Nhìn sắc mặt khó coi của Nam Cung Tẫn Ngự, Thiên Dung lại nói tiếp: “Hộ Quốc tướng quân, ta không có ý khinh thường ngươi.
Con người a, ai có thể không phạm sai lầm, biết sai mà sửa, chính là hướng thiện a.
Ngươi đã biết chân tướng, về sau chỉ cần dụng tâm nhìn người thêm một chút, vậy là đã tốt lắm.
Nhưng nay, ngươi cứ không ngừng dây dưa ta thì không tốt lắm, bởi vì, ta thật sự không cần ngươi.”
Ta không cần ngươi!
Không cần ngươi…
Không cần ngươi…
Những lời này như sấm bên tai, vang vọng làm tê liệt trái tim Nam Cung Tẫn.
Hắn chưa bao giờ biết, cảm giác bị kẻ khác cự tuyệt lại chua chát đến vậy.
Không thể! Sao có thể được! Hắn, Nam Cung Tẫn, đã muốn có một người sao có thể dễ dàng buông tay?
Bỗng nhiên, Nam Cung Tẫn bừng tỉnh, gạt bỏ chua chát trong lòng, quật cường nhìn Ngự Thiên Dung, “Nếu ta muốn ngươi hồi tướng quân phủ thì sao? Ngươi nói ta không cần lo, ta chỉ cần ngươi trở lại tướng quân phủ là được!”
Ách! Vừa mới rõ ràng nhìn thấy người kia có chút hối ý, sao tự dưng lập tức liền biến sắc mặt, trở mặt cũng không thể nhanh như vậy đi! Ngự Thiên Dung trong lòng cuồng hãn! Bất đắc dĩ nhìn hắn, “Hộ Quốc tướng quân, ngươi chẳng lẽ không biết dưa xanh hái không ngọt sao?”
Nam Cung Tẫn nhìn nàng, bỗng nhiên có điểm sâu kín nói: “Ở chiến trường, chỉ cần nghĩ biện pháp đánh thắng là được, không cần lo đối phương có phục hay không.
Cho nên, làm một tướng quân, ta đã quen lo được hay mất, được dù sao vẫn tốt hơn so với mất!”
Ách, cũng có đạo lý! Ngự Thiên Dung lắc lắc đầu có chút bất đắc dĩ, thế giới quan hai người không giống, càng nói càng không thông a! Đạo bất đồng bất tương vi mưu* a!
* Nghĩa là: không cùng một trình độ tu đạo, thì tâm cảnh cũng khác nhau xa.
“Hộ Quốc tướng quân, một khi đã không nỡ buông tay phu nhân nhà chúng ta, không bằng ngươi gả lại đây đi? Dù sao phu nhân chúng ta trước đã có Tịch công tử, nay a, có Triển Cảnh và chúng ta, không ngại nhiều thêm một Nam Cung công tử!” Giọng nói mỉa mai của Phượng Hoa truyền đến, đánh vỡ trầm mặc giữa hai người.
Nam Cung Tẫn hờn giận nhìn Phượng Hoa, người kia, cũng thành nhập mạc chi tân của nàng sao? Nghe ý tứ của hắn là những hộ vệ bên cạnh nàng đều đã thành nhập mạc chi tân sao? Sao có thể! Nghĩ đến đây, trong mắt Nam Cung Tẫn lại dâng lên lửa giận nhìn về phía Ngự Thiên Dung, “Ngươi thật sự cùng bọn họ —— “
Ngự Thiên Dung liếc trắng mắt, “Ta và bọn họ có quan hệ gì cũng đâu cần Hộ Quốc tướng quân để ý tới, bởi vì, chúng ta hiện tại đã là hai người không thể ở chung.”
“Thủy tính dương hoa!”
“Ừm, tùy ngươi nghĩ như thế nào cũng được! Nếu cảm thấy không thể chịu nổi ta, Hộ Quốc tướng quân mời đi đường vòng, đừng tới gần ta.”
