Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 158: Muốn Dẫn Bà Ấy Theo





Trong mắt Bạch Y Nhân lạnh lùng ý cười, yên lặng nhìn Ngự Thiên Dung, “Ngự phu nhân thật đúng là một chút cũng không ôn nhu! Ta nhớ, Ngự phu nhân trước kia là một nữ nhân thực ôn nhu, dù Ly Quốc Hộ Quốc tướng quân tuyệt không biết quý trọng!”
Lại là người quen cũ của bản tôn Ngự Thiên Dung? Ai, khối thân thể thật là không bớt việc a! Nàng cười nhẹ, “Ngự Thiên Dung trước kia đã chết rồi.”
Bạch Y Nhân nao nao, “Thật không? Kia thật đúng là đáng tiếc!” Trong giọng điệu hắn cư nhiên có chút buồn bã, Ngự Thiên Dung khẽ cau mày, nam nhân này chẳng lẽ có gì đó liên quan đến bản tôn của thân thể này?
Đang lúc trầm tư đoán, lại nghe Bạch Y Nhân nói: “Bất quá, như vậy cũng tốt, ít nhất, hiện tại ngươi không nhận ra ta, với ta mà nói, thật ra là một chuyện tốt.”
“Ngươi muốn ta làm cái gì?”
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, về phần Tịch Băng Toàn có thể tìm được ngươi hay không, phải xem phúc khí của ngươi!”
Ngự Thiên Dung cau mày, “Ngươi là đến cáo biệt ta sao?”
Bạch Y Nhân sửng sốt, giương mắt nhìn chằm chằm nàng, “Ngươi làm sao biết?”
Ngự Thiên Dung ha ha cười, “Bởi vì giọng nói của ngươi để lộ ra một chút tiếc hận và tiếc nuối, nhiều hơn là bái biệt.”
Bạch Y Nhân nhìn chằm chằm Ngự Thiên Dung một hồi lâu, “Ngươi… So với trước kia, thông minh rất nhiều.” Đúng vậy, hắn là đến cáo biệt, hắn sẽ không động thủ giết nàng, nhưng, cũng sẽ không thả nàng.


Ở nơi địa lao giữa rừng hoang kia, cho tới bây giờ vốn không có người có thể đi ra, tự sinh tự diệt là ân tình mà hắn ban cho nàng.
“Cám ơn đã khích lệ!” Ngự Thiên Dung lãnh đạm cười.
“Ngươi không cầu ta? Có lẽ ta sẽ niệm tình cũ, thả ngươi ra!”
Ngự Thiên Dung buồn cười nhìn hắn, “Thật ngại quá, ta không thấy trong mắt ngươi có sự nhân từ và buông tha.”
“Hay, Hay, thật sự là rất hay!” Bạch Y Nhân nói xong đứng lên đi ra ngoài, bước tới cửa thì dừng chân lại, “Ngự Thiên Dung, ngươi nhớ kỹ, không phải ta thiếu ngươi, mà là ngươi thiếu ta! Sống hay chết đều là do ngươi gieo gió gặt bão.”
“Ừ, ta sẽ nhớ kỹ ngươi!” Ngự Thiên Dung thản nhiên đáp lại một câu.

Trở lại địa lao, trong lòng Ngự Thiên Dung nhiều hơn một phần phiền muộn.

