Ngày thứ ba, Bùi Nhược Thần tự mình đưa Duệ Nhi trở lại.
Duệ Nhi vừa thấy Ngự Thiên Dung liền nhào vào lòng nàng, thân thiết ôm lấy mẹ, “Mẹ, con rất nhớ mẹ!”
Ngự Thiên Dung ôn nhu ôm hắn, “Mẹ cũng rất nhớ con! Mấy ngày nay có vui không?”
“Vui lắm, ông bà nội đối xử tốt với con lắm.”
“Ừ, vậy là tốt rồi.”
“Mẹ, Tịch thúc thúc có trở về không? Đêm qua con mơ thấy thúc thúc, ở trong mơ Tịch thúc thúc còn nói sẽ dạy con một bộ kiếm pháp lợi hại, như vậy về sau con có thể đấu với kẻ xấu!”
Ha ha… Mộng a! Ngự Thiên Dung ôn nhu vuốt ve đầu hắn, “Hắn dạo này bề bộn nhiều việc, sau này có thời gian sẽ đến thăm con.”
“Mẹ, Tịch thúc thúc bận cái gì a? Ngươi cho Hạ thúc thúc đi hỗ trợ là được rồi, như vậy công việc sẽ nhanh hoàn thành, Tịch thúc thúc có thể đến dạy con.”
Ách —— Ngự Thiên Dung bất đắc dĩ thầm thở dài, không biết lúc ở đây Tịch Băng Toàn đã đối đãi Duệ Nhi thế nào, cư nhiên khiến Duệ Nhi nhớ hắn mãi không quên!
“Nếu ngươi muốn học võ công, ta sẽ dạy cho ngươi một ít.” Bùi Nhược Thần bỗng nhiên mở miệng nói.
Ngự Thiên Dung khẽ liếc mắt nhìn hắn, người kia làm sao vậy? Chẳng lẽ rốt cục có một chút ý thức trách nhiệm làm cha?
Duệ Nhi nhìn hắn không nói lời nào, không biết là muốn học hay là không muốn học, một hồi lâu mới nhìn Ngự Thiên Dung hỏi: “Mẹ, con có nên học không?” Lập tức cúi đầu bám vào tai Ngự Thiên Dung, nhẹ giọng hỏi: “Mẹ, hắn có lợi hại như Tịch thúc thúc không?”
Ha ha… Lợi hại a, nàng làm sao mà biết? Bất quá, ngày đó thấy hắn đả bại Tần Khiếu như vậy, hẳn là có chút lợi hại đi! Ngự Thiên Dung cười gượng, “Ừm, hai người đều lợi hại, ai cũng có sở trường riêng! Con muốn học cứ học, dù sao học thêm chút cũng không có chỗ hỏng.”
“Nga, vậy con sẽ học!”
Bùi Nhược Thần giật giật mi mắt, hắn mà không bằng Tịch Băng Toàn sao? Tiểu tử này thật sự là chân ngoài dài hơn chân trong, một chút cũng… Ai, quên đi, thế này cũng là thường tình, Duệ Nhi căn bản không hiểu biết hắn, tựa như hắn trước đây cũng không hiểu biết Duệ Nhi.
Nói chuyện với Duệ Nhi thêm một hồi lâu, Ngự Thiên Dung mới cho hắn đi tìm lão sư đi học.
Bùi Nhược Thần nhìn bóng Duệ Nhi đi xa, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Ta có phải là một nam nhân không có trách nhiệm?”
Ngự Thiên Dung nhẹ nhàng lắc đầu, “Không hẳn vậy!” Rất nhiều lúc, trách nhiệm chỉ là một cái cớ, nhưng với một người thiện lương, trách nhiệm không phải là cái cớ.
Trách nhiệm là một loại tình cảm cao độ, dùng thiệt tình và chân tình đối đãi, nhưng vẫn làm thương tổn tình yêu.
Bùi Nhược Thần cũng không phải người thiện lương, cho nên hắn không cần có loại tình cảm này, hắn chỉ cần dựa theo ý chí của mình mà làm việc thôi.
