Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 163: Hồng Lang





Ngự Thiên Dung thấy sắc mặt Tịch lão tổ bỗng nhiên trắng bệch, tay chân có chút luống cuống, Vô Thần Bà Bà nhìn thoáng qua, “Bà ấy bị chứng hen suyễn, nơi này nhiệt độ giữa ban ngày và ban đêm chênh lệch quá lớn, thân thể của bà ấy sớm chịu không nổi, hơn nữa phải đi đường xa, bệnh tình sẽ càng lúc càng nặng.”
“Lão tổ, bà có mang theo thuốc không?”
Tịch lão tổ lắc đầu, thuốc của bà bình thường đều là do bọn nha hoàn chuẩn bị, trên người mình rất ít mang thuốc theo.
Ngự Thiên Dung vỗ vỗ lưng giúp Tịch lão tổ, đợi khi sắc mặt Tịch lão tổ dịu đi một chút, nàng quay sang Vô Thần Bà Bà, “Phiền toái bà bà làm cho lão tổ ngủ một giấc đi!”
Vô Thần Bà Bà vung tay lên, Tịch lão tổ liền hôn mê đi, “Giờ phải làm sao?”
“Ta sẽ cõng bà!”
Vô Thần Bà Bà kinh ngạc nhìn nàng, khối thân thể mảnh mai này của ngươi có thể chịu nổi sao? Tự lo được cho bản thân đã là tốt lắm rồi! Hàn Minh cũng trợn mắt, Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Mặc kệ xảy ra chuyện gì, ta cũng không thể bỏ lại bà ấy, tằng tôn của bà ấy đã cứu mạng ta, ta sẽ không làm một kẻ vong ân phụ nghĩa.”
Hàn Minh rối rắm nhíu mày, rốt cuộc thở dài, “Thôi cứ để ta cõng cho! Ai bảo ta là nam nhân duy nhất ở đây!” Dứt lời liền cõng Tịch lão tổ lên phía trước.
Ngự Thiên Dung cảm kích nhìn Hàn Minh, “Nếu mệt mỏi thì để ta đổi với ngươi!”

Thêm một gánh nặng, tốc độ đoàn người giảm đi rất nhiều.

Vô Thần Bà Bà cũng hỗ trợ cõng người, Ngự Thiên Dung trong lòng thở phào một hội, vị Vô Thần Bà Bà này xem ra là một người nói năng chua ngoa nhưng mềm lòng, thật không biết bà và tiền bối Độc Quái có ân oán gì.
Mặt trời lặn, mặt trăng lên, bọn họ vẫn chưa nhìn thấy cái tiểu viện gì đó, lòng kiên nhẫn trong Ngự Thiên Dung cũng mài mòn hết một nửa, cứ đi như vậy, đến chừng nào mọi người mới ra khỏi khốn cảnh này?
Vô Thần Bà Bà ngửa đầu nhìn mặt trăng trên trời cao, mảnh trăng lưỡi liềm đáng thương hề hề vắt vẻo giữa không trung, không có bao nhiêu sáng rọi, cũng giống như con đường họ đang đi.
“Dừng lại!” Vô Thần Bà Bà bỗng nhiên cảnh giác lắng nghe động tĩnh bốn phía, đồng thời đem nửa viên giải dược còn lại cho Hàn Minh, “Mau ăn vào, có kẻ địch!”
Hàn Minh buông Tịch lão tổ, để Ngự Thiên Dung đỡ bà nằm trên mặt đất, hai người cảnh giác nhìn bốn phía, Ngự Thiên Dung đem dạ minh châu lấy ra đưa cho Hàn Minh, “Cho ngươi tị độc.”
“Là hồng lang!”
Ngự Thiên Dung cả kinh, hồng lang là biệt hiệu của sài*, ngoại hình khá giống chó và lang, nhưng nhỏ hơn lang tiểu, mà hơi lớn hơn chó.
* Khoản này mình hơi khó hiểu.

