Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 217: Ta Cự Tuyệt





Khi Ngự Thiên Dung nói xong câu cuối cùng, sắc mặt Nam Cung Tẫn liền đen như đáy nồi, nữ nhân này, đúng là không biết xấu hổ, cư nhiên dám công khai nói bản thân mình có dan díu với nam tử khác ngay trước mặt bọn họ!
Nhất thời, ai nấy đều tĩnh lặng, Long Tường Vân lo lắng, Bùi Nhược Thần xem diễn, Ngự Liên vừa kinh vừa oán, Nam Cung Tẫn giận, toàn bộ đều biểu lộ trong mắt.

Ngự Thiên Dung nhìn chung quanh một vòng, có chút vô tội mở miệng: “Làm sao vậy? Chẳng lẽ lời dân nữ nói xúc phạm đến Hoàng Thượng? Vậy… Dân nữ xin lỗi, dân nữ học thức nông cạn, không có gì đáng khen, thỉnh Hoàng Thượng, quý phi nương nương và Hộ Quốc tướng quân thông cảm!”
“Ách, cái đó, ha ha, không phải, Thiên Dung muội muội rất tích cực, chúng ta chỉ là cảm thấy có chút ngoài ý muốn thôi, cho nên nhất thời mới không biết nên nói gì cho phải.

Ha ha, ái phi cũng là có ý tốt, hy vọng Thiên Dung muội muội có thể có được hạnh phúc chân chính!”

Hạnh phúc chân chính mà cần đến Nam Cung Tẫn sao? Hứ, Ngự Thiên Dung cúi đầu khinh thường bĩu môi, nếu hắn mà quên được nàng thì đó mới là cho nàng hạnh phúc chân chính a!
“Nam tử mà muội muội nói, không biết là người nào?”
Ngự Thiên Dung giương mắt nhìn Ngự Liên, ở trong mắt nàng ta, nàng thấy được một tia oán giận, tuy rằng thực mỏng, nhưng vẫn biểu lộ ra, người ta ánh mắt là cửa sổ tâm hồn, quả nhiên không giả! Bất quá, vì sao nàng ta lại nhìn mình như vậy, vì nàng làm bại hoại danh dự Ngự gia? Ha ha, bản tôn Ngự Thiên Dung không phải đã sớm bị bọn họ đuổi ra gia môn sao? Tâm tư chuyển động, Ngự Thiên Dung thản nhiên trả lời: “Là ai đều không trọng yếu, quan trọng là chúng ta đã cùng một chỗ, không thích hợp đánh đồng với Hộ Quốc tướng quân, trèo cao như vậy ta chịu không nổi.”
Ngự Liên bình tĩnh nhìn nàng, “Muội muội, ngươi sau khi mất trí nhớ sao lại trở nên cố chấp như thế?”
“Quý phi nương nương nói sai rồi, ta luôn luôn như thế, chỉ là trước kia không biểu hiện ra ngoài thôi.”
“Ngươi —— “
Long Tường Vân vội vàng hoà giải nói: “Được rồi, được rồi, đừng kích động, ái phi, tỷ muội các ngươi khó có dịp gặp lại, vẫn là vui vẻ hòa thuận, đừng vì một việc mà làm bị thương hòa khí!” Lại quay sang khuyên nhủ Ngự Thiên Dung: “Thiên Dung muội muội, ngươi cũng đừng quá tùy hứng.”
Tùy hứng? Ai tùy hứng a! Ngự Thiên Dung trợn trắng mắt, đương nhiên là hướng mà bọn người Long Tường Vân không nhìn tới, sống trong xã hội hoàng quyền là phải hiểu được co được dãn được mới tốt.
“Thực xin lỗi, muội muội, là ta quá kích động, bất quá, phụ thân đã cho người nhắn lại với ta, bảo ta nói cho ngươi, nếu sự tình đã điều tra xong, như vậy chuyện đuổi ngươi khỏi ra gia môn đương nhiên phải thu hồi.

Sau này, chúng ta vẫn là người một nhà, nếu ngươi thích, cha mẹ còn hy vọng ngươi có thể về nhà ở một đoạn thời gian, thẳng đến khi ngươi nhập tướng quân phủ một lần nữa mới thôi!”
Cái gì? Lời này nghe ra cứ như nàng là một con búp bê vải, thích ném liền ném, muốn lượm về liền chỉ cần một câu? Còn có, cái gì mà ‘nhập tướng quân phủ một lần nữa’? Nàng khi nào thì đồng ý chứ?
Thấy Ngự Thiên Dung không lên tiếng, Ngự Liên lại ôn nhu nói: “Muội muội, người một nhà không mang thù, ngươi cũng nên thông cảm nỗi khó xử của phụ thân mới phải.


Sau này, cả nhà chúng ta đều sẽ cố gắng bồi thường cho ngươi, ngươi hãy ngoan ngoãn nghe lời, hòa hảo với Nam Cung như lúc ban đầu, an an ổn ổn làm Hộ Quốc phu nhân đi!”
Ngự Thiên Dung có chút tò mò nhìn Ngự Liên, “Quý phi nương nương, mạo muội hỏi một câu, Ngự Thiên Dung trong lòng các ngươi rốt cuộc là cái gì?”
Ngự Liên sửng sốt, rất nhanh tức giận trừng mắt nhìn nàng một cái, “Đương nhiên là muội muội tốt của ta, là Ngự gia nhị tiểu thư của chúng ta! Lời này muội muội hỏi có phải là bị choáng váng rồi không?”
“Nga.

Là người nhà a! Ta còn tưởng mình là một quân cờ, không có ý thức, chỉ có thể tùy ý các ngươi bài bố a!”
Ngự Liên biến sắc, “Muội muội lời này là có ý gì?”
Ngự Thiên Dung nhún vai, cực kì đạm mạc nói: “Là ý trên mặt chữ.

Ta có một câu luôn nói mãi, ta không muốn trèo cao Hộ Quốc tướng quân, vì sao ngươi cứ nói hết lần này đến lần khác, ý tứ đều là ra lệnh cho ta phải làm thế này, phải làm thế kia, căn bản không có trưng cầu ý kiến của ta.


Đây không phải quân cờ thì còn là cái gì? Chuyện trước kia, ta không muốn lãng phí thời gian hỏi thăm, cũng không muốn tính xem những hành vi trước kia các ngươi đối với ta có phải là người một nhà hay không! Bất quá, hiện tại, giờ phút này, ta muốn nói rõ ràng với ngươi, ta sẽ không lại làm Hộ Quốc phu nhân, cũng sẽ không có bất kì liên quan gì đến Ngự gia.

Cho nên, thỉnh quý phi nương nương đừng lãng phí tâm tư ở trên người ta nữa!”
Sắc mặt Ngự Liên lập tức đen xuống, nàng ta rõ ràng không đem chính mình để vào mắt, cũng không ngẫm lại, ở trong cung, có mấy người dám công nhiên làm trái với ý mình?
Sắc mặt Nam Cung Tẫn cũng không tốt đến đâu, Ngự Thiên Dung rõ ràng là ghét bỏ hắn, hắn đã không ngại chuyện trước kia, muốn đón nàng hồi phủ, mà nàng lại còn nhiều lần cự tuyệt!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.