Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 171: Thêm Nhiều Hạnh Phúc





Vô Thần Bà Bà nhìn Độc Quái, cười cực kì âm nhu, “Nếu ngươi dám chạy, ta sẽ lấy bảo bối đồ đệ của ngươi khai đao.

” Nói xong liếc mắt một cái về phía Duệ Nhị đang trông mong nhìn Ngự Thiên Dung.

Độc Quái cười gượng hai tiếng, “Không dám không dám! Khó được gặp mặt, chúng ta hảo hảo tụ tụ!”
Phượng Hoa thấy Độc Quái cười quái dị, nói: “Tiền bối, khó được gặp lại, ta thấy, không bằng ngươi dẫn Vô Thần Bà Bà về địa bàn của ngươi, hảo hảo ôn chuyện.


Độc Quái trừng mắt liếc nhìn Phượng Hoa một cái, quay đầu nhìn Vô Thần Bà Bà, “Nhiều năm không gặp, ngươi vẫn luyến tiếc tháo xuống cái mặt nạ xấu xí này, thôi, đi thôi, chúng ta hảo hảo tụ tụ!”
Mặt nạ! Mấy người Phượng Hoa kinh nghi nhìn Vô Thần Bà Bà, bọn họ không ai phát hiện bà đội mặt nạ dịch dung bên ngoài đâu, làm thật tinh xảo a.

Vô Thần Bà Bà liếc nhìn Phượng Hoa một cái, “Tiểu tử, ngươi nếu muốn học, ta có thể dạy cho ngươi, bất quá, phải chờ ta tính sổ với Độc Quái lão nhân xong đã!”
Phượng Hoa vừa nghe, sắc mặt liền lộ ra vui mừng, “Được, vãn bối kính chờ tin lành!”
Ngạch, Độc Quái hung hăng trừng mắt nhìn hắn, tiểu tử này cứ luôn bóc lột độc dược của mình a, giờ lại lập tức chuyển hướng, đúng là tên tiểu tử không lương tâm!


Sau khi Độc Quái cùng Vô Thần Bà Bà ra khỏi phòng, Hạ Duyệt nhìn mọi người, nói, “Nếu phu nhân đã không sao, ta trước hết đi ra cửa hàng, nơi này sẽ giao cho Triển Cảnh và Phượng Hoa!”
Phượng Hoa hừ lạnh một tiếng, “Cứ để Triển Cảnh canh chừng đi, ta không muốn canh chừng cho một nữ nhân ngốc như vậy!”
“Ai —— Phượng Hoa, nếu phu nhân còn cần máu của các ngươi…”
“Hừ, chừng nào đến lúc đó thì tìm ta!” Phượng Hoa lắc mình rời đi phòng của Ngự Thiên Dung.

Hạ Duyệt bất đắc dĩ nhìn Triển Cảnh, Triển Cảnh lắc đầu nhẹ giọng nói: “Không sao, để ta canh chừng phu nhân, ngươi đi làm việc đi!”
Hạ Duyệt gật gật đầu liếc nhìn Trì Dương một cái, “Đi thôi, Trì Dương, hai huynh đệ chúng ta đã lâu không uống rượu, đi uống một chén đi!”
Trong phòng chỉ còn lại Triển Cảnh và Duệ Nhi, Duệ Nhi bình tĩnh nhìn Ngự Thiên Dung, “Triển thúc thúc, mẫu thân thật sự không có việc gì sao?”
“Không có việc gì, sư phụ không phải đã nói phu nhân tỉnh lại thì sẽ tốt đó sao! Duệ Nhi đừng lo lắng.


“Triển thúc thúc, mẫu thân bị ai hạ độc?” Ánh mắt sáng ngời của Duệ Nhi lóe ra phẫn nộ.

Triển Cảnh đưa tay sờ sờ cái đầu nhỏ của hắn, ôn hòa nói: “Duệ Nhi ngoan, mối thù của phu nhân, chúng ta sẽ đi báo, nhất định sẽ không buông tha kẻ đã thương tổn phu nhân.


Duệ Nhi cong cong cái miệng nhỏ nhắn, “Ta cũng muốn báo thù cho mẫu thân! Ta hiện tại đã biết làm rất nhiều độc dược.


