Phong nói như vậy, Ngự Thiên Dung trừng lớn mắt ngạc nhiên nói: “Sư huynh, ngươi cũng biết hạ cổ a? Có hiệu quả không? Hay là, ngươi dạy ta đi?”
“Hừ, ngươi nghĩ đây là trò chơi sao, nếu gặp phải cao thủ, người chịu tội chính là ngươi, đã vậy còn là chịu tội gấp hai, gấp mười không chừng, đến lúc đó mạng ngươi đi mất, ta biết báo cáo kết quả công tác với sư phụ thế nào?”
Ách… Hắn không lo mình mất mạng, lại lo làm không tốt nhiệm vụ! Đúng là một tên lãnh tình!
“Phu nhân —— “
Trên giường truyền đến giọng nói suy yếu, Ngự Thiên Dung kinh hỉ nhìn qua, “Phượng Hoa, ngươi tỉnh rồi!”
Phượng Hoa nhìn khuôn mặt tươi cười trước mắt, cứ tưởng rằng mình đã diện kiến đến Diêm Vương, không ngờ còn có thể nhìn thấy khuôn mặt này, “Đúng vậy, Diêm Vương vẫn không chịu nhận ta, ta cũng không có biện pháp!”
“Hứ, lần này toàn dựa vào sư huynh ta giải độc cho ngươi!”
Sư huynh?
Ngự Thiên Dung đưa tay chỉ, “Ừm, chính là người kia.”
Phượng Hoa kinh ngạc nhìn Lam Tĩnh Phong, hắn là sư huynh của phu nhân?
Lam Tĩnh Phong lãnh đạm liếc mắt nhìn hắn, “Đừng nhìn ta, ta cứu ngươi chỉ vì muốn người nào đó nghe lời mà thôi!”
“Ngươi uy hiếp phu nhân?” Ánh mắt Phượng Hoa nhất thời trầm xuống, đáy mắt hiện lên một chút sát ý.
Lam Tĩnh Phong sâu sắc cảm giác được, trong lòng chấn động, nghiêm túc đánh giá Phượng Hoa, “Uy, tiểu tử, là ta cứu ngươi, mà sao ngươi không có chút cảm kích nào hết vậy?”
“Thi ân bất cầu báo, ta có lẽ sẽ cảm kích.
Mà ngươi, nếu là ra điều kiện với phu nhân, ta việc gì phải cảm kích?”
“Chậc chậc… Không tệ, không tệ!” Lam Tĩnh Phong tán thưởng nhìn Phượng Hoa, “Sư muội, bên cạnh ngươi cuối cùng có một người làm ta phải để mắt tới.”
Nhảm nhí, lời này nghe ra thật không dễ nghe chút nào! Chẳng lẽ lúc trước, hắn đều khinh thường bọn họ? Ngự Thiên Dung nhướn mi, “Sư huynh, ta giờ mới biết ánh mắt của ngươi lại cao như vậy đó nha!”