Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 203: Xa Cầu





Ngự Thiên Dung rời đi Trúc Viên, định về lại viện của mình, nhưng chân bước tới cửa chợt nhớ bên trong còn có Tịch Băng Toàn đang nằm, nàng lùi bước, nghĩ nghĩ, rốt cuộc xoay người rời đi, đến phòng vẽ tranh.

Đúng vậy, nàng đến nay vẫn chưa có được chân chính tương tư đậu đỏ của mình!
Để tay lên ngực tự hỏi, nàng không muốn sao? Muốn, nhưng là chưa từng có được, từng nghĩ đến bản thân hẳn là đã muốn có được, đến cuối cùng lại phát hiện thứ mà mình có được chỉ là một đống dối trá…
Thế gian có thể làm mờ đi hết thảy, chỉ có tình yêu mới có thể vĩnh tồn, dù rằng yêu rất ưu thương.

Chỉ có thể dùng trí nhớ, dùng một loại hình thức khắc sâu nhưng không thể chạm đến, để tồn lưu ở trong lòng.
Vì đã từng yêu, từng bị thương, nên mới càng thêm chờ mong có được chân tình! Có lẽ đáy lòng nàng đã hiểu được, đó là một loại xa cầu, nhưng vẫn không thể buông tha cho hy vọng.

Tựa như có người từng nói, con người là một loại sinh vật cố chấp đến kỳ quái, càng là không có được, càng thêm thèm muốn!
Bút vẽ trong tay cố chấp vẽ trên giấy thượng một vệt đỏ sẫm như máu!
Ngươi nói, ta phải đi, nói xong ngươi bỏ đi.


Đi, đương nhiên là có lý do, nhưng có tất yếu phải hỏi sao?
Có trở về hay không, không cần phải biết.

Cúi đầu, trong lòng đều là nước mắt.

Mỉm cười, miệng nói ra một câu: “Chúc anh hạnh phúc, vĩnh viễn!”

“Phu nhân!”
Triển Cảnh xuất hiện ở cửa, khiếp sợ nhìn hai má Ngự Thiên Dung ướt đẫm nước mắt, còn có bức vẽ đầy một màu đỏ sẫm kia.

Trong tranh là cảnh đồi núi đầy lá phong đỏ, dưới tàng cây có một đôi nam nữ ly biệt, hai người mặc phục sức mà hắn như từng gặp qua.

Cô gái kia vẻ mặt tuy mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lộ ra nhè nhẹ đau thương…
Còn nam tử chỉ còn sót một cái bóng, một cái bóng có chút cô đơn lại có chút quyết tuyệt!
Rõ ràng không có một giọt nước mắt, nhưng cả bức họa lại khiến người ta có một loại cảm giác ngưng trọng bi thương…
Ngự Thiên Dung ngẩng mặt lên nhìn hắn, “Triển Cảnh, là ngươi a! Tìm ta có việc gì sao?”
Tim Triển Cảnh khẽ co rút đau đớn, trương há mồm, hồi lâu sau mới nói: “Phu nhân, sư phụ có chuyện muốn tìm ngươi thương lượng.”
“Ừm, lát nữa ta sẽ đến phòng khách tìm các ngươi.”
“Phu nhân, ngươi —— “
Ngự Thiên Dung lấy ống tay áo lau mặt, cười nhẹ, “Không có việc gì, chính là vẽ bức tranh này làm ta nhớ lại một chuyện cũ, một chuyện cũ rất thương cảm, làm cho ta nhịn không được rơi nước mắt thôi.”
“Phu nhân, hay là để ta đi đón thiếu gia trở về!”

Hiểu ra tâm ý của Triển Cảnh, Ngự Thiên Dung cảm kích cười, “Không vội, qua ngày mai đi, đợi cho tay của ta tốt hơn đã, ta không muốn để Duệ Nhi luôn nhìn thấy ta bị thương, như vậy sẽ gây ảnh hưởng không tốt cho hắn.”
“Phu nhân, nếu ngươi muốn làm gì, ta —— chúng ta đều đứng về phía ngươi!” Triển Cảnh nghiêm túc nhìn Ngự Thiên Dung, ánh mắt kia tựa hồ muốn nói: nếu ngươi muốn giết người, chúng ta sẽ đi giết cho ngươi!
Ngự Thiên Dung khẽ thở dài, “Ngươi a, thật sự là một nam nhân ôn nhu!”
Mặt Triển Cảnh hơi đỏ lên, “Triển Cảnh là hộ vệ của phu nhân, đương nhiên là vì phu nhân phân ưu.”
Có đôi khi cảm thấy nam nhân nghiêm túc này thật đúng là đáng yêu a! Ngự Thiên Dung buông bút vẽ, cùng hắn đi về phía phòng khách.

