Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 214: Thánh Chỉ Đến





Sáng sớm hôm sau, Ngự Thiên Dung rời giường rửa mặt chải đầu xong, vừa mới ngồi vào bàn đã bị một trận ồn ào quấy rầy, một hộ vệ dẫn một đội binh lính đi vào Hội Họa Viên, hô lớn, “Ngự Thiên Dung tiếp chỉ.


Ngự Thiên Dung nhíu mày, tên hoàng đế đó không có việc gì sao, tìm nàng làm cái gì? Bọn Phượng Hoa đứng bên cạnh mặt mày đều lộ vẻ nghi hoặc, bất quá mọi người đều hiểu lòng không tuyên, thành thành thật thật quỳ xuống nghe chỉ.

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, dân nữ Ngự Thiên Dung hiền lương thục đức, trước kia bị tội thiếp của Hộ Quốc tướng quân hãm hại thâm sâu, nay đã điều tra rõ, Hoàng Thượng niệm tình ngươi vô tội, đặc biệt thiết yến trong hoàng cung, lấy chỉ bồi thường, thỉnh Ngự phu nhân đến giờ Thân tứ khắc ngày hôm nay tiến cung tham gia yến hội.

Khâm thử.


Hứ, có ai tra cái quỷ gì đâu! Cáo mà đi chúc tết gà xem ra là không có hảo tâm! Bản tôn Ngự Thiên Dung đã bị hại chết một năm, giờ mới bày đặt ‘đã điều tra rõ’ nên ‘bồi thường’, hừ, hoàng đế thì rất giỏi sao, hơn phân nửa là vì Nam Cung Tẫn nên mới gọi mình tiến cung thuyết giáo! Ngự Thiên Dung sắc mặt lạnh xuống vài phần, liếc xéo gã hộ vệ kia một cái, hộ vệ nọ ngẩn ra, lập tức hô: “Ngự phu nhân, ngươi còn không tiếp chỉ tạ ơn!”
Hừ, thật buồn cười!
“Phu nhân ——” Hạ Duyệt quỳ một bên nhắc nhở.


Ngự Thiên Dung mỉm cười, ôn hòa trả lời: “Dân nữ Ngự Thiên Dung tạ chủ long ân, Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế!”
Hộ vệ đặt thánh chỉ vào tay Ngự Thiên Dung, “Ngự phu nhân, Hoàng Thượng dặn ta nói ngươi cần phải đúng giờ tham gia cung yến hôm nay.


“Ta nhớ kỹ, tạ ơn đã chuyển cáo!” Ngự Thiên Dung thản nhiên liếc nhìn gã hộ vệ kia, một chút cũng không có ý định tặng tiền lì xì.

Cũng may hộ vệ nọ vốn không trông đợi sẽ nhận được ưu việt gì, rất nhanh dẫn người rời đi.

Hạ Duyệt nhìn thánh chỉ, lo lắng hỏi: “Phu nhân, này —— “
“Cứ đi thôi, có gì mà sợ, cũng không phải đầm rồng hang hổ!”
Phượng Hoa hờn giận trừng mắt nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Trong cung còn ghê gớm đầm rồng hang hổ!”
Ngự Thiên Dung nhún nhún vai, lắc lắc thánh chỉ trong tay, vẻ mặt vô tội nói: “Ta cũng không muốn đi a, nhưng là, ngươi xem, hoàng mệnh nan vi thôi!”
Phượng Hoa giận tái mặt, liếc nhìn Trì Dương một cái, “Ta thấy để ta và Trì Dương cùng ngươi tiến cung đi! Hạ Duyệt ở nhà chủ trì đại cục.


“Nhưng chẳng phải ngươi phải đi —— “
“Chậm một ngày cũng không sao.

” Nếu ở trong cung xảy ra chuyện gì, thì cho dù hắn và Bùi Nhược Thần đắc thủ, biết được Hồng Nhan Tôn Chủ là ai thì có ích gì! Tần Khiếu đã nói, nữ nhân kia là người trong cung, nói không chừng đạo thánh chỉ này cớ liên quan gì đó với nữ nhân kia! Nếu quả thực như thế, nàng tiến cung sẽ càng thêm nguy hiểm.

Hạ Duyệt đồng ý, nói thêm: “Phu nhân, ta thấy, chúng ta vẫn là cẩn thận làm trọng, đương kim hoàng đế thập phần coi trọng cái tên Nam Cung Tẫn kia, vạn nhất nếu hắn vì Nam Cung Tẫn mà làm khó dễ ngươi, có bọn Phượng Hoa bên cạnh cũng dễ chiếu ứng lẫn nhau.