“Sài” nghĩa là chó sói, “Lang” cũng có nghĩa là chó sói, vậy sài và lang khác ở chỗ nào???
Chỉ một lát sau, xung quanh mọi người liền xuất hiện hơn mười con hồng lang, dựa vào hình thể thì đều đã trưởng thành, mình dài trên dưới một thước, đuôi dài chừng nửa thước, thân cao nửa thước.
Dạ minh châu tỏa ánh sáng ra chung quang, có thể nhìn thấy cảnh vật nhất thanh nhị sở.

Vây quanh bốn người có tổng cộng mười lăm con hích hồng lang – lông trên đầu, vai, lưng, cùng với phần ngoài tứ chi đều ánh lên sắc đỏ, bụng và phần trong tứ chi màu vàng, đuôi màu nâu xám, mũi màu đen.

Mười lăm con hồng lang bình tĩnh nhìn bốn người, đầu lưỡi vươn ra, thở hồng hộc, tựa hồ đã đói bụng thật lâu.
Trong sách có ghi, khứu giác của sài rất linh mẫn, khả năng chịu đựng vô cùng tốt, phương thức đi săn cơ bản giống lang – tiếp sức nhau tấn công con mồi, tập thể vây công, quyết không buông tha, lấy nhiều thắng ít.

Nanh vuốt chúng rất lợi hại, lại rất to gan, tính tình hung ác, tàn bạo, còn rất tham ăn.

Chúng thông thường thích vây quanh con mồi, rồi chung quanh đồng loạt tiến công, móc mắt, cắn mũi, rứt miệng, xé da, sau đó mới ăn nội tạng và thịt.

Hoặc chúng sẽ trực tiếp nhắm ngay hậu môn con mồi mà tấn công, vừa cào vừa cắn, lấy nội tạng ra, chẳng bao lâu sau, con mồi đã bị xử lý sạch sẽ.
Lúc này, Ngự Thiên Dung cảm thấy có điểm lạnh xương sống, nếu không có Vô Thần Bà Bà và Hàn Minh bên cạnh, nàng có lẽ đã thành thức ăn cho bầy hồng lang đó, bị tứ phân ngũ liệt, thậm chí thi cốt vô tồn…
“Nha đầu, đừng cử động!” Vô Thần Bà Bà ngữ khí thực bình tĩnh.
Ngự Thiên Dung rút cây trâm trên đầu ra, nàng tạm thời không muốn dùng đến thuốc mê, bất quá, vẫn có thể dùng cây trâm để phòng thân.


Cây trâm này, Triển Cảnh làm cho nàng, tuy rằng nhìn thực bình thường, nhưng lại cực kì bén nhọn.
Hồng lang tựa hồ cũng cảm giác được kẻ địch rất cường thế, cho nên chúng nó chỉ tạm thời vây quanh bốn người, tựa hồ đang chờ đợi cơ hội công kích.
Hàn Minh thầm mắng một tiếng, rút ra nhuyễn kiếm bên hông, “Lão bà tử, ta đối phó đám bên trái, đám bên phải giao cho ngươi!”
Dứt lời phi thân nhảy lên, kiếm quang hiện lên, giữa bầu trời đêm truyền ra vài tiếng gào rú…
Vô Thần Bà Bà không có binh khí, chỉ là dùng chưởng để đối phó, chưởng phong vừa ra lập tức tiêu diệt mấy con hồng lang, Ngự Thiên Dung nhìn xem há hốc mồm, thế này cũng quá lợi hại đi!
Vỗ vỗ tay, Vô Thần Bà Bà nhàn nhã kết thúc công việc, Hàn Minh cũng thong thả vẫy vẫy thanh kiếm, vung vết máu trên ra khỏi thanh kiếm.
“Chiêu thức thật sự rất đẹp, bất quá, Ngự Thiên Dung, ngươi nếu nghĩ có được đồng bọn như thế thì có thể sống sót ra ngoài, vậy thì ngươi quá ngây thơ rồi!” Bên tai vang lên một giọng nói tinh tế, Ngự Thiên Dung giật mình hoảng sợ, nhìn quanh bốn phía lại không có một bóng người.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.