Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 167: Phượng Hoa Giận





Ngự Thiên Dung nhìn ba người cùng giao chiến với cự mãng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, thật sự là đúng lúc! Ba người hợp lực vây công, cự mãng rốt cục ngã vào trong vũng máu…
“Lão tổ!”
“Phu nhân!”
Tịch Băng Toàn cùng Phượng Hoa chạy tới, bất quá, Tịch Băng Toàn nâng dậy là Tịch lão tổ, Phượng Hoa đỡ là Ngự Thiên Dung, Trì Dương cầm kiếm trong tay cảnh giác nhìn đàng hồng lang bốn phía.
Phượng Hoa thấy sắc mặt Ngự Thiên Dung đã tái nhợt như tờ giấy, lo lắng hỏi: “Phu nhân, ngươi thế nào?”
Ngự Thiên Dung ghé vào lỗ tai hắn, thấp giọng nhắc nhở: “Còn có người giấu ở chỗ tối, là cao thủ.”
Phượng Hoa thần sắc không thay đổi, “Phu nhân yên tâm, ta mang theo rất nhiều bảo bối —— “
“Có giải độc đan không?”
Phượng Hoa sửng sốt, gật gật đầu, “Phu nhân trúng độc?”
“Đúng vậy, đang chờ ngươi cứu mạng đây!”
Phượng Hoa vội vàng lấy ra một viên giải độc đan, Ngự Thiên Dung khẽ cười nói: “Hai viên đi! Ta trên người hiện tại có hai loại độc.”

Phượng Hoa trừng mắt nhìn nàng, trúng hai loại độc còn có tâm tình nói giỡn! Lập tức lại lấy thêm một viên giải độc đan nhét vào miệng Ngự Thiên Dung, “Phu nhân thật sự là thích mạo hiểm! Giải độc đan của ngươi không chừng đã cho người khác rồi đi!”
Ha ha, nói được thực chuẩn!
Thấy vẻ mặt cười gượng của Ngự Thiên Dung, Phượng Hoa liền giận.

Nếu hắn không mang theo giải độc đan thì làm sao? Nếu hắn không đúng lúc tới thì làm sao?
“Ta tin tưởng các ngươi sẽ đến kịp.” Ngự Thiên Dung vội vàng bổ sung một câu trước khi Phượng Hoa kịp bão nổi.
Phượng Hoa trắng mắt liếc nàng một cái, bỗng nhiên Ngự Thiên Dung che ngực, ói mạnh ra một ngụm máu tươi.

Vô Thần Bà Bà chạy nhanh lại bắt mạch cho nàng, “Hỏng rồi, Bách Độc Tán và độc của ong độc hợp lại thành độc tính mới.

Giải Độc Đan không những không thể giải độc, ngược lại xúc tiến hai loại độc tính dung hợp…”
Bách Độc Tán? Phượng Hoa khó có thể tin nhìn Ngự Thiên Dung, thanh âm nghiến răng nghiếng lợi vang lên, “Phu nhân, chính ngươi ăn Bách Độc Tán?”
Ngự Thiên Dung cảm giác toàn thân đều rét lạnh, khuôn mặt tái nhợt suy yếu dựa vào Phượng Hoa, “Ha ha, đúng vậy, không có biện pháp.”
“Ta thấy phu nhân là sống rất tự tại, rất muốn đi gặp Diêm Vương!”
Ách, miệng độc quá nha! Ngự Thiên Dung vô lực ai thán.
Vô Thần Bà Bà nhìn thoáng qua bọn dã lang và độc xa vây chung quanh bọn họ, cự mãng đã bị trừ bỏ, lũ độc vật này đã không còn sức uy hiếp, “Giờ phải mau chóng nghĩ kế xông ra, mang nàng đi gặp Độc Quái lão nhân.”
Phượng Hoa tức giận trừng mắt liếc mắt nhìn Ngự Thiên Dung một cái, quay sang nói với Trì Dương: “Trì Dương, ngươi tới canh chừng phu nhân, bọn súc sinh này để ta giải quyết.”
Trì Dương biết hắn tức giận, lại là rất tức giận, cho nên thực tự giác lại đây canh chừng Ngự Thiên Dung.

Nếu có người nào mỗi khi tức giận, tuyệt đối không thể chọc, thì chính là Phượng Hoa! Đây là kinh nghiệm mà hắn và đồng bạn nhiều năm rút ra được.
Phượng Hoa nhấc trường kiếm, ánh mắt lộ ra nồng đậm sát ý.


