Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 208: Vô Dụng Thì Giữ Làm Gì





“Đúng rồi, đề tự giao cho ngươi.” Ngự Thiên Dung lấy một cây bút lông đưa cho Bùi Nhược Thần, “Lần trước ta thấy chữ của ngươi có thể nói là nhất lưu, cho nên, ở trước mặt đại thần, ta sẽ không bêu xấu.”
“Vậy mài mực đi!” Bùi Nhược Thần tiếp nhận bút, không chút khách khí sai bảo nàng.
Ngự Thiên Dung cong cong miệng, bất quá vẫn thành thật làm nha hoàn mài mực, thưởng thức thư pháp cũng là một loại hưởng thụ a!
Bùi Nhược Thần lưu loát viết vài dòng lên bức hoạ cuộn tròn, đột nhiên thu bút lại, tay phải giơ lên, bút lông xuyên thấu cửa sổ bay ra ngoài, một tiếng kêu đau đớn liền vang lên.

Hai người đi ra ngoài, nhìn thấy một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi đang ôm đầu quỳ trên mặt đất, vẻ mặt không cam lòng, trừng mắt nhìn Bùi Nhược Thần, “Ám tiễn đả thương người, sao xứng làm hảo hán!”
Ha ha, lời này hình như nói ngược a! Là hắn rình coi trước, mà Bùi Nhược Thần cũng không có dùng ám tiễn, đó là rõ ràng là một cây bút lông nha! Chính mình né không được lại đi trách người ta, ai!
“Nói, ngươi có mục đích gì?”
Đôi mắt đen của thiếu niên quay tròn dạo qua một vòng, liếc nhìn Ngự Thiên Dung một cái, nói: “Nghe nói trong nhà nữ nhân này có rất nhiều bức hoạ cuộn tròn đáng giá, ta tính đến trộm mấy bức đổi chút bạc… Oa —— “
Bùi Nhược Thần rất không khách khí bẻ cánh tay hắn, ném hắn từ bên cạnh cửa sổ xuống thềm đá, “Ta không ngại giết ngươi ngay bây giờ.”

Thiếu niên ôm cánh tay bị trật khớp gào lên một tiếng, thầm mắng Bùi Nhược Thần lãnh huyết, “Ta thật sự là vì tham tài mà đến!”
“Ta biết ngươi là vì tài, người vì tài mà chết, chim vì thực mà vong thôi.

Ta muốn hỏi là ai cho ngươi tài!” Ánh mắt đạm mạc của Bùi Nhược Thần cảnh cáo hắn đừng đùa đa dạng.
Thiếu niên trong lòng vô hạn bi ai, sao hắn lại gặp phải cao thủ thế này?
“Thiếu gia, thiếu gia —— “
Lúc này, thư đồng của Bùi Nhược Thần vội vã chạy tới, thở hổn hển nói với Bùi Nhược Thần: “Thiếu gia, không tốt, thiếu phu nhân, nàng, nàng đã xảy ra chuyện!”
Bùi Nhược Thần khẽ cau mày, “Chuyện gì?”
Thư đồng vừa vỗ ngực vừa đứt quãng nói: “Thiếu phu nhân… Nàng, nàng —— bị ngã!”
Ách! Ngự Thiên Dung vô lực cúi đầu, lại nghe tiếo, “Đại phu nói là động thai khí, thiếu phu nhân kêu đau đớn không thôi, lão gia bảo ta tìm ngài nhanh trở về.”
Bùi Nhược Thần trừng mắt nhìn thư đồng một cái, “Rất nghiêm trọng sao?”
“Vâng ạ, thiếu phu nhân thoạt nhìn rất thống khổ, lão gia nhắn ngài nhanh trở về.”
Cũng phải, phụ nữ mang thai đều rất yếu ớt, Ngự Thiên Dung nhìn Bùi Nhược Thần, nhẹ giọng nói: “Ta thấy ngươi nên nhanh trở về đi, nhớ chăm sóc nàng cho nàng, miễn cho phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.”
Bùi Nhược Thần liếc nhìn thiếu niên đang nằm trên sàn một cái, Ngự Thiên Dung lập tức nói: “Người này, ta sẽ xử lý!”
“Thiếu gia, mau trở về đi!”
Bùi Nhược Thần lại nhìn sang Ngự Thiên Dung, chậm rãi nói: “Đừng dễ dàng động thiện tâm, phải biết rằng, có đôi khi, một chút nhân từ với địch nhân sẽ cho ngươi thất bại thảm hại về sau!”
“Ha ha, ta biết.

