Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 184: Độc Quái Rời Đi





“Nói dối!” Ngự Thiên Dung nhìn ánh mắt nàng một hồi, chậm rãi nói: “Trong mắt của tỷ rõ ràng viết bốn chữ to ‘ta thực mất mát’, tỷ nghĩ muội là ngu ngốc a!”
Trầm Mộng Vân thảm đạm cười, chua chát nói: “Muội thật lợi hại, tỷ cứ nghĩ mình che dấu rất khá… Muội nói đúng, Hồng Liên là thứ cha mẹ tỷ cho hắn, vốn là sau khi chúng ta cho nhau trao đổi một phần, một phần còn lại là lễ vật mà cha mẹ tỷ tặng cho đứa nhỏ sau này của chúng ta —— ha ha… Bất quá, muội thấy đó, tỷ dễ dàng lấy được thứ này, thuyết minh hắn căn bản không có nhớ đến nguyện vọng của cha mẹ tỷ, hoặc là hắn ước gì tỷ cầm thứ này đi tặng người cho rồi, sau đó hắn sẽ không cần nhớ đến cái nguyện vọng gì nữa.


Ách… Ý nghĩa trọng đại a! Ngự Thiên Dung nhìn Trầm Mộng Vân từ trên xuống dưới, nhìn đi nhìn lại thế nào cũng là một đại mỹ nữ a, lại là một mỹ nữ võ công cao cường, tính cách cũng không tệ.

Nàng thực kỳ quái, Độc Quái lão nhân —— ách, hẳn là kêu Độc Quái đại thúc mới đúng, sao lão ấy lại thấy chướng mắt a? Hay là có ẩn tình gì đó?
Trầm Mộng Vân an ủi cười cười, “Quên đi, tỷ cuối cùng đã hiểu được trong lòng hắn thật không có tỷ, thử xem hắn có thiệt tình hay không chính là phần tư tâm mà tỷ đã nói với muội.

Được rồi, thế này, tỷ cũng coi như hết hy vọng, chờ truyền xong bộ pháp và chưởng pháp cho muội, tỷ sẽ ra đi, không bao giờ quấn quít lấy hắn nữa.



Ngự Thiên Dung cả kinh, “Tỷ định đi đâu?”
“Thiên hạ to lớn, còn sợ không có chỗ an thân cho tỷ sao? Muội yên tâm, nếu tỷ có thời gian sẽ đến thăm muội, tỷ còn muốn giúp muội tìm con về nữa a!”
“Trầm tỷ tỷ —— “
“Muội không cần nói, tỷ đều hiểu, nhiều năm như vậy, tỷ nên sớm chết tâm.

Lúc còn ở trong lao, tỷ luôn chờ mong hắn có thể xuất hiện, chờ một ngày lại một ngày, chờ nhiều năm như vậy, lại chính là chờ đến muội, tâm đã sớm chết, chỉ là bản thân tỷ, ha ha… Chưa tới phút cuối nên chưa muốn từ bỏ thôi!”
Ngự Thiên Dung đau lòng nhìn nàng, cầm lấy tay nàng, “Trầm tỷ tỷ —— “
Trầm Mộng Vân càng nói càng kích động, “Muội biết không, lúc nãy tỷ thấy muội vẽ tranh mê mẩn như vậy, trong lòng rất hâm mộ, nếu tỷ cũng có một sở thích giống như muội, như vậy, cho dù phải từ bỏ hắn, tỷ cũng có một ký thác.

Đáng tiếc, tỷ từ nhỏ luôn đi theo sau hắn, tôn kính hắn như đại ca ca, đến lúc có hiểu biết, lại đi theo bước chân hắn, đã đi không biết bao nhiêu năm, chấp mê đối với hắn càng ngày càng thâm, mà hắn lại cách tỷ càng ngày càng xa… Ô ô… Tỷ thật sự rất khó chịu —— “
Nói xong, Trầm Mộng Vân nhịn không được khóc nức nở lên, Ngự Thiên Dung đưa tay vỗ vỗ bả vai nàng, trong mắt nàng, Trầm Mộng Vân lúc này chính là một người thất tình, không phải cần an ủi, mà là cần được phát tiết, được tự mình giải thoát!
Thực nhìn không ra Độc Quái là một nam nhân có mị lực như vậy, cư nhiên làm cho đại mỹ nữ này ái mộ nhiều năm vẫn chưa từ bỏ ý định! Ai! Trên đời này, tình yêu là thứ rất biết hành hạ người khác a!