“Ngươi!”
Ngự Thiên Dung nhún nhún vai xoay người định rời đi, “Phượng Hoa, chúng ta đi thôi! Hộ Quốc tướng quân, ngươi nhớ bảo trọng, chúng ta hãy tự mình đi con đường của mình.
Còn giải dược của độc trên người ngươi, ta sẽ dùng làm lễ vật vào ngày ngươi tìm được tân phu nhân.”
“Đứng lại!” Nam Cung Tẫn thân ảnh chợt lóe, định ngăn nàng lại.
Lại bị một kiếm của Phượng Hoa chắn, “Hộ Quốc tướng quân, thỉnh tự trọng! Vẫn là câu nói kia, nếu ngươi muốn gả cho phu nhân, ta sẽ lo lắng nói giúp cho ngươi, nếu muốn phu nhân gả cho ngươi, vậy thì hết thảy không cần bàn nữa, bởi vì phu nhân đã sớm không thuộc về ngươi!”
“Cút ngay!” Nam Cung Tẫn cả giận nói, một chưởng đánh ra, hắn chán ghét những nam nhân bên cạnh nàng, nhất là gã Tịch Băng Toàn kia, còn có chính là người kia!
Phượng Hoa lắc mình tránh đi, “Hộ Quốc tướng quân, đây chính là hoàng cung, trong cung động võ chính là bất kính với Hoàng Thượng nha!”
“Hừ, thu thập ngươi, ta không cần báo trước với bất kì ai!”
Phượng Hoa mắt lạnh đảo qua, “Vậy thì phải xem Hộ quốc tướng quân có khả năng này hay không!”
Ngự Thiên Dung dừng chân, quay đầu nhìn hai người dùng hết sức ra tay.
Cao thủ so chiêu quả nhiên rất phấn khích a! Bất quá, thế này hình như không được ổn cho lắm… Ngự Thiên Dung nhìn hoa mai bay tán loạn đầy trời, không khỏi thở dài:
“U tư bất nhập thiểu niên tràng, vô ngữ chích thê lương.
Nhất cá phiêu linh thân thế, thập phân lãnh đạm tâm tràng!
Giang đầu nguyệt để, tân thi cựu mộng, cô hận thanh hương.
Nhâm thị xuân phong bất quản, dã tằng tiên thức đông hoàng!*”
* Bài “Triêu trung thố” của Lục Du
“Xem ra ngươi thật sự nhàn nhã, hộ vệ của mình đang vì ngươi mà liều mạng, ngươi lại ở đây ngâm thơ cảm thán, ai da, lòng người bạc lạnh a!”
Bùi Nhược Thần không biết khi nào đã đến, bỗng nhiên mở miệng làm Ngự Thiên Dung hoảng sợ, trong lòng thất kinh, hắn tới gần mình từ lúc nào cũng không có phát giác, đủ để thấy võ công của hắn cao hơn mình không biết bao nhiêu!
Bùi Nhược Thần nhìn hai người giao thủ, âm thầm lắc đầu, “Đấu pháp như vậy sợ là sẽ tổn hao sức lực lắm a!”
“Hừ, Nam Cung Tẫn không phải là biểu đệ của ngươi sao, sao không đi hỗ trợ?”
“Như vậy sao được! Quân tử chi chiến không cần người khác nhúng tay!”
Hứ, nói được nhẹ, nàng cũng không tin khi Nam Cung Tẫn thực sự nguy hiểm, hắn sẽ làm như không thấy.
Bất quá, võ công của Nam Cung Tẫn thực khá tốt, Phượng Hoa không có chiếm được ưu thế gì lớn, nhưng cũng không thấy bại, thoạt nhìn tựa hồ là ngang tay.
Bất quá, nàng cũng không tưởng người của mình bị tiêu hao dần, tâm niệm vừa động, Ngự Thiên Dung thân ảnh chợt lóe…