Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 176: Đừng Quá Kiêu Ngạo





Thấy Ngự Thiên Dung khó chịu, Liễu Quân Thư tựa hồ tâm tình tốt lắm, đối với hắn mà nói, việc Ngự Thiên Dung đối xử đạm mạc với Nam Cung Tẫn thật sự khiến rất hắn buồn bực.

“Hắn thế nào?”
Liễu Quân Thư nhún vai, “Ta thật sự đã nhìn thấy hắn ngã xuống, về phần có chết hay không cũng không biết, bởi vì ta vội vàng trở về gặp ngươi a!”
“Ngươi tìm ta có chuyện gì?”
“Đương nhiên có, lần trước ngươi không phải đề nghị chúng ta diễn trò sao? Ta đã nghĩ rồi, đó thật sự là một biện pháp tốt.”
Ngự Thiên Dung hồ nghi nhìn hắn, “Ngươi có mục đích gì?”
“Tuy rằng lập trường bất đồng, bất quá, ta cũng hy vọng Nam Cung buông tha cho ngươi.


Tuy tạm thời, ngươi xem như cũng thú vị, bất quá, ta không ưa nổi ngươi.

Nam Cung thân là Hộ Quốc tướng quân, không nên lãng phí quá nhiều tinh lực trên người ngươi.”
Cái gì chứ, lời này nghe vào tai thực không thể không căm tức! Ngự Thiên Dung lạnh lùng nhìn hắn, “Đáng tiếc, ta thay đổi chủ ý, không muốn hợp tác với ngươi nữa, ta không muốn hợp tác với loại người tâm cơ thâm trầm như ngươi.”
“Nếu điều kiện của ta là giữ lại tính mạng của Tịch Băng Toàn thì sao?”
Cái gì! Ngự Thiên Dung khiếp sợ nhìn hắn, Tịch Băng Toàn sẽ thua trên tay hắn? Không có khả năng, Bạch Mai công tử khinh công hơn người, võ công hơn người thì thế nào, Tịch Băng Toàn cũng không phải hạng người vô năng, sao có thể dễ dàng thất bại được!
Trong nháy mắt, trong đầu Ngự Thiên Dung đã hiện lên vài khả năng không thể có, khi chạm đến ánh mắt đạm mạc của Liễu Quân Thư, nàng lại nhịn không được chấn động trong lòng… Không đúng, nàng vừa rồi còn thu được bồ câu đưa tin của Tịch Băng Toàn, chữ viết kia rõ ràng là của Tịch Băng Toàn, nếu hắn có việc, sao có thể viết ra bút tích trầm ổn như vậy?
Tâm tư chuyển động, Ngự Thiên Dung mắt lạnh nhìn Liễu Quân Thư, “Nếu có bản lĩnh thì ngươi giết hắn đi, ta nghĩ hắn không phải là loại nam nhân cần đến một nữ nhân để bảo trụ tánh mạng!”
Liễu Quân Thư nghe vậy, mắt có chút nhướn lên, tựa hồ không đoán được Ngự Thiên Dung sẽ nói như vậy.

Nàng đã vì Tịch lão tổ mà khiến bản thân bị thương, hắn cứ cho rằng nàng sẽ vì chính Tịch Băng Toàn mà nhịn đau bỏ qua vài thứ.

Bất quá, lập tức hắn lại nghĩ thông, nàng đây là cứng miệng mà thôi, vì không muốn bản thân lâm vào thế yếu, nữ nhân này, thật sự là khôn ngoan lên nhiều lắm!
Tới gần bên giường, năm ngón tay thon dài dễ dàng kháp lên cổ Ngự Thiên Dung, hắn chỉ cần nhẹ nhàng siết một cái, nữ nhân này sẽ hương tiêu ngọc vẫn, từ nay về sau sẽ không thể tạo thành khốn cảnh cho Nam Cung!
“Buông tay ngươi ra!” Thanh âm thản nhiên truyền đến, làm cho người ta có một loại cảm giác thập phần nhàn nhã.
Khi khuôn mặt như chạm ngọc ấy ánh vào mắt Ngự Thiên Dung, lòng nàng hiện lên một tia kinh ngạc, Bùi Nhược Thần!
Liễu Quân Thư liếc mắt thấy Bùi Nhược Thần đến bên cạnh mình, có chút kinh hãi, “Sao ngươi lại tới đây?”
Khuôn mặt lạnh nhạt, tuyệt đại tao nhã, có chút xuất trần phiêu dật của Bùi Nhược Thần ra vẻ tựa hồ việc hắn xuất hiện ở đây là đương nhiên.


