Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 209: Giá Trị Xa Xỉ!





Thấy bộ mặt đạm mạc này của Ngự Thiên Dung, thiếu niên xác định nếu mình còn chần chờ liền thật sự vì hít thở không thông mà chết, “Ta —— nói!”
Ngự Thiên Dung liếc nhìn Phượng Hoa một cái, Phượng Hoa buông tay ra, ghét bỏ lấy ra một cái khăn tay, chà chà xát xát bàn tay, “Ngươi chắc là hóa thân của tiểu khất cái!”
Mặt thiếu niên đỏ lên, Ngự Thiên Dung buồn cười, cúi đầu cười rộ lên, Phượng Hoa thật sự là quá yêu sạch sẽ!
“Là tiểu khất cái cũng không có e ngại gì đến ngươi!” Thiếu niên tức giận bất bình.

Ngự Thiên Dung khoát tay, “Được rồi, được rồi, đừng nói chuyện này, đem chuyện ngươi muốn nói, nói ra đi!”
Thiếu niên liếc nhìn Ngự Thiên Dung một cái, “Ta chỉ là nghe được người trong nghề nói những bức họa cuộn tròn trong Hội Họa Viên đều thực đáng giá, cho nên đến tìm hiểu thực hư, không ngờ vận khí không tốt, đồ còn chưa tới tay đã bị phát hiện.


“Người trong nghề?”
“Đúng vậy, gần đây, trong giang hồ đồn đãi rằng bức hoạ cuộn tròn trong Hội Họa Viên đều là giá trị xa xỉ, nếu ai trộm được là có thể đổi từ một trăm đến hơn một ngàn lượng bạc.



Từ một trăm đến hơn một ngàn? Ngự Thiên Dung khẽ ngẩn ngơ, bức hoạ cuộn tròn của nàng khi nào thì rơi vào tay người giang hồ?
Phượng Hoa nhìn chằm chằm thiếu niên, lạnh lùng hỏi: “Đổi thế nào?”
“Đồn đãi là nói cầm bức hoạ cuộn tròn đến Thiên Hạ Đổ Trang, tự nhiên sẽ có người chủ động tìm tới để trao đổi.


Ngự Thiên Dung suy nghĩ một lát, bỗng nhiên nhìn thiếu niên cười nói: “Một khi đã như vậy, để ta đưa cho ngươi một bức họa, ngươi lấy mà đổi chút bạc tiêu xài!”
Ôi chao? Có chuyện tốt như vậy? Thiếu niên hoài nghi nhìn Ngự Thiên Dung, thì thấy Ngự Thiên Dung cầm lấy bút vẽ, xoát xoát mấy cái trên tờ giấy trắng, thời gian chưa đến một chén trà nhỏ đã thấy trên giấy hiện lên một bức vẽ.

Thiếu niên đứng lên xem, há hốc mồm: trên bức hoạ nọ là một con chuột đang mở to đôi mắt tròn xoe, chăm chú nhìn túi gạo ở giữa, nhưng không hề nhích một bước nào lên.

Đề tựa: Chuột yêu gạo.

Bên phải bức họa còn có mấy dòng chữ, đến khi nhìn kĩ, thiếu niên lẫn Phượng Hoa đều suýt rớt cả cằm!
Bởi vì dòng chữ mà Ngự Thiên Dung ghi trên bức họa là lời bài hát “Chuột yêu gạo”, ở trong mắt Phượng Hoa và thiếu niên, thì rõ ràng là một bài, lại là bài mà bình thường chỉ có nữ tử phong trần mới có thể nói trắng ra như vậy! Hơn nữa, chuột yêu gạo sao? Nếu đổi thành người với người, vậy có gọi là yêu không?
Ngự Thiên Dung vẫy vẫy tay nói với thiếu niên, “Xong rồi, ngươi có thể cầm đi đổi tiền.


