Ngự Thiên Dung nghe vậy cười, “Rất thức thời, tốt lắm!” Nói xong lấy ra một viên thuốc, đưa cho Vô Thần Bà Bà, “Bà bà, ngươi đem thuốc này chia làm hai nửa, cho hắn ăn một nửa, một nửa còn lại chờ chúng ta đi ra ngoài rồi tính tiếp!”
Vô Thần Bà Bà lưu loát dùng nội lực tách viên thuốc thành hai, cho Hàn Minh ăn vào một nửa.
Hàn Minh vẻ mặt đau khổ nhìn hai người: “Ngự cô nương, ngươi không cần phòng bị ta như vậy a! Lão thái bà không phải đã nói ta là bị buộc, bất đắc dĩ thôi!”
Ngự Thiên Dung liếc xéo nhìn hắn một cái, mặt mỉm cười, “Hàn công tử, đừng vờ vịt đáng thương trước mặt ta, con người của ta nha, có đôi khi rất không biết đồng tình, nhất là với người muốn hãm hại ta.
Hơn nữa, bản thân ta tính tình có chút keo kiệt, ân oán rõ ràng, có cừu oán tất báo!”
Ách… Vậy hắn chẳng phải còn muốn chịu khổ? Hàn Minh âm thầm kêu khổ, nữ nhân này nhỏ nhen như vậy, độc dược trên người lại lợi hại, tiền đồ của mình chẳng phải thật ảm đạm?
“Đi thôi, ta cũng không muốn bị người ta đuổi theo đâu!”
Hàn Minh cúi đầu, thê thảm bước đi, bầu trời tương lai vẫn là màu xám a!
…
Hàn Minh căn cứ theo tin tức mình biết, mang mọi người tiếp tục đi về hướng Tây Nam, bất quá, đi từ lúc giữa trưa đến lúc mặt trời lặn, cảnh tượng vẫn toàn một mảnh hoang vắng.
Ngự Thiên Dung thấy Tịch lão tổ mệt mỏi, hờn giận nhìn về phía Hàn Minh: “Hàn công tử, ngươi có phải đang muốn chơi trò gì?”
Hàn Minh bất đắc dĩ nhìn nàng, “Con đường mà ta biết chỉ có một cái này thôi, cứ đi về hướng Tây Nam, sẽ đến một cái tiểu viện cũ nát, đi xuyên qua tiểu viện là có thể ra ngoài.”
“Là ai nói cho ngươi?”
“Đương nhiên là…” Hàn Minh cứng người lại, “Bọn họ gạt ta!”
Ngự Thiên Dung buồn bực nhìn hắn, “Trách ta rất khinh địch, còn tưởng chính ngươi đã đi qua! Nguyên lai là… Ai! Thất sách!”
Vô Thần Bà Bà nheo mắt lại nhìn tiền phương, hồi lâu sau mới mở miệng nói: “Có lẽ đường này thật sự là đường ra, bất quá là đường xá có chút gian nguy mà thôi.” Nói xong lại nhìn sang Ngự Thiên Dung, “Nha đầu, cho dù gian nguy cũng an toàn hơn con đường ngươi phát hiện một chút.”
Ngự Thiên Dung ngẩn ra, sao bà bà biết ý nghĩ của mình?
Vô Thần Bà Bà ha ha cười, “Ta già nhưng tâm không già, đã sớm phát hiện ngươi luôn luôn quan sát hướng đi của dòng nước.
Có lẽ nếu đi theo dòng nước kia, chúng ta cũng có thể ra khu rừng hoang này, nhưng mà, đại bộ phận dòng suối mà ngươi tìm thấy đều bị bèo che dấu, chúng ta không thể nhìn ra nguy hiểm dưới dòng suối, nếu dòng suối này là do bọn hắn cố ý bố trí, như vậy những nguy hiểm không nhìn thấy dưới dòng suối còn nhiều hơn so với những nguy hiểm trong con đường Hàn Minh biết, ít nhất là chúng ta có thể nhìn đến.”
“Được rồi! Chúng ta tiếp tục đi.” Ngự Thiên Dung cũng là vì cố kỵ nguy hiểm dưới nước mới lựa chọn tin tưởng Hàn Minh, “Lão tổ, bà cảm thấy thế nào? Nếu không chúng ta nghỉ ngơi một hồi lại đi!”