Ngươi mau trở về đi thôi!” Sao cứ cảm thấy tên này và Phượng Hoa có một mặt thật giống nhau a, lạnh lùng khiến ta người ta phải lạnh mà sợ.

Bùi Nhược Thần bạch y rời đi, lưu lại một bóng dáng phiêu dật, Ngự Thiên Dung nhìn nhịn không được tán thưởng: thật sự là một tên phiêu dật a! Không biết nếu hắn thay tây trang có thêm đẹp trai hay không? Lúc Ngự Thiên Dung đang chìm vào trong ảo tưởng, bàn tay giấu trong ống tay áo của thiếu niên kia bỗng rục rịch.
Bốp ——
Lại bị người ta đá bay, thiếu niên khiếp sợ nhìn Ngự Thiên Dung, “Ngươi, ngươi cư nhiên biết võ công!!”
Ngự Thiên Dung mỉm cười nhìn hắn, “Phải đó nha, hiển nhiên, người mời ngươi đến không nói cho ngươi tin tức đầy đủ! Thật sự là một người đáng thương! Làm sao bây giờ? Nên giết ngươi hay không giết ngươi a? Hoặc là, ta nên hỏi ngươi muốn chết hay là không muốn chết a?”
“Vô nghĩa, ta đương nhiên không muốn chết!”
Ngự Thiên Dung cũng không tức giận, “Được, vậy ngươi nói ta nghe một chút, là ai phái ngươi đến?”
“Bí mật!”
“Vậy ngươi đi chết đi!” Ngự Thiên Dung không chút do dự nói.
Thiếu niên sửng sốt, “Ngươi nữ nhân này, sao nhẫn tâm như vậy, ta —— “
“Ta đã cho ngươi lựa chọn, là chính ngươi muốn chết, ta còn có biện pháp gì, con người của ta có một sở thích, đó là thích thành toàn sự chọn lựa của người khác.”
“Ngươi!”
“Nói một chút đi, ngươi ngẫm lại, cố chủ của ngươi biết rõ ta có võ công lại không nói cho ngươi, chẳng phải là muốn cho ngươi chịu chết sao, một khi đã như vậy, ngươi cần gì phải thủ tín với hắn?”
Thiếu niên do dự một hồi, nói thầm: “Là một người bịt mặt, rốt cuộc là ai ta cũng không biết.


Những người như chúng ta, chỉ cần có bạc đưa tới liền tiếp.”
Ừm, tốt lắm, rất thành thật! Ngự Thiên Dung ôn nhu nhìn hắn, khẽ cười nói: “Nếu ngươi cái gì cũng không biết thì giữ lại còn có tác dụng gì? Không bằng tiễn ngươi về Tây thiên thôi!”
“Ngươi —— ta nói!”
Khuôn mặt tươi cười ôn nhu kia của Ngự Thiên Dung ở trong mắt thiếu niên rõ ràng là Thiên Lôi đòi mạng, cười đến càng là sáng lạn, hắn nhìn càng kinh hãi, “Ta quả thật đã nói thật!”
“Đáng tiếc vô dụng!” Phượng Hoa lắc mình đi ra, mắt lạnh nhìn thiếu niên, năm ngón tay không biết từ khi nào đã kháp vào cổ thiếu niên.
Thiếu niên ho khan, liều mạng hô hấp, nhìn về phía Ngự Thiên Dung, cố chủ từng nói, chủ tử của Hội Họa Viên chính là nữ nhân này, hết thảy đều phải dựa vào quyết định của nữ nhân này.

Đáng tiếc, hắn chỉ nhìn đến vẻ mặt thản nhiên của Ngự Thiên Dung, tuyệt không để ý hắn sinh tử, hơn nữa, tựa hồ còn vui vẻ ra mặt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.