Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 196: Yêu Nghiệt





Trong thư phòng của Bùi Nhược Thần, ngay khi Cốc Vân rời khỏi, một thân ngân bạch áo choàng bước ra từ sau bình phong, hé ra khuôn mặt mị hoặc lòng người, nhẹ nhàng cười nhìn Bùi Nhược Thần, “Bùi thiếu, ngươi như vậy thật quá cô phụ mỹ nhân tâm ý đi?”
Bùi Nhược Thần thản nhiên nhìn lướt qua đóa hồng mai, “Dù thế nào cũng không bì kịp với loại yêu nghiệt như ngươi.


Nam nhân được gọi là yêu nghiệt nhếch miệng cười, tuyệt không hổ thẹn nhìn Bùi Nhược Thần, “Ngươi đây là ghen tị ta hời hợt, lại cư nhiên mĩ hơn ngươi?”
“Hừ, ai hiếm lạ! Còn có, mời ngươi nhớ kỹ, ta là nam nhân, không cần dùng từ “mĩ” để hình dung, ngươi không phân biệt được trống mái thì thôi, đừng có kéo theo ta!”
“Ai nha, công tử hai mặt của chúng ta tức giận sao? Hiếm có a, có thể làm cho Bùi đại thiếu luôn ôn hòa lộ ra sắc mặt khác cũng thật sự là một loại thành tựu a!”
Bùi Nhược Thần liếc ngang qua, cái khuôn mặt yêu nghiệt này, mới đích thực là kẻ hai mặt, luôn lấy bộ mặt khác xuất hiện trước mặt người khác, nhưng khi một mình đối mặt với hắn lại luôn khoe bộ mặt yêu nghiệt này để chọc giận hắn.

Rõ ràng ngũ quan không kém Bạch Mai công tử là bao, thậm chí ngay cả đóa hồng mai trên mặt cũng giống nhau, chính là, khuôn mặt hắn tinh xảo hơn, nhất là đôi mắt, rất mị hoặc lòng người.

Khuôn mặt trắng nõn ôn nhuận như ngọc, mắt đen như hắc ngọc lóe ra ánh sáng mị hoặc lòng người, miệng cười tà khí, trên khóe mắt phải có một đóa hồng mai – kiều như lửa, diễm ướt át, như gió thanh tú, như hàn mai cao ngạo, trong trẻo nhưng lạnh lùng.


Chỉ là hồng mai trên mặt Liễu Quân Thư thoạt nhìn quý mà không kiều, hoa mà không diễm, xứng ở trên mặt hắn lại có một phen yêu mị tinh xảo.

“Được rồi, đừng nói giỡn nữa, ta tới tìm ngươi là vì có chuyện quan trọng.


Hừ, vô sự không đăng tam bảo điện, có lần nào tên này đến không phải là vì có phiền toái cần hắn hỗ trợ! Bùi Nhược Thần thực khinh thường liếc mắt nhìn, “Các chủ đại nhân, mời nói đi!”
Xem nhẹ Bùi Nhược Thần bất mãn, yêu nghiệt nam nghiêm túc nhìn hắn hỏi: “Ngươi có từng nghe qua Thiên Trúc Triền Tâm Cổ?”
Triền Tâm Cổ? Bùi Nhược Thần mày khẽ nhăn lại, “Ngự Thiên Dung trúng Triền Tâm Cổ?”
“Ừ.


Bùi Nhược Thần nhìn hắn một cái, “Ngươi tự mình ra tay? Lần trước lúc cho nàng giải độc, Độc Quái không có điều tra ra sao?”
“Nếu điều tra ra, ta đã không xuất hiện ở đây.


“Giờ thì ngươi đã hối hận lúc trước không có học xong hết đã rời sư môn chưa?”
“Ít nói nhảm, biết hay là không biết?”
Bùi Nhược Thần khẽ cong môi, mang thản nhiên trào phúng, “Thế nào, ngươi sốt ruột?”
“Đúng là có chút sốt ruột, ta lo lắng Độc Quái cũng không thể giải, cho nên mới tới tìm ngươi!”
“Ách, Các chủ đại nhân, ta thấy, vết thương trên ngực ngươi có vẻ không có gì trở ngại!”
“Hứ, chỉ là một tiểu nhân vật, có thể làm bị thương ta sao?”
Bùi Nhược Thần không có hảo ý nhìn hắn, “Ngươi nói, nếu Ngự Thiên Dung biết bên cạnh nàng có người nào đó nguyên lai là một đại nhân vật, quan trọng hơn hết là vẫn còn che dấu thực lực của mình, khiến nàng vô cớ chịu tội không ít, ngươi nói, có khi nào nàng tức giận, đá người nào đó đi?”

“Hừ, Tịch Băng Toàn trả bạc chỉ để mua cái danh hiệu Phượng Hoa kia, ta cũng không thể ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu.


“Ừm—— nói có lý, nhưng là, ta thấy rất kỳ quái, ngươi việc gì phải giảm giá hàng đắt tiền, dùng bộ mặt kia của Phượng Hoa để nhận ủy thác của Tịch Băng Toàn?”
Yêu nghiệt nam cười nhẹ, “Ta đương nhiên có lý do.


Bùi Nhược Thần giật nhẹ khóe môi, khinh thường nói: “Ngươi là muốn xem giá trị của nàng ở trong lòng Tịch Băng Toàn, sau đó lợi dụng nàng, kiềm chế Tịch Băng Toàn?”
Yêu nghiệt nam lộ ra biểu tình ‘ngươi thật thông minh’ nhìn Bùi Nhược Thần, làm cho Bùi Nhược Thần nhịn không được trợn trắng mắt, lại nghe hắn mở miệng thúc giục: “Trở lại chuyện chính, ngươi rốt cuộc có biết Triền Tâm Cổ hay không?”
“Biết.

” Bùi Nhược Thần lần này thực sảng khoái trả lời, “Bất quá, ta chỉ sợ không giải được.

Triền Tâm Cổ Độc là một loại cổ độc cấm kỵ của Thiên Trúc, còn rất ít người biết.

Nàng có thể bị kẻ khác hạ một loại cổ độc lợi hại như thế, coi như là một loại bản sự lợi hại.



“Có bao nhiêu cơ hội?”
Bùi Nhược Thần nhíu mày, “Ngươi hẳn là biết ta không thích làm chuyện không nắm chắc, ta cũng không muốn bị ngươi chỉ trích là không thể cứu người!”
“Vậy chờ Độc Quái trở về, ngươi với bọn họ cùng nhau cố gắng nghĩ biện pháp!”
“Đầu óc ngươi bị vô nước rồi sao? Chẳng lẽ ngươi quên, nàng không phải người bình thường, chúng ta —— “
Bỗng thấy ánh mắt yêu nghiệt nam trầm xuống, nhìn Bùi Nhược Thần chậm rãi nói: “Mặc kệ nàng là loại người nào, ta đều không cho phép nàng chết trước mặt ta, nói như vậy, ngươi đã hiểu chưa?”
“Ngươi biết không, mỗi khi ngươi nghiêm túc lên, biểu tình giống Bạch Mai công tử như đúc! Không hổ là —— “
“Đừng nhắc tới hắn trước mặt ta!”
Bùi Nhược Thần thật sâu nhìn hắn một cái, “Được, nể mặt ngươi, ta sẽ giúp nàng! Bất quá, thành hay không thành, phải xem thiên ý.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.