Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 161: Lý Do





Cách đó không xa, Tịch lão tổ và Vô Thần Bà Bà thấy Hàn Minh bỗng nhiên ngã xuống, đều khiếp sợ đứng lên, vội vàng đi đến, “Ngự cô nương, Hàn công tử, hắn —— “
Ngự Thiên Dung mỉm cười nhìn Tịch lão tổ, “Lão tổ, bà đừng lo lắng, Hàn công tử chỉ là quá mệt mỏi, nói muốn ở đây nghỉ ngơi một lúc, chúng ta đừng quấy rầy hắn.


Tịch lão tổ nghi hoặc nhìn nàng, “Nhưng này ——” rõ ràng là có vấn đề a!
Vô Thần Bà Bà lại cẩn thận đánh giá Hàn Minh, hồi lâu mới nói: “Lợi hại, cư nhiên còn có độc dược có thể không sợ Như Ngọc Châu của hắn!”
Như Ngọc Châu? Ngự Thiên Dung tò mò nhìn Vô Thần Bà Bà, “Cái tên không tệ.


“Nha đầu, ngươi như thế nào biết hắn có vấn đề?”
Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Vốn không có vấn đề gì, bất quá hắn hơi nóng ruột, cho nên ta liền đa nghi một chút.


“Vậy sao ngươi không nghi ngờ lão bà ta?”
Tịch lão tổ kinh ngạc nhìn các nàng, chẳng lẽ Hàn Minh là kẻ địch?
Ngự Thiên Dung đỡ Tịch lão tổ đi về phía trước đi, “Lão tổ, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện đi!”

Đi chưa được mấy bước, Ngự Thiên Dung dừng lại, quay đầu đi đến bên cạnh Hàn Minh, đưa tay lấy đi bảo châu của hắn, mỉm cười, “Hàn công tử, bảo châu này xem như là để trá giá cho mạng ngươi đi! Vô Thần Bà Bà, phiền toái ngươi đem hắn tới cái cây to kia đi, miễn cho bị rắn rết gì đó cắn bị thương thì ta thực có lỗi!”
Hàn Minh ngây ngốc nhìn Ngự Thiên Dung, “Ngươi —— “
Ngự Thiên Dung ngón tay đặt lên môi, “Suỵt… Hàn công tử, đừng nói với ta là ngươi không phải người của Ám Thần Sơn Trang, cũng đừng nói là ngươi là có khổ trung, cũng đừng bàn điều kiện với ta!”
Ách… Tịch lão tổ cảm thấy lúc này Ngự Thiên Dung thật sự là một yêu tinh, nói như thế chẳng phải là chặt đứt đường sống của người ta sao! Bất quá, bà thật không phát hiện Hàn Minh có vấn đề gì đâu!
“Vô Thần Bà Bà, ngươi nói, chúng ta có nên giết hắn không?”
Vô Thần Bà Bà liếc nhìn Hàn Minh một cái, “Tùy ngươi, chung quy cũng chỉ là một quân cờ, giết hay không đều không bao nhiêu quan hệ.


Hàn Minh nóng nảy, ánh mắt nhìn về phía Vô Thần Bà Bà, “Lão thái bà, ta bình thường không gây hại đến ngươi! Sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy hại ta?”
Vô Thần Bà Bà hừ lạnh một tiếng, “Ngươi đến nay còn chưa hại ta, chẳng qua là vì còn chưa được ta tín nhiệm, không thể từ miệng ta cạy nơi giấu ‘Thiên Tuyệt’ bí tịch mà thôi.


Hàn Minh hoàn toàn lạnh người, “Làm sao ngươi biết?”
“Lão bà ta ăn muối còn nhiều hơn ngươi ăn cơm, chút thủ đoạn này của ngươi ở trong mắt ta bất quá là chút tài mọn mà thôi, chính là, ta không ra khỏi hoang lâm này được, nên mới phối hợp diễn trò với ngươi, chờ cơ hội tìm được đường ra mà thôi.