Nghe xong kế hoạch của Độc Quái, Ngự Thiên Dung nhíu mày.

Bọn họ muốn đi Thiên Trúc tìm phương pháp giải cổ độc! Độc Quái không am hiểu cổ độc, nhưng hắn là người thông hiểu mọi loại độc trong thiên hạ, nếu Triền Tâm Cổ Độc xuất phát từ Thiên Trúc, như vậy, hắn sẽ đến nơi đó học tập, tìm kiếm phương pháp giải độc.
Theo nhưng gì nàng được biết, Thiên Trúc ở thời Trung Quốc cổ đại tương đối giống Ấn Độ cổ đại.

Xã hội Ấn Độ cổ đại tồn tại chế độ giai cấp rất nghiêm khắc, còn gọi là “Chế độ dòng giống”, gồm bốn giai cấp: Bà-la-môn (Brhmanes), Sát-đế-ly (Kastryas), Vệ-xa (Vaisyas) và Thu-đà-La ( Souđras).

Ngoài bốn giai cấp này là những người có cấp bậc còn thấp hơn cả Thu-đà-la, gọi là ngoài giai cấp, chính là đủ loại dân đen.

Hơn nữa những người khác dòng giống không thể thông hôn, người vi phạm sẽ bị xử phạt rất nghiêm trọng, thậm chí có thể bị xử tử.

Tóm lại, trong ấn tượng của Ngự Thiên Dung, xã hội Ấn Độ cổ đại là nơi thập phần không thích hợp để đến, nàng lo lắng hai người bọn họ —— không đúng, hình như là thời đại này đâu có giống với loại “cổ đại” mà mình biết a, “Ừm, Thiên Trúc ở đâu a?”
Triển Cảnh kinh ngạc nhìn Ngự Thiên Dung, “Phu nhân, Thiên Trúc là một tiểu bộ lạc ở biên giới Mạnh Quốc, xem như là một tộc di cư, bất quá bởi vì bọn họ am hiểu cổ độc, lại quá nhỏ, cho nên tam đại quốc mới không tiến hành thâu tóm nó.”
Ách —— “Vậy, phong thổ nơi đó thế nào?”
“Người Thiên Trúc tính lạnh tình đạm, không được hiếu khách cho lắm, bất quá, cũng sẽ không vô duyên vô cớ thương tổn người ngoài.”
Độc Quái nhìn Ngự Thiên Dung, cảm thấy nàng thật sự dong dài, tuyệt không sảng khoái, “Ta nói này, ngươi cũng đừng hỏi đông hỏi tây, bọn ta chính là cao thủ dụng độc, người bình thường có thể đụng đến bọn ta sao? Vốn ta chỉ tính đi một mình, bất quá, có người cứng rắn đòi đi theo ta để hỗ trợ, ta mới bảo hắn nói cho ngươi!”
Ngự Thiên Dung cảm kích nhìn hai người, “Cám ơn các ngươi quan tâm ta như vậy! Ta —— “
Độc Quái ra vẻ ‘ta chịu không nổi’, phất tay ngắt lời nàng, “Ngươi đừng dong dài nữa, ta đi chuẩn bị đây, có gì cần nói, ngươi cứ nói với hắn đi!”
Dứt lời liền biến mất, lưu lại Triển Cảnh.
Triển Cảnh khẽ liếc nhìn Ngự Thiên Dung, “Phu nhân, chúng ta nhất định nhanh chóng tìm được phương pháp giải cổ, ngươi phải bảo trọng!”
Ngự Thiên Dung mỉm cười với hắn, “Ừm, ta tin tưởng các ngươi, bất quá, khi các ngươi xuất môn ra bên ngoài, nhất định nhớ kỹ, phải lấy an toàn của chính mình làm trọng, Tịch Băng Toàn cũng sẽ nghĩ biện pháp giải cổ độc cho ta, ta tin tưởng có mấy các ngươi cùng cố gắng sẽ không có việc gì.”
Tịch Băng Toàn? Triển Cảnh sửng sốt, làm sao hắn ta biết? Chẳng lẽ Hạ Duyệt cũng truyền thư cho hắn?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.