“Cho lão tổ ăn đi! Ta ăn Bách Độc Tán.”
“Này sao được!” Vô Thần Bà Bà lập tức trợn mắt, Bách Độc Tán là kịch độc do Độc Quái phối trí, tới cũng nhanh đi cũng nhanh, nhưng là, đó là trong tình huống có giải dược.
Muốn dùng độc trị độc cũng rất nguy hiểm, vạn nhất bên trong Bách Độc Tán không có thành phần khắc chế độc tính của ong độc, như vậy, chỉ càng khiến độc càng thêm độc!
Ngự Thiên Dung kiên định nhìn bà, “Ta quyết định, coi như là trả ân tình cho hắn!”
Vô Thần Bà Bà thở dài một tiếng, đến tột cùng là ân cứu mạng thế nào mới cần đánh đổi tánh mạnh của chính mình? Hay là vì thích nam nhân kia, nên mới ra sức bảo hộ thân nhân của hắn?
Băng bó miệng vết thương cho Ngự Thiên Dung xong, Vô Thần Bà Bà giải huyệt ngủ của Tịch lão tổ, Tịch lão tổ mở mắt ra sau lại cho bà ăn giải độc đan.
Tịch lão tổ ngây người nhìn mọi người một hồi, “Ngự cô nương —— “
“Tịch lão tổ, trước mắt chúng ta sắp đi ra ngoài, bất quá, còn phải qua một cửa hiểm trở nữa.
Nay chúng ta đã bị thương hai người, ta phải bảo vệ các ngươi, cũng không còn tinh lực để cõng ngươi, cho nên, mời ngươi cố gắng cầm cự, tự mình đi thôi!”
Tịch lão tổ nhìn sang Ngự Thiên Dung, ánh mắt ướt át, bà còn tưởng mình đã bị vứt bỏ, dù sao muốn mang theo một cái gánh nặng như bà thực rất khó khăn.
“Lão tổ, bà còn đi được không?”
“Ta không sao.
Ngự cô nương, ngươi —— làm sao vậy?” Tịch lão tổ phát hiện sắc mặt Ngự Thiên Dung tím ngắt, rất là khiếp sợ.
Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Có chút không thoải mái mà thôi.”
Vô Thần Bà Bà hừ nhẹ một tiếng, “Nàng là đem giải độc đan cho ngươi, chính mình không có dùng cho nên mới trúng độc.”
Tịch lão tổ chấn động, lập tức sốt ruột trừng mắt Ngự Thiên Dung, “Ta đã là một lão thái bà, cho dù chết cũng là sống đủ, sao ngươi lại ngốc như vậy!”
“Lão tổ còn phải còn sống để trở về gặp Tịch Băng Toàn a, sao có thể chết được!” Ngự Thiên Dung ôn nhu cười với bà, “Lão tổ, ta đã ăn giải dược khác, bà đừng lo lắng.”
“Ngươi —— “
“Đi thôi!” Ngự Thiên Dung đứng lên, vung vung tay tỏ vẻ mình không có chuyện gì, nhìn sang Hàn Minh, xoay người nâng dậy hắn, “Hàn công tử, ngươi đành chịu vất vả một chút, cố dùng chân còn lại mà đi, ta thực không có khí lực gì đâu nha!”
Hàn Minh thở dài, “Coi như hết, các ngươi đi đi, nếu bọn họ âm thầm giám thị chúng ta thì hẳn đã biết ta lựa chọn đứng về phía các ngươi, cho nên mới phóng ám khí làm ta bị thương, có lẽ độc này chính là dùng để dẫn độc tính trong cơ thể ta.”
“Hừ, còn chưa dẫn chúng ta ra ngoài đâu, ngươi đã định quỵt nợ?” Ngự Thiên Dung khinh thường bĩu môi, “Làm một nam nhân chân chính, nói chuyện giữ lời là điều kiện tối thiểu nha!”
Hàn Minh cười khổ nói: “Ngự cô nương thật đúng là biết nói, ta chỉ là nói ra sự thật mà thôi.”
“Đi thôi, đừng vô nghĩa nhiều như vậy!” Ngự Thiên Dung vừa đi vừa đỡ hắn.
Hàn Minh thét lớn một tiếng, thấp giọng oán giận nói: “Nói thế nào ta cũng là một người bị thương, ngươi không thể ôn nhu một chút sao?”
“Thật có lỗi, ta hiện tại không có tâm tình ôn nhu.”
“Có gì đó đang tới gần chúng ta!” Vô Thần Bà Bà bỗng nhiên ngắt lời bọn họ, ngưng thần nói, “Xem ra lần này không chỉ là hơn mười con hồng lang! Chúng ta chỉ có thể vào trong tiểu viện.” Giữa tiếng bước chân hỗn độn, có thể nghe ra bầy súc sinh này là từ bốn phương tám hướng chạy tới.
Vô Thần Bà Bà dẫn đầu đi vào tiểu viện, Tịch lão tổ ở giữa, Ngự Thiên Dung đỡ Hàn Minh đi phía sau.
Vào trong tiểu viện, ngay vị trí của cánh cửa nguyên bản đã bị phá hủy, bỗng nhiên dâng lên hai cánh cửa sắt, nhốt bọn họ ở trong sân.
Cùng lúc đó, bên ngoài truyền vào từng tràng tiếng sói tru, không bao lâu liền có không ít dã lang trèo tường muốn tiến vào, như hổ rình mồi nhìn mấy người bọn họ.
Hàn Minh thấp giọng mắng, “Thực âm hiểm!”
“Đừng ồn, còn có cái gì nữa sắp đi ra.” Vô Thần Bà Bà mày mặt càng lúc càng nhăn.
Hàn Minh cẩn thận nghe ngóng, tiếng rít tê tê dần dần rõ ràng lên, biến sắc nhịn không được mắng: “Tên khốn kiếp, giết cả nhà hắn đi, cư nhiên thả đàn rắn đến đây!”
Ách, bốn phía có dã lang như hổ rình mồi, phía trước còn sắp xuất hiện bầy rắn, xem ra chủ nhân của Ám Thần Sơn Trang có không ít sở thích đặc biệt a!
Vô Thần Bà Bà lúc này cũng khó bảo trì bình tĩnh, nếu là bình thường, dù lại đến thêm một trăm con, bà cũng không ngại, nhưng là, bà đã bị Ám Thần Sơn Trang nhốt quá lâu, ngân châm giữ lại trên người bà đã sớm tiêu phí không còn nhiều lắm, lúc tối hôm qua cứu Tịch lão tổ lại dùng hết mấy cây, nay, bà cũng không còn bao nhiêu ngân châm để lãng phí.
Như Ngọc Châu trên người Hàn Minh làm cho bầy rắn đình chỉ trong vòng ba thước, nhưng dã lang bốn phía lại không sợ Như Ngọc Châu, hai mắt đói khát nhìn chằm chằm bốn người, tựa hồ tùy thời đều có thể nhảy lên cắn xé, chỉ là sát khí của Vô Thần Bà Bà sát cùng với nhuyễn kiếm trong tay Hàn Minh làm chúng có hơi lùi bước.
Ngự Thiên Dung càng nhìn tình hình chung quanh, lòng càng lạnh.
Rốt cuộc bản tôn Ngự Thiên Dung đã chọc phải người nào trong Ám Thần Sơn Trang, lại đã làm chuyện gì khiến người ta ghi hận, khiến cho người ta phải vắt óc suy nghĩ làm thể nào để ép buộc nàng?