Bùi Nhược Thần lạnh nhạt, nhất quán lạnh lùng ngữ điệu, “Ta không thể tới sao?”
“Ngươi thiên vị nàng?”
Mắt Bùi Nhược Thần khẽ lóe sáng, “Ngươi có thể lý giải như vậy.”
Liễu Quân Thư hừ lạnh một tiếng, “Nếu ngươi để ý nàng, vài năm trước nên đón nàng khỏi phủ tướng quân; còn giả như ngươi là vì thể diện của Nam Cung nên mới lui một bước, nếu ngươi thực để ý nàng, ít nhất khi Nam Cung hưu nàng, ngươi nên thu lưu mẹ con nàng mới phải!” Nhưng, ngươi cố tình cái gì cũng không làm, bây giờ lại ra mặt để làm cái gì?
“Trước kia không có, thì bây giờ không thể ra mặt sao?” Ngữ điệu không chút buồn bực của Bùi Nhược Thần khiến Ngự Thiên Dung cũng cảm thấy tán thưởng.

Lại nghe Bùi Nhược Thần tiếp tục nói: “Lặp lại lần nữa, buông tay!”
“Nếu ta không buông ra thì sao?” Năm ngón tay Liễu Quân Thư buộc chặt thêm một ít, Ngự Thiên Dung bị khó thở lập tức đỏ mặt lên, phẫn nộ trừng mắt nhìn Liễu Quân Thư: nếu ta không chết, ngươi cứ chờ tai ương đi!
“Nếu không buông, ngươi sẽ chôn cùng với nàng, đây là nếu ngươi hành động nhanh hơn ta.” Bùi Nhược Thần không biết từ khi nào đã có thêm một cây ngọc trâm trong tay, đặt ngay sau ót Liễu Quân Thư, chỉ cần hắn động một cái, liền có thể xuyên qua đầu.
Lúc này Liễu Quân Thư thực sự biến sắc, hắn biết Bùi Nhược Thần không phải đang nói đùa, mà Bùi Nhược Thần mà hắn biết cũng không phải một người biến nói đùa, chính là —— “Vì sao?” Vì sao muốn cứu nàng?
Bùi Nhược Thần cười nhẹ, “Không vì sao hết, chỉ là muốn làm thì làm thôi.”

Liễu Quân Thư bất đắc dĩ buông tay ra, lui khỏi giường.

Bùi Nhược Thần cũng lập tức thu hồi ngọc trâm, trực tiếp cắm lên búi tóc của mình, động tác thực tao nhã, Ngự Thiên Dung nhìn mà há hốc mồm, nam nhân này không chỉ có bộ dáng tốt, ngay cả khí chất cũng là loại tốt nhất mà nàng từng thấy, mười phần mười là phong thái của một quý công tử.
Thản nhiên liếc Liễu Quân Thư một cái, Bùi Nhược Thần nhẹ giọng nhắc nhở: “Nếu ngươi không đi, chỉ sợ sẽ khó đi!”
“Hừ, chỉ sợ người ta là Bạch Mai công tử, sẽ không đem hộ vệ của ta để vào mắt a!” Ngự Thiên Dung cười lạnh một tiếng, khiêu khích nhìn Liễu Quân Thư: có bản lĩnh cũng đừng đi!
Liễu Quân Thư trầm mắt xuống, hắn lại không sợ hộ vệ của nàng… Đang định trả lời lại nghe Bùi Nhược Thần nói: “Nếu so với hộ vệ của nàng, ngươi cùng lắm chỉ khinh công cao hơn một tầng.

Làm người vẫn là đừng tự cho bản thân quá cao.”
Liễu Quân Thư nghe vậy, liếc nhìn Ngự Thiên Dung một cái, thôi, lần sau lại đến đi! Lúc rời đi thời điểm lại quay sang trừng mắt nhìn Bùi Nhược Thần, “Bùi Nhược Thần, món nợ này, ta sẽ nhớ kỹ.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.