Bị sát ý của hắn đe dọa, bọn dã lang và độc xà đều không tự kìm hãm lui về phía sau, cảm ứng đối với không khí chung quanh của bọn chứng thật rất sâu sắc.
Đáng tiếc Phượng Hoa không vì chúng nó lui bước mà dừng lại, mọi người chỉ nhìn thấy ngân quang hiện lên, sau đó là một trận huyết quang.

Sau màn đao quang kiếm ảnh, dưới mặt đất la liệt vết máu và thi thể…
Tịch Băng Toàn có chút sửng sốt, chiêu thức ấy, hắn cũng không biết, xem ra Phượng Hoa không dễ đối phó như hắn nghĩ.
Hàn Minh lúc này âm thầm may mắn bản thân đã chọn giúp Ngự Thiên Dung chạy trốn, bằng không, sau khi Ngự Thiên Dung chạy ra khỏi, đám hộ vệ này của nàng mà biết mình có phần mưu hại, không biết sẽ đối phó hắn thế nào, không chừng sẽ giống bầy súc sinh đó, rơi vào kết cục thương tích đầy mình!
Chỉ có một người, nháy mắt liền phân thây mấy chục con dã lang cùng trên trăm con độc xà.

Phân âm hiểm cùng công lực đều khiến người ta phải ghé mắt, Vô Thần Bà Bà cũng nhịn không được chăm chú đánh giá Phượng Hoa vài lần.
Bốp bốp ——
Một tràng vỗ tay vang lên, cùng lúc đó, trên bức tường đổ nát của tiểu viện xuất hiện thân ảnh ba người, hai người trong số đó là hai tên hoàng sam nhân đã bắt Ngự Thiên Dung, người còn lại là chủ tử bọn hắn.
Ngự Thiên Dung khẽ híp mắt nhìn gã Bạch Y Nhân nọ, hắn vẫn luôn dùng mật âm công “nhắc nhở” nàng a! Ha ha, hắn nói thật là dễ nghe, sẽ không động thủ giết nàng? Hừ, hắn đúng là không động thủ, chỉ là cho người khác động thủ mà thôi.
Bạch Y Nhân nhìn bọn họ, dưới bầu trời đêm, bộ quần áo màu trắng này nhìn có chút quỷ dị.
Phượng Hoa lạnh lùng nhìn bọn họ, món nợ lần trước còn chưa tính đâu, thù mới hận cũ lần này cùng chấm dứt luôn!

“Hảo thân thủ, không hổ là nhất đẳng sát thủ của Ảnh Các! Lần trước là ta xem nhẹ thân thủ của ngươi, bất quá cũng tốt, lần này hãy để ta tới lĩnh giáo võ công của các hạ!”
Phượng Hoa hừ lạnh một tiếng, “Nể mặt phu nhân, ta liền cho ngươi phân vinh quang này!”
Ách, đúng là tên tự luyến! Ngự Thiên Dung nghe ngữ khí cuồng ngạo kia của hắn, cơn đau trong ngực cũng giảm bớt một ít.
“Ngự cô nương.” Tịch lão tổ và Tịch Băng Toàn cùng đứng bên cạnh nàng.
Tịch Băng Toàn thật sâu nhìn nàng một cái, cuối cùng cực kì nhẹ nhàng hỏi: “Phu nhân, ngươi thấy thế nào?”
“Còn tốt a!” Ngự Thiên Dung cười nhẹ, nàng không muốn biểu hiện nhu nhược ở trước mặt hắn.
Tịch Băng Toàn từ trong lòng lấy ra một cái nhẫn đeo vào ngón áp út của nàng, “Phu nhân, nhẫn ngọc này có thể phòng độc, cũng có thể giảm bớt độc tính, ngươi mang vào đi!”
Ngự Thiên Dung nhìn hắn một cái, “Vật ta cám ơn ngươi, ta tạm thời mượn, chờ độc trong người ta giải xong sẽ trả lại ngươi!”
Tịch lão tổ cầm tay nàng ôn hòa nói: “Ngốc cô nương, ngươi là vì ta mà trúng độc, cái nhẫn ngọc này là nên tặng cho ngươi, nói cái gì mà trả với không trả.”
Ngự Thiên Dung ha ha cười, không nói tiếp nữa, sau này nàng một mình trả lại cho Tịch Băng Toàn là được, giữa bọn họ hẳn là sẽ hoàn toàn không thiếu nợ nhau



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.