“Thì ra là thế! Ta còn tưởng mình đã chiếm được tín nhiệm của ngươi rồi a!”
Vô Thần Bà Bà hừ lạnh một tiếng, “Tiểu tử, đừng quá bi ai, không phải ngươi không tốt, ngươi diễn trò diễn rất khá, chính là lão bà ta không tin bất luận kẻ nào thôi.


“Vậy sao ngươi lựa chọn giúp nàng?” Hàn Minh chưa từ bỏ ý định hỏi.

Vô Thần Bà Bà liếc nhìn Ngự Thiên Dung một cái, “Ngươi không phải thấy được sao.


“Cái gì?” Hàn Minh khó hiểu nhìn các nàng.

Vô Thần Bà Bà đưa tay chỉa chỉa cây trâm trong tay Ngự Thiên Dung, “Đây là lý do ta giúp nàng.



Vẫn không hiểu! Hàn Minh mờ mịt nhìn Vô Thần Bà Bà, một cây trâm có thể chứng minh cái gì, có thể đại biểu cái gì sao?
“Trên đời này, người có thể phối chế ra loại dược trong cây trâm của nàng, lão bà ta biết chỉ có một!”
Hàn Minh có chút hiểu ra, “Ngươi biết người kia? Hơn nữa, còn là bằng hữu của ngươi?”
“Sai, hắn không phải bằng hữu của ta, mà là người có món nợ với lão bà ta, bất quá, bởi vì từng có nợ, nên ta mới muốn đi tìm hắn!”
Ngự Thiên Dung tươi cười sáng lạn nhìn Hàn Minh, “Hàn công tử, cho ngươi một cái lựa chọn, mang chúng ta đi ra ngoài, hoặc là chính ngươi lưu lại chậm rãi thưởng thức thái dương sáng lạn.


“Hắn bị người của Ám Thần Sơn Trang hạ độc, vì bảo mệnh cho nên mới giúp bọn họ diễn trò.

Nha đầu, nếu muốn tha hắn cũng không sao.


Độc? Ngự Thiên Dung nhìn hắn một cái, “Độc gì?”
Hàn Minh bất đắc dĩ nói: “Ta nếu biết thì còn cần ở lại nơi quỷ quái này sao?”
Vô Thần Bà Bà liếc xéo hắn một cái, “Ngươi nếu thực mang chúng ta đi ra ngoài, ta biết có một người có thể giải được độc trên người ngươi, chỉ cần không phải không có giải dược, hắn đều có thể giải!”
Hàn Minh trợn trắng mắt nhìn Vô Thần Bà Bà, “Đương nhiên là có giải dược, mỗi tháng bọn họ đều cho ta một viên thuốc áp chế độc tính.

Với lại, lão thái bà, ngươi sớm biết rằng ta là vô tội, vì không nói sớm có người có thể giải cho ta?”

Vô Thần Bà Bà hừ lạnh một tiếng, “Bởi vì người kia đã trốn khỏi giang hồ rất lâu, hơn nữa, nếu hắn không định hiện thân, người khác muốn nhận ra hắn —— hừ, rất khó, rất khó! Càng đừng nói là nhờ hắn hỗ trợ.


“Vậy ngươi hiện tại nói cho ta biết chẳng phải là thừa!”
Vô Thần Bà Bà lấy ngu ngốc ánh mắt nhìn về phía hắn, “Cứ nghĩ ngươi là một tên thông minh, không ngờ lúc này lại biến ngốc.


A! Hàn Minh không nói gì đỡ lại.

Ngự Thiên Dung cười nói: “Người mà Vô Thần Bà Bà muốn tìm đang ở nhà của ta.


Ôi chao? Hàn Minh hai mắt sáng lên, “Thật sự?”
Ngự Thiên Dung vương vai, “Ai, đi thật là mệt a, không biết phải đi đến lúc nào mới hết a!”
Hàn Minh vừa nghe lập tức khôn khéo đứng lên, “Ngự cô nương giải độc cho ta, ta sẽ dẫn đường!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.