Thiếu niên trừng lớn mắt nhìn bức hoạ cuộn tròn kia, là nên lấy hay không nên lấy? Nếu lấy, bức họa như vậy có thể đổi được tiền sao? Nếu không lấy, chẳng phải là mình đã chịu thiệt, tay hắn suýt nữa bị bẻ gãy a, dù chỉ đòi được một chút tiền cũng phải lấy a!
Ngự Thiên Dung liếc xéo nhìn hắn một cái, “Sao còn không cầm thứ này rồi chạy lấy người đi? Chẳng lẽ còn chưa đủ, tưởng mượn gió bẻ măng lấy thêm thứ khác?”
Thiếu niên vội vàng xua tay, “Không phải, không phải, cái này là đủ!” Nói rồi cuộn bức hoạ lại, vội vàng chạy lấy người, mới nãy còn tưởng mình sẽ đi gặp Diêm Vương, giờ mắt thấy sắp kiếm được tiền, hắn mà không đi thì chính là đứa ngốc!
Phượng Hoa thấy thiếu niên rời đi, nhíu mày, “Phu nhân, sợ là Hội Họa Viên ít ngày nữa sẽ gặp phải rất nhiều đạo tặc.



“Nếu lời đồn kia là thật, đương nhiên sẽ dẫn tới rất nhiều kẻ xấu.

” Rốt cuộc là ai? Tung ra lời đồn này có mục đích gì?
“Phu nhân, ngươi xem —— “
Ngự Thiên Dung nhìn thoáng qua những bức họa trong phòng vẽ, mỗi một bức đều là tâm huyết của nàng, nếu bị người ta trộm đi đổi lấy tiền, nàng thật không cam lòng! Nhưng phải cất ở đâu mới an toàn a? Nhẹ nhàng gõ mặt bàn, lâm vào trầm tư —— “Có!”
Một lát sau, Ngự Thiên Dung bỗng nhiên đứng lên, “Ta có cách rồi!”
Phượng Hoa liếc nàng một cái, “Phu nhân không cần kích động, nói ra trước đã!”
Ngự Thiên Dung ha ha cười, “Nếu tranh của ta để trong Bùi phủ, ngươi nói, người trên giang hồ có dễ dàng trộm được không?”
“Phu nhân muốn nhờ Bùi Nhược Thần hỗ trợ?”
“Ừm.


“Sao phu nhân không vận dụng mối nhân tình ở chỗ Bạch tri phủ, người giang hồ bình thường đều không muốn trêu chọc quan phủ.



Ngự Thiên Dung lắc đầu, “Ta đã sớm dùng xong mối nhân tình với Bạch tri phủ ở hội đấu giá lần đó rồi, hơn nữa, Bùi gia cũng là quan, lại là quan lớn hơn so với Bạch tri phủ, luận về quan hệ, hắc hắc, Duệ Nhi là nghĩa tử của hắn, nói thế nào thì hắn cũng phải có trách nhiệm hỗ trợ bảo vệ tài sản của Duệ Nhi a!”
A? Phượng Hoa trợn trắng mắt, rõ ràng là bản thân mình ái tài lại đổ thừa cho thiếu gia!
“Ta nói là lời nói thật, tài sản của ta về sau không phải đều để lại cho Duệ Nhi sao, đó là di sản a!”
“Phải, phu nhân nói phải!” Phượng Hoa nhún nhún vai, biểu tình ‘nữ nhân các ngươi đều là vậy’.

Ngự Thiên Dung bĩu môi, “Không thèm tranh luận với ngươi nữa! Ngươi dẫn người thu dọn những bức hoạ của ta rồi đưa đến Bùi phủ đi, nói cho Bùi Nhược Thần, những thứ này đều là bảo bối của Hội Họa Viên chúng ta, bảo hắn hắn phải cất cho kỹ, nếu thiếu một bức, ta sẽ tìm hắn đòi bồi thường!”
Phượng Hoa thở dài, hảo tâm nhắc nhở: “Phu nhân, ngươi có phải đã lầm rồi không, ngươi là cầu người khác giúp đỡ, không phải là người ta cầu ngươi giúp đỡ!”
Ngự Thiên Dung nháy mắt mấy cái, “Có gì khác nhau chứ?”
Ức, không thể nói nổi! Phượng Hoa xoay người bước đi, “Phu nhân, ta đi tìm người thu dọn đây!”
“Ha ha, được, hôm nay tạm thời lấy chúng trước đi!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.