“Nghe nói ngươi có một hộ vệ đi Thiên Trúc?”
“Ừm.”
“Ngươi có lo lắng không?”
Ngự Thiên Dung gật gật đầu, lại lắc đầu, “Ta tin tưởng bọn hắn có thể bảo vệ tốt chính mình, cũng có thể có thu hoạch.”
Bùi Nhược Thần nhẹ nhàng cười, tin tưởng sao, trong cuộc sống này còn có đơn thuần tín nhiệm sao? Hẳn là chờ đợi nhiều hơn một ít đi! Kì thật là đợi bọn hắn có thể tìm được phương pháp giải cổ độc, hy vọng sinh mệnh có thể kéo dài.
“Đúng rồi, tranh của ngươi đã chuẩn bị xong.”
“Nhanh như vậy?” Bùi Nhược Thần hơi hơi ghé mắt, “Vậy đi xem đi!”
Đi vào phòng vẽ, ánh mắt Bùi Nhược Thần vẫn luôn dừng lại trên bức ngũ tiên hạ thọ đồ, trong mắt có kinh diễm cũng có nghi ngờ, năm người này vừa nhìn liền biết là tiên, nhưng lại là những vị tiên mà không phải người thường nào cũng biết, “Ngươi xác định lễ vật này sẽ không thất lễ?”
“Yên tâm, ngươi không phải nói Thái Hậu rất sùng Phật sao, năm vị tiên này đều là năm vị trong Phật giáo, người bình thường còn không biết đâu, Thái Hậu nếu hỏi, ngươi liền —— “
“Ta biết lai lịch bọn họ.” Bùi Nhược Thần liếc mắt nhìn một cái.
Ngự Thiên Dung ha ha cười, “Vậy thì không phải được rồi sao, lợi dụng cái bụng đầy học thức của ngươi, ba hoa chích chòe tung hô năm người này, đảm bảo Thái Hậu sẽ cao hứng, nói không chừng còn ban thưởng lớn cho ngươi nữa a!”
Ba hoa chích choè? Mệt nàng nói được ra miệng, miệng Bùi Nhược Thần nhịn không được giật giật, “Kế tiếp ngươi có phải định nói nếu ta ngại phần thưởng quá nhiều, cứ cho ngươi một nửa?”
“Ách, sao ngươi biết? Ta còn chưa mở miệng a!” Ngự Thiên Dung trợn tròn mắt nhìn hắn.
Bùi Nhược Thần lắc đầu, thở dài: “Thật không biết hắn đi theo ngươi là phúc hay họa! Ta hoài nghi ngươi sẽ dạy hư đứa nhỏ mất thôi!”
Ách? Ngự Thiên Dung mày dựng thẳng lên, trừng mắt nhìn Bùi Nhược Thần, “Đừng mắng nhiếc nhân cách của ta, Duệ Nhi của ta sau này nhất định trở thành một nam tử xuất sắc!”
“Ở trong mắt ngươi, cái gì gọi là xuất sắc?”
Ngạch —— Ngự Thiên Dung nhíu mày, nàng muốn Duệ Nhi trở thành thế nào a? Xuất sắc thật sự là quá khó định nghĩa, ưm… “Trí dũng song toàn, văn võ song toàn, dám làm dám chịu —— ừm, hay là làm một phúc hắc quân tử đi!”
A?!!
Đã phúc hắc mà còn làm quân tử! Xem ra, tư duy của nữ nhân này quả nhiên đã thay đổi đến long trời lỡ đất.
Bùi Nhược Thần âm thầm lắc đầu, lười tiếp tục thảo luận.
Bất quá, thân là con hắn, nếu trở thành một người phúc hắc, hắn cũng không phản đối, con người thôi, tốt nhất không nên làm thất vọng bản thân, chính mình mà bảo hộ không được thì còn bảo hộ được cái gì khác?
Lúc này, Bùi Nhược Thần không ý thức được mình đã thừa nhận quan hệ giữa mình và Duệ Nhi, đứa nhỏ này cũng bắt đầu từng chút chiếm cứ địa vị trong lòng hắn.