Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 215: Tiến Cung





Ngự Thiên Dung đúng giờ tiến cung tham gia yến hội, mang theo hai hộ vệ là Phượng Hoa và Trì Dương.

Ở cửa cung gặp Bùi Nhược Thần, Bùi Nhược Thần kinh ngạc nhìn bọn họ, “Sao ngươi lại tới đây?”
“Không có biện pháp, thánh chỉ mời, ta nghĩ không đến cũng không được a!”
Thánh chỉ? Bùi Nhược Thần liếc nhìn Phượng Hoa một cái, ánh mắt hơi trầm xuống, Hoàng Thượng đang bày trò gì?
“Quên đi, cứ đi xem đi, ta cũng phải xem khí phái hoàng cung các ngươi nơi này thế nào!” Ngự Thiên Dung ha ha cười nói.

Bùi Nhược Thần nghe vậy ghé mắt nhìn sang, lúc này hắn mới thấy Ngự Thiên Dung hôm nay có trang điểm, quần áo nàng chỉ màu thuần trắng, giống như sương khói mờ mịt, xa xa không thể nắm lấy, tựa như chỉ cần chạm nhẹ một cái sẽ tiêu tán… Loại cảm giác này thật đúng là kỳ quái!
Ngự Thiên Dung vỗ vỗ vai Bùi Nhược Thần, “Vừa lúc, ngươi quen thuộc trong cung, mang ta đi dạo đi!”
Ách, nàng tưởng đây là đi dạo phố a! Bùi Nhược Thần mắt trợn trắng, liếc nhìn Phượng Hoa một cái, “Ngự phu nhân, hai hộ vệ của ngươi đều phong độ tuấn tú, ngọc thụ lâm phong, cẩn thận sau khi tiến cung bị vị công chúa nào đó coi trọng, chiêu làm Phò mã nha!”
Ôi chao? Ngự Thiên Dung kinh ngạc nhìn Bùi Nhược Thần, “Công chúa có thể tùy ý chọn lựa Phò mã sao? Bất kể thân phận?”
Bùi Nhược Thần cười nhẹ: “Công chúa được sủng ái từ trước đến nay đều có thể tự mình lựa chọn.


“Ôi chao, thật đúng là tự do a! Ta còn tưởng rằng nữ tữ xuất thân gia tộc đế vương đều bất đắc dĩ a!”

Bùi Nhược Thần ánh mắt thoáng động, thản nhiên nói: “Không được sủng sẽ là bất đắc dĩ, nếu được sủng ái sẽ rất tốt.


“Ừm, cũng có đạo lý, giống như nữ nhân trong hậu cung, người nào được sủng ái đều được sống khoái hoạt một ít.


Bùi Nhược Thần nhìn chằm chằm nàng, “Khẩu không trạch ngôn, ngươi vào cung mà còn như vậy, coi chừng bị người ta nắm tóc!”
“Hừ, dục gia chi tội, nếu người ta thật muốn tính kế của ta, thì dù ta trở thành câm điếc, ta vẫn sẽ bị nắm tóc!”
“Ngươi —— “
Phượng Hoa vỗ vỗ vai Bùi Nhược Thần, “Bùi đại thiếu, ta thấy, ngươi hãy bớt tranh cãi đi, tiết kiệm tâm tư, phu nhân nhà chúng ta a, không được giáo dục nhiều lắm.


Bùi Nhược Thần phối hợp gật gật đầu, ra vẻ ‘thì ra là thế’, làm cho Ngự Thiên Dung tức giận trừng mắt nhìn Phượng Hoa.

Phượng Hoa lấy ra một cây trâm gỗ gắn vào tóc Ngự Thiên Dung, thấp giọng nói: “Phu nhân, cây trâm gỗ này làm từ thân cây ngàn năm, thập phần bén nhọn, ta có giấu thuốc độc bên trong, có thể dùng để bảo mệnh! Đương nhiên, nếu chưa đến lúc thực sự nguy hiểm tánh mạng, thì ngươi cứ dùng cây trâm mà Triển Cảnh đưa là đủ rồi.


Ngự Thiên Dung đưa tay sờ sờ, bề mặt cây trâm trơn láng, lành lạnh, “Cây gỗ ngàn năm? Thật hay giả?”
Phượng Hoa ném cho nàng một ánh mắt xem thường, không thèm nói nữa, thấy đến phía trước có cung nữ sắp tới, liền lui ra sau hai bước, bắt chước Trì Dương cung kính làm hộ vệ đi theo nàng.

