Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 166: Đúng Lúc





Mắt thấy chưởng phong Vô Thần Bà Bà lúc mạnh lúc yếu, Ngự Thiên Dung ý thức được nguy cơ, cho dù có võ công, nội lực cũng sẽ tiêu hao, nếu Vô Thần Bà Bà kiệt sức, bốn người bọn họ đại khái sẽ tang thân trong miệng dã lang.

Lòng bàn tay khẽ đổ mồ hôi, nên làm thế nào mới đắc thắng?
Ánh mắt miết đến căn phòng phía trước, Ngự Thiên Dung cắn răng một cái, “Bà bà, chúng ta vào nhà đi!”
Dứt lời liền lôi kéo Hàn Minh hướng lên phía trước, Hàn Minh nhuyễn kiếm mở đường, Tịch lão tổ theo sát, Vô Thần Bà Bà vội vàng tung chưởng cản phía sau… Bốn người vừa bước vào phòng, Ngự Thiên Dung liền mở cơ quan giấu trong trâm trâm, bột phấn phiêu tán trong phòng, tỏa ra mùi hương thoang thoảng.
Ngự Thiên Dung kéo sợi chuỗi hạt trên cổ xuống, tách ra bốn viên thuốc, “Đây là giải dược, mỗi người một viên, trong gian phòng này, trừ bỏ bốn người chúng ta, hẳn là không còn sinh mệnh nào khác.”
Vô Thần Bà Bà trách cứ nhìn Ngự Thiên Dung: “Nha đầu, hiện tại dùng, kế tiếp sẽ càng khó làm!”
“Chúng ta cứ đành ở trong này lâu một chút, có thể kiên trì được bao lâu thì hay bấy lâu!”
“Nha đầu, cho dù những con gì khác trong phòng này bị độc chết, nhưng bọn chúng còn có thể thả bầy súc sinh khác tấn công lại đây.


Thuốc này lại không duy trì được bao lâu, nhiều lắm là nửa canh giờ.”
Ngự Thiên Dung cau mày, chịu đựng cơn đau trên tay, “Vậy là đủ rồi, bọn họ hẳn là rất nhanh sẽ đến đây.”
Bọn họ? Hàn Minh khó hiểu nhìn nàng, là ai có thể tìm tới nơi này cứu bọn họ?
Ngự Thiên Dung vô lực ngồi xuống đất, lúc nãy lôi kéo Hàn Minh đã hao phí phân khí lực cuối cùng của nàng, Bách Độc Tán tựa hồ có thể khắc chế độc của ong độc, thân thể còn có thể tự chủ, nhưng đồng thời cũng làm cho nàng càng lúc càng khó chịu, chẳng những miệng vết thương đau, ngay cả ngực cũng đau…
Thời gian từng chút trôi qua, sắc mặt Vô Thần Bà Bà càng lúc càng kém, bà đã nghe ra lũ độc vật tụ tập dần dần đông lên bên ngoài, không kể tiếng sói tru, tiếng tê tê nhỏ của bọn rắn cũng không kể, quan trọng là bà nghe được tiếng rin rít khiến bà lo lắng.

Đó là cự mãng.

Từng, nàng là vì cự mãng nên mới bị người Ám Thần Sơn Trang bắt! Nếu không phải, nàng sao lại dễ dàng bị bắt như vậy!
“Bà bà, ngồi xuống nghỉ ngơi đi, hết thảy thuận theo tự nhiên.”
Vô Thần Bà Bà quay đầu liếc nhìn Ngự Thiên Dung, phát hiện sắc mặt nàng tuy rằng không hề xanh tím, nhưng lại tái nhợt được như tờ giấy trắng, trong lòng khẽ thót, “Nha đầu… Ngươi —— “
“Hoàn hảo, Bách Độc Tán có thể khắc chế độc của ong độc.”
Vô Thần Bà Bà lắc đầu, mặc kệ có thật thế không, hiện tại bà cũng không còn dư thừa tinh lực bận tâm, “Tiểu tử, ngươi còn chịu được không?”
Hàn Minh cũng cảm giác được nguy hiểm, gật gật đầu, “Ta sẽ bảo hộ bọn họ.”
“Bà bà, ngươi đừng đi ra ngoài, chờ thêm lát nữa đi! Ta biết ra ngoài sẽ gặp phải cự mãng.”
Vô Thần Bà Bà ngẩn ra, nàng không có nội lực, làm sao mà biết?
“Người kia luôn luôn dùng mật âm công nhắc nhở nguy hiểm bên cạnh ta!”

Muốn cho nàng áp lực sao? Đáng giận, cứ như là chơi trò mèo vờn chuột! Vô Thần Bà Bà cúi mình nắm tay bắt mạch Ngự Thiên Dung, mày nhăn có chút giãn ra, “Nha đầu, ngươi ráng cầm cự, chỉ cần có thể kịp thời gặp hắn, ngươi sẽ không có việc gì!”
Ngự Thiên Dung mỉm cười, chỉ sợ không kịp, cho dù bọn Phượng Hoa có thể kịp thời tới cứu mình, cũng vô pháp trở về nhà gặp Độc Quái trong hai ngày.

Thôi, thôi, lúc trước nếu không phải gặp được Tịch Băng Toàn, tay mình cũng là tàn phế, so với tê liệt cũng không có gì khác nhau, nay mình cũng coi như trả phần nhân tình đó cho hắn.
Nói thật ra, nàng cũng do dự một hồi nghĩ mình có nên ăn viên giải độc đan kia không, dù sao có thể sống, ai mà không hy vọng đâu! Chính là trong đáy lòng, có chút đạo nghĩa khiến nàng không buông tha được.

Nàng không phải một người vĩ đại, chỉ là không muốn bản thân sau này không thể nhìn mặt Tịch Băng Toàn!
Ầm ——
Một tiếng nổ, toàn bộ mái ngói trên căn phòng đều bị dập nát, đám người Ngự Thiên Dung giương mắt nhìn cự mãng dùng thân mình cuốn bay phòng ốc, giương mồm máu nhìn chằm chằm bọn họ.

Cự mãng này ước chừng dài hơn mười thước, thân mình còn to hơn đùi bọn họ, vảy rắn lân kim lấp lánh.


Là giống hi hữu, tuyệt đối là vậy!
Vô Thần Bà Bà chuẩn bị sẵn sàng ngân châm còn thừa trong tay, Hàn Minh bị cảnh tượng trước mắt làm giật mình đến mở lớn miệng nói không ra lời! Dựa vào… Đại xà này, thật sự là cực phẩm!
Tịch lão tổ ngồi bên cạnh Ngự Thiên Dung có vẻ rất lạnh tĩnh, tựa hồ không có bị con cự mãng này hù dọa, ánh mắt vẫn dừng lại trên người Ngự Thiên Dung, không biết muốn nhìn ra điều gì từ nàng.
Bỗng nhiên cự mãng rít lên một tiếng, há mồm đánh úp về phía bọn họ.

Ngay trong nháy mắt này, ba thanh kiếm sáng loáng đồng thời xuất hiện, hung hăng đâm vào trong thân thể cự mãng.

Đau nhức truyền đến, cự mãng kêu rên một tiếng, cũng bị chọc giận, lắc lư thân rắn quét ngang chung quanh, đảo qua đến đâu, tường đổ cây gãy, ba thanh kiếm lại cùng rút ra, ba thân ảnh chia ra cùng tấn công cự mãng…
“Băng Toàn!” Tịch lão tổ kinh hỉ hô lên.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.