“Phu nhân —— “
Ngự Thiên Dung ở phòng vẽ tranh cho Trầm Mộng Vân mượn bả vai khóc, Trầm Mộng Vân vừa khóc lên tuyệt không khách khí, bả vai Ngự Thiên Dung ước chừng đã chịu khổ chừng nửa canh giờ, thẳng đến nha hoàn đến mới thôi.

Nha hoàn nhìn đến tình cảnh này có chút không biết làm sao, Ngự Thiên Dung ôn hòa cười cười, “Nói đi, có chuyện gì?”
“Phu nhân, là Tần tiền bối, ngài ấy đã ly khai, bảo nô tì chuyển cáo phu nhân một tiếng, ngài ấy có một chút việc tư cần xử lý, đại khái sẽ đi một tháng, một tháng sau sẽ trở về tiếp tục dạy thiếu gia.



“Nga, hắn có nói đi nơi nào không?” Nha hoàn lắc đầu, Ngự Thiên Dung nhẹ nhàng khoát tay, “Được rồi, ta đã biết, ngươi đi xuống đi!”
Sau khi nha hoàn rời khỏi, Trầm Mộng Vân lại thương tâm lên, xem, cái tên kia rõ ràng là đang trốn mình!
Ngự Thiên Dung vỗ vỗ bả vai nàng, “Tỷ tỷ, muội thấy tỷ cũng nên đi theo đi, nói không chừng tiền bối đang đi tìm người báo thù đó nha!”
“Hắn tìm thì cứ tìm, liên quan gì đến tỷ!” Trầm Mộng Vân thương tâm trả lời, nửa ngày sau mới hồi thần lại, ngơ ngác nhìn Ngự Thiên Dung: “Ý của muội là hắn đi tìm người của Ám Thần Sơn Trang?”
Ngự Thiên Dung nhún nhún vai, “Bằng không hắn đi làm gì, hắn đâu có quen ai mà đến tìm người ta?”
“Tỷ —— hắn ——” nếu vô tâm, việc gì phải xen vào chuyện của nàng!
“Tỷ tỷ, muội thấy hắn cũng không phải là trong lòng thật sự không có tỷ, không chừng là có ẩn tình gì đó!”
Trầm Mộng Vân bĩu môi, “Hắn thì có cái gì ẩn tình, không phải là bộ dạng —— “
Ngự Thiên Dung hồ nghi nhìn nàng, “Bộ dạng thế nào?”
Trầm Mộng Vân vội vàng lắc đầu, “Không có gì, bộ dạng không được tốt lắm.


Ừm —— rất đáng nghi! Ngự Thiên Dung nhìn chằm chằm Trầm Mộng Vân một hồi, “Chậc chậc, không được tốt lắm là thế nào a? Trầm tỷ tỷ, chúng ta kết bái tỷ muội nha, tỷ thế này là thế nào, không tin muội hay là khinh thường muội?”
“Nào có, tỷ chỉ là —— chỉ là —— “
“Ừm?!”

Trầm Mộng Vân ảo não trừng mắt nhìn Ngự Thiên Dung một cái, nhìn xem bên ngoài, xác định không người nghe lén mới lại gần nói nhỏ vào tai Ngự Thiên Dung…
Cái gì!!! Ngự Thiên Dung trừng lớn mắt nhìn Trầm Mộng Vân, “Tỷ chắc không?”
“Vô nghĩa, chúng ta cùng nhau lớn lên, làm sao tỷ sai được!”
Ách! Thật sự là tò mò, Độc Quái đại thúc cũng mang mặt nạ dịch dung, mà bộ mặt dưới lớp mặt nạ đó có thể sánh bằng dung nhan của mỹ nữ, thật tò mò a! Đến khi nào mới có thể liếc nhìn một cái a!
“Muội đừng mơ tưởng nữa, hắn ghét nhất là bị người khác nhìn đến chân diện mục của mình, người nào gặp qua đều chỉ có một kết cục: chết!”
Ngự Thiên Dung bĩu môi, “Tỷ không phải còn sống yên lành đó sao!”
Trầm Mộng Vân hừ nhẹ nói: “Tỷ sao có thể giống người khác!”
“Cái kia, tỷ tỷ, tuổi của hắn sẽ không cũng là giả đi?” Ngự Thiên Dung bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề.

Trầm Mộng Vân trợn trắng mắt, “Đương nhiên, hắn đâu có già như vậy, hơn nữa, Mộng Vân ta, lẽ nào lại coi trọng một lão già hơn chính mình mười tuổi a!”
“Ừm, nói cũng đúng, muội đã nói rồi mà, một đại mỹ nữ coi trọng một tiểu lão đầu, nghĩ thế nào cũng có điểm quái dị!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.