Cung nữ đi tới thấy Ngự Thiên Dung đi cùng Bùi Nhược Thần, có chút kinh ngạc, “Ngự phu nhân, Bùi thiếu gia, Liên Phi nương nương mời hai vị đến Liên Viên phẩm trà.


Liên Phi? Ngự Thiên Dung nhìn sang Bùi Nhược Thần, Bùi Nhược Thần liếc mắt nhìn cung nữ một cái, nhẹ giọng nói: “Liên Phi chính là Ngự gia đại tiểu thư, là tỷ tỷ của ngươi.

Ngự phu nhân a, ngươi mất trí nhớ thật đúng là lợi hại, nếu Liên Phi nương nương mà biết ngươi đã quên nàng ta, chắc chắn rất khó chịu!”
Ách! Ngự Thiên Dung cười gượng, “Không có biện pháp a, mất trí nhớ không phải do ta lựa chọn.



Cung nữ cúi đầu cũng không ngừng nhìn trộm Ngự Thiên Dung, nghe nàng lời đó có chút sửng sốt, nhưng rất mau khôi phục bình tĩnh, “Ngự phu nhân, thỉnh đi!”
Ngự Thiên Dung nhìn Bùi Nhược Thần, “Có đi hay không?”
Bùi Nhược Thần không nói gì, còn có lựa chọn khác sao?
Lúc này cung nữ nói thêm: “Hoàng Thượng và Hộ Quốc tướng quân cũng đang ở Liên Viên chờ Ngự phu nhân và Bùi thiếu gia!”
Ách! Nghe nói có Nam Cung Tẫn, sắc mặt Ngự Thiên Dung nhất thời hạ xuống, liếc mắt đánh giá cung nữ, “Vị… tỷ tỷ này, không biết chúng ta có thể không —— “
“Thỉnh Ngự phu nhân đến sớm một chút, Liên Phi nương nương đã hơn một năm không gặp ngài, lúc nào cũng nhớ đến ngài!”
“A? Ừm, được rồi!”

Đoàn người đi theo cung nữ xuyên qua một loạt kiến trúc, đến trước mặt một tòa cung điện hoa lệ, còn chưa bước vào đã nghe bên trong truyền ra tiếng đàn, uyển chuyển du dương… Tình ý kéo dài…
“Nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng, Liên Phi nương nương.

Ngự phu nhân đã đến, Bùi thiếu gia cũng đến đây.


“Dẫn hai người đó vào đi!” Giọng nữ mảnh mai mang theo một loại hương vị mềm yếu, vị Liên Phi này nhất định là một mỹ nữ! Ngự Thiên Dung thầm nghĩ.

Cung nữ quay đầu đi ra, lúc mời bọn họ đi vào, nàng ta khẽ liếc nhìn Phượng Hoa và Trì Dương một cái, “Hai vị công tử này xin dừng bước, Hoàng Thượng không nói muốn gặp các ngươi!”

Phượng Hoa mắt lạnh đảo qua, cung nữ lập tức im thin thít, ánh mắt nam nhân này lạnh rợn người!
Ngự Thiên Dung nhìn nhìn Bùi Nhược Thần, lại nhìn nhìn bọn Phượng Hoa, “Quên đi, ta vào là được rồi, các ngươi chờ ở bên ngoài chờ, có Bùi thiếu gia đi cùng, ta nghĩ chắc sẽ không quá nhàm chán.


Phượng Hoa liếc nhìn Bùi Nhược Thần một cái, hai người trao đổi ánh mắt một chút, Phượng Hoa mới nói: “Vậy phu nhân nhớ cẩn thận, chúng ta sẽ ở đây thủ hộ.


Cùng Bùi Nhược Thần đi vào Liên Viên, Ngự Thiên Dung phát hiện các tên Liên Viên thực sự rất xứng, bên trong có một hồ lớn, một cây cầu đá đi ngang mặt hồ, đi thẳng đến tòa viện bên trong, mặt hồ còn có vài cây cầu đá nhỏ quanh co khúc khuỷu, đình thai lầu các cũng không ít, còn ở lương đình cách đó không xa có bóng ba người đang ngồi với nhau.

“Nhớ kỹ, phải ăn nói cẩn thận!” Bùi Nhược Thần cúi đầu nhắc nhở Ngự Thiên Dung một câu liền cất bước dẫn đầu bước tới.

Nam Cung Tẫn thấy hai người bọn họ đi ra, sắc mặt có chút khó coi, bất quá không đến mức bừa bãi như trước.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.