“Nha đầu, chúng ta đã một ngày không ăn cái gì, chỉ là uống nước cầm hơi, phải thừa dịp còn khí lực nhanh nhanh đi ra ngoài, bằng không cho dù không có nguy hiểm do người của Ám Thần Sơn Trang gây ra, chúng ta cũng sẽ đói chết ở chỗ này.”
Tịch lão tổ vỗ vỗ tay Ngự Thiên Dung, trấn an, “Đi thôi, ta còn có thể cầm cự.”
Ngự Thiên Dung cảm thấy lòng có chút chua xót, một lão nhân gia đã muốn gần đất xa trời còn phải chịu tội! Nàng đưa tay đỡ bà, “Lão tổ, chúng ta đi thôi!”
“Ngự cô nương, ngươi và Băng Toàn nhà ta làm sao quen biết?”
“Ngẫu nhiên, ta cứu hắn.
Bất quá, hiện tại nghĩ lại, nếu lúc ấy ta không ra tay, hắn cũng sẽ không bị chặt đầu, ha ha.”
Tịch lão tổ mỉm cười, “Là lần đó sao, ta có nghe nói hắn ở Ly Quốc gặp một chút phiền toái, Tư Duyên còn tự mình an bài một trợ thủ đắc lực đến giúp đỡ.”
Vô Thần Bà Bà liếc nhìn Tịch lão tổ, “Nếu còn khí lực để nói chuyện thì hãy để dành để đi đường đi!”
Tịch lão tổ vẻ mặt hiền lành cười, “Không sao, ta chỉ muốn nghe chuyện ở bên ngoài của tiểu tử nhà ta.
Ngự cô nương, ngươi tin vào duyên phận không?”
“Tin, hữu duyên nên quen biết, hữu duyên mới có thể đến với nhau.”
“Vậy ngươi có tin vào duyên phận giữa ngươi và Băng Toàn không?”
“Tin, nếu vô duyên sao có thể gặp nhau, lại như thế nào quen biết.”
Tịch lão tổ than nhẹ một tiếng, “Đúng vậy, duyên phận thật sự là một chuyện thực kỳ diệu, lại nói, ta và bà cố ngươi cũng từng quen biết một hồi, khi đó, cũng là một loại duyên phận a!”
Bà cố? Ngự Thiên Dung nghe không đáp lời, nàng lại không biết một người họ hàng nào của bản tôn, trừ bỏ cái gã biểu ca gì đó, những gương mặt khác còn chưa gặp qua đâu!
“Ngự cô nương —— “
Ngự Thiên Dung bừng tỉnh mỉm cười, “Lão tổ, làm sao vậy?”
“Ngươi có muốn trở lại Ngự gia không?”
Chỉ là một câu, trong lòng Ngự Thiên Dung đã sáng tỏ, Tịch lão tổ đã sớm biết thân thế của nàng nhất thanh nhị sở, không chừng ngay cả chuyện nàng bị Hộ Quốc tướng quân hưu cũng biết! Người của Tịch gia a, thật đúng là không đơn giản.
Nhẹ nhàng đỡ bà, Ngự Thiên Dung chậm rãi đáp: “Không muốn.”
Ánh mắt Tịch lão tổ nhìn nàng cư nhiên có thêm vài phần yêu quý, làm cho Ngự Thiên Dung có chút không được tự nhiên.
Nàng không cần ai đồng tình mình, huống chi sự tình này đều phát sinh trên người bản tôn, không phải nàng tự mình trải qua.
“Ngự cô nương, nếu về sau có cơ hội, hy vọng ngươi có thể giúp ta chiếu cố Băng Toàn, hắn tuy rằng bề ngoài lạnh lùng, kỳ thật đáy lòng rất ấm áp, chỉ là có một chút chuyện khiến hắn không thể quên, khiến hắn có những lúc rất cực đoan.”
Ngự Thiên Dung gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Chuyện hợp tác, ta sẽ tận lực hỗ trợ, còn những chuyện khác, nếu ta có năng lực, cũng không ngại giúp hắn.”
“Vậy là tốt rồi…”
Bỗng nhiên cảm giác sức nặng tên tay tăng thêm, Ngự Thiên Dung nghi hoặc nhìn sang Tịch lão tổ, phát hiện sắc mặt Tịch lão tổ đã tái nhợt, “Lão tổ, bà sao vậy?”
Tịch lão tổ suy yếu cười cười, “Ngự cô nương, thực xin lỗi, ta sợ là duy trì không được, ngươi phải nhớ kỹ lời vừa mới nói, về sau… chiếu cố tốt Băng Toàn nhà ta!”