“Được, vậy nghe theo các ngươi đi!” Ngự Thiên Dung cười cười, “Có lẽ là các ngươi lo lắng nhiều quá, nói không chừng chính là tên hoàng đế kia tự dưng nổi hứng thôi.



“Ta nghĩ, chỉ có nữ nhân ngốc như ngươi mới cho là như vậy!” Phượng Hoa không lưu tình chút nào nói.

Ngự Thiên Dung ai thán một tiếng, “Được, được, đều nghe các ngươi!”
Bỗng nhiên, Phượng Hoa nhìn chằm chằm Ngự Thiên Dung cao thấp một phen, thật lâu sau mới nói: “Phu nhân, ta thấy, hay là để ta trang điểm cho ngươi đi!”
Ôi chao? Hắn biết trang điểm? Không thể nào! Ngự Thiên Dung trừng lớn mắt nhìn Phượng Hoa, “Ngươi biết…”
“Nếu phu nhân không dày tâm chuẩn bị, vậy chẳng phải đã là thất vọng dày yêu của Hoàng Thượng sao!”
Phượng Hoa tà khí cười.


Bởi vì cái gọi là trang điểm gì đó của Phượng Hoa, Ngự Thiên Dung bị hắn lôi kéo làm này làm nọ cả một buổi chiều.

Đầu tiên là chọn quần áo, vốn dĩ kiểu dáng quần áo ở Thục Nữ Phường của nàng đã đủ độc đáo, hắn còn kén cá chọn canh, ước chừng chọn nửa canh giờ, phối tới phối lui, cuối cùng lại chỉ cho Ngự Thiên Dung mặc một bộ máy dài chấm đất đơn giản, màu trắng làm chủ đạo, màu lam làm viền, màu đỏ làm dây lưng, họa tiết vô cùng đơn giản, nhưng cũng đủ cho màn xuất hiện hoàng tráng.

Ngự Thiên Dung nhìn mình trong gương, có chút tán thưởng nhìn Phượng Hoa, “Không ngờ ngươi thật rất có tế bào nghệ thuật!”
Tế bào? Kia là cái gì? Phượng Hoa hồ nghi nhìn nàng, Ngự Thiên Dung ha ha cười, “Không có gì, ý ta là nói ngươi rất có thiên phú nghệ thuật!”
Ánh mắt Phượng Hoa lướt qua người trước mắt, váy dài màu trắng thêu chỉ bạc, tính chất vô cùng tốt, vừa nhìn liền biết là vật liệu thượng đẳng; mái tóc đen bóng như tơ xõa dài tùy ý tung bay, nhưng tuyệt không tổn hại quý khí của nàng; hai tròng mắt màu lam nhạt độc đáo, tỏa ra ánh sáng nhu hòa, cái mũi thanh tú, môi dày vừa phải, khẽ cong lên tươi cười, như nắng ấm giữa trời đông giá rét.


Nàng như vậy so với bình thường lại tăng thêm vài phần quyến rũ, mị hoặc mà không tầm thường! Nàng như vậy, thoạt nhìn… Rất đẹp!
“Uy, đứng ở đó làm gì a! Như vậy có thể đi được chưa?” Ngự Thiên Dung tùy ý vung ống tay áo.

Phượng Hoa thầm than, tiếc hận nói: “Phu nhân, thanh âm cùng động tác của ngươi phá hủy hoàn toàn vẻ đẹp thật vất vả làm ra!”
“Hứ, mỹ cảm cũng không phải tuyệt đối, chính mình thích là tốt rồi!”
“Ai, chim sẻ không thể biến thành phượng hoàng nên mới nói thế đi!”
“Ngươi nói cái gì?” Ngự Thiên Dung nhíu đôi mi thanh tú lại, trừng mắt nhìn Phượng Hoa.

Phượng Hoa nhún nhún vai, “Ăn ngay nói thật a!”
“Ngươi —— quên đi, ta không cãi với ngươi!” Ngự Thiên Dung buồn bực xoay người rời đi, nói thầm: “Miệng độc như vậy, cẩn thận tương lai không cưới được lão bà!”
“Phu nhân không cần lo lắng hôn nhân đại sự của ta, cứ quan tâm chính ngươi đi! Phải biết rằng, nữ nhân bị hưu một lần cũng không được hoan nghênh nga!”
Ách! Ngự Thiên Dung rất muốn tung một chưởng đánh chết hắn, nói ít một câu độc mồm hắn sẽ chết sao!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.