“Duệ Nhi còn nhỏ, đừng suy nghĩ chuyện này, bằng không, khi phu nhân tỉnh lại, nghe vậy sẽ không vui.


Duệ Nhi bĩu môi bất mãn, “Ta không nhỏ!”
“Được rồi, Duệ Nhi là một tiểu đại nhân, nhưng phu nhân không thích bộ dạng ngươi hung dữ như vậy đâu!”

Duệ Nhi sờ sờ mặt mình, nghi hoặc nhìn Triển Cảnh: “Ta thoạt nhìn thực hung dữ sao?”
Triển Cảnh mỉm cười, “Hiện tại thì không, Duệ Nhi ngoan, đi học tiếp với lão sư đi!”
“Nhưng mà —— “
“Ta sẽ chăm sóc tốt cho phu nhân, nếu phu nhân tỉnh lại, ta sẽ báo tin cho ngươi đầu tiên.


Duệ Nhi nghe vậy mới gật gật đầu, trước khi rời đi còn lo lắng nói: “Nhất định phải báo cho ta biết đầu tiên nha!”
Triển Cảnh gật gật đầu, để hắn an tâm rời đi.

Nhìn sắc mặt tái nhợt của người trên giường, Triển Cảnh khó nén cừu hận dâng lên trong lòng, phu nhân đang yên đang lành cư nhiên bị kẻ khác làm bị thương thành như vậy… Bỗng nhiên Triển Cảnh phát hiện một ống tay áo của Ngự Thiên Dung nhuốm màu đỏ sậm, trong lòng cả kinh, vội vàng vén ống tay áo nàng lên, phát hiện trên cánh tay có một miệng vết thương, hình như là bị con gì đó cắn… Ong độc? Chính là bị thương ở chỗ này sao?
Miệng vết thương lúc này đang chậm rãi chảy máu, hẳn là máu độc, xem ra dược liệu sư phụ phối chế rất hiệu nghiệm.

Triển Cảnh cầm khăn ướt nhẹ nhàng lau xung quanh miệng vết thương cho nàng, tránh cho máu độc tiếp tục làm ướt quần áo.

Im lặng nhìn khuôn mặt quen thuộc trên giường, không hiểu sao, Triển Cảnh cảm thấy thỏa mãn, giống như việc thủ hộ nàng như thế này cũng đã là một loại hạnh phúc khó được.

Trước kia, hắn chưa từng thử qua những ngày bình thản thế này, cũng không thấy những ngày như vậy sẽ là một loại hạnh phúc, nguyên lai sau khi thích một người, cuộc sống thế nhưng trở nên sinh động lên, mỗi ngày vì nàng cố gắng, vì nàng bận rộn, cũng là một loại hạnh phúc!

Ngự Thiên Dung nguyên bản đang hôn mê, bỗng nhiên nhíu mày.

Triển Cảnh dọa hết hồn, nghĩ đến mình lau máu độc làm đau nàng, vội vàng dừng lại động tác, nhẹ giọng hô: “Phu nhân —— “
“Băng Toàn!”
Miệng Ngự Thiên Dung bỗng nhiên phun ra hai chữ.

Triển Cảnh nghe đầu tiên là ngẩn ra, lập tức trong lòng có chút đau: phu nhân vẫn là thực để ý Tịch Băng Toàn a! Lại cố tình giận dỗi với hắn, ai! “Phu nhân, hắn không sao.


Nhưng Ngự Thiên Dung đang hôn mê, làm sao nghe được lời này của hắn, mày mặt nhăn càng thêm chặt, tựa hồ đang lâm vào ác mộng, Triển Cảnh bất đắc dĩ nhìn nàng, không biết phu nhân mơ thấy cái gì?
“Phu nhân… Phu nhân ——” Triển Cảnh khẽ thấp giọng gọi nàng, hy vọng có thể đánh thức nàng khỏi ác mộng.

Gọi hơn mười tiếng, Ngự Thiên Dung rốt cục động đậy mi mắt, tiếp theo chậm rãi mở to mắt, ánh vào mắt là một khuôn mặt đầy lo lắng, “Triển Cảnh —— là ngươi!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.