Cuộc gặp mới rồi cơ hồ không thu hoạch được gì, đối phương không hề để lộ điều gì, chỉ biết, người đó muốn dùng nàng để uy hiếp Tịch Băng Toàn, cộng thêm trước đây có quen biết với bản tôn Ngự Thiên Dung, những chuyện khác hoàn toàn không biết gì cả!
“Uy, nữ nhân!”
Ngự Thiên Dung nhìn sang Hàn Minh, “Hàn công tử gọi ta có chuyện gì?”
Hàn Minh cười toe lộ ra răng nanh trắng noãn, ha ha nói: “Đương nhiên là có! Ta nói với ngươi một chuyện, ngươi lại đây.”
Ngự Thiên Dung hồ nghi đi qua, Hàn Minh lại gần nói nhỏ một hồi vào tai nàng…
Thật lâu sau, Ngự Thiên Dung giương mắt nghi hoặc nhìn hắn, “Ngươi nói thật?”
Hàn Minh gật gật đầu, “Vàng cũng không thật bằng như vậy, bất quá, ta phải nói trước với ngươi, sẽ rất phiêu lưu, muốn thử hay không phải xem chính ngươi.”
“Ngươi thử qua?”
“Đúng, bất quá, thất bại!” Hàn Minh thực thẳng thắn thành khẩn trả lời.

Ngự Thiên Dung cười cười, “Được, ta tin lời ngươi, đêm nay liền thử xem.”

Màn đêm buông xuống, mọi màu sắc đều rút đi, lưu lại màu xám bao phủ vạn vật.
Khi Tịch Băng Toàn đang mang người đi chung quanh tìm kiếm tin tức của Ngự Thiên Dung và Tịch lão tổ, Ngự Thiên Dung đã cùng Hàn Minh, Vô Thần Bà Bà tới tầng cuối của địa lao.

Thông đạo ngay dưới phòng giam của Hàn Minh, là chính hắn tự mình đào.
Ngự Thiên Dung cảm thán nhìn dạ minh châu trong tay Hàn Minh, “Hàn Minh, ngươi ngồi tù còn giữ lại được bảo vật của mình a!”
Hàn Minh đắc ý cười, nói: “Hừ, bọn họ muốn lấy bảo bối của ta đâu dễ dàng như vậy.

Thứ này nếu như bị bọn họ lấy, ta đã sớm gặp Diêm Vương rồi.”
“Ngươi làm sao giấu được?”
Hàn Minh đưa tay chỉ chỉ yết hầu của mình, Ngự Thiên Dung kinh ngạc nhìn hắn, “Làm sao làm được? Vậy ngươi ăn cơm bằng cách nào?” Cư nhiên không bị nghẹn chết!
“Ngu ngốc, ta chỉ nuốt vào khi bọn họ đến lục soát, bọn họ đâu có biết phải đi tìm trong cổ họng.”
“Bọn họ một lần cũng không phát hiện?” Vậy cũng quá ngu ngốc đi!

Hàn Minh ha ha cười, “Cái này ít nhiều nhờ tính tốt của chủ tử bọn họ.

Ngươi biết không, chủ nhân của Ám Thần Sơn Trang làm việc có một nguyên tắc bất thành văn, nếu hắn muốn thứ gì đó, động thủ hai lần mà vẫn không chiếm được, hắn tình nguyện thứ bị hủy hoặc là khiến thứ đó vĩnh viễn không gặp được ánh sáng.”
A? Rất có cá tính!
Vô Thần Bà Bà vẫn không mở miệng, lúc này đột nhiên nói: “Phía trước có người.”
Hàn Minh và Ngự Thiên Dung lập tức im bặt, thu hồi dạ minh châu, ba người lần mò đi tới, đi qua một đoạn đường hầm rất dài, phía trước dần dần lộ ra ánh lửa, còn ẩn ẩn truyền đến một ít tạp âm.
“Các ngươi muốn lấy đại ấn binh quyền của Tịch phủ ư, hừ, đúng là mơ mộng hão huyền!” Giọng nói thương lão hữu lực truyền đến, làm người Ngự Thiên Dung bỗng chấn động, đây chẳng phải là tiếng của Tịch lão tổ sao?
“Bà ấy chính là Tịch gia lão tổ, ngươi xác định muốn dẫn bà ấy cùng đi?” Hàn Minh thấp giọng hỏi, “Lão thái bà này không có võ công nhất lưu như Vô Thần Bà Bà đâu nha, trên đường chạy trốn, ta sợ chính ngươi cũng không chiếu cố nổi!”
“Ta đi đương nhiên phải dẫn theo bà ấy!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.