Bốn người thanh mai trúc mã? Ngự Thiên Dung kinh ngạc nhìn Bùi Nhược Thần, “Sao lại vậy, ngươi không phải là thanh mai trúc mã của bọn họ?”
“Bùi gia chúng ta mới đến kinh thành từ mười năm trước, cho nên ta không phải.”
Dù là vậy thì sao? Thanh mai trúc mã đều là chuyện hôm qua, điều quan trọng nhất là nàng không có cảm tình với Nam Cung Tẫn.
Hắn và bản tôn có quan hệ gì, nàng không muốn đi truy cứu, chỉ là muốn im lặng sống cuộc sống của mình.
“Phu nhân, chúng ta phải trở về.” Phượng Hoa chen giữa bọn họ.
Hắn không thích Bùi Nhược Thần kể chuyện trước kia của bọn họ, cũng không muốn Ngự Thiên Dung nhớ lại những điều tốt đẹp đã qua, để tránh khiến nàng sinh ra cảm giác không đành lòng với Nam Cung Tẫn.
Ngự Thiên Dung nhìn sắc trời, gật gật đầu, “Đúng là nên trở về nhà, cung yến này thật sự là khiến người ta nhàm chán, lại lãng phí thời gian của ta!”
“Nha đầu —— “
Ngự Thiên Dung xoay người thấy Táp ma ma, lập tức nghĩ đến trận đại chiến vừa rồi của bọn họ đã hủy đi rất nhiều hoa mai, trong lòng thầm kêu không xong, vẻ mặt tươi cười nhìn Táp ma ma, “Chào Táp ma ma, bà gọi ta có việc gì?”
“Nha đầu, vừa rồi ta đã cho nha hoàn truyền lời, giúp ngươi giải vây trước mặt hoàng thượng…”
“Cám ơn Táp ma ma.”
Táp ma ma phất phất tay, “Không cần cảm tạ ta, ta có điều kiện.”
Ách, “Không biết Táp ma ma muốn ta làm cái gì?”
“Ta hy vọng ngươi cho Nam Cung một cơ hội, hắn —— không phải đứa nhỏ hư hỏng, ngươi chỉ cần tìm hiểu một lần nữa sẽ thấy.”
Ai! Ngự Thiên Dung ai thán, nhìn vẻ mặt thành khẩn của Táp ma ma, lại không tiện thẳng thừng cự tuyệt, nghĩ nghĩ, liền trả lời: “Thuận theo tự nhiên đi!”
“Nha đầu —— “
“Táp ma ma, ta chỉ có thể đáp ứng bà như vậy, ta đã không còn là Ngự Thiên Dung trước kia.
Trước kia ta và hắn từng có cái gì, ta hết thảy đều quên, nếu nhất định phải hỏi ta nhớ rõ cái gì, thì chính là khi ta tỉnh lại, phát hiện tay mình thủ thiếu chút nữa là phế, người hạ thủ là hắn.
Ta mặc kệ hắn có lý do gì, dù sao nỗi đau kia chính là đổ lên người của ta.
Cho nên, ta có quyền lựa chọn không nhìn mặt hắn, thậm chí hận hắn.
Các ngươi nói hắn không xấu, ta tin tưởng, có lẽ giữa ta và hắn chỉ là quan điểm không giống nhau, nhưng trên đời này có một bó to người không xấu, không lý nào ta đều phải nhận bọn họ!”
Táp ma ma thở dài một tiếng, “Được rồi, liền thuận theo tự nhiên đi, chỉ cần ngươi đừng quá bài xích hắn là tốt rồi.”
“Vâng, chúng ta đây liền cáo từ!”
…
Không lại đi gặp Hoàng Thượng, Ngự Thiên Dung cùng Phượng Hoa, Trì Dương trực tiếp ra cung về nhà.
Dọc theo đường đi, Ngự Thiên Dung đều trầm mặc không nói, ngồi trên xe ngựa vén màn nhìn phong cảnh bên ngoài.
Phố lớn ngõ nhỏ, tràn ngập náo nhiệt… nhưng không có nét phồn hoa mà nàng quen thuộc, cả đời này, nàng có lẽ sẽ chỉ sống ở thế giới này!
“Phu nhân… Phu nhân!”
“A, làm sao vậy?” Ngự Thiên Dung thu hồi tâm thần nhìn Phượng Hoa.
Phượng Hoa nhìn nàng, “Phu nhân đang nghĩ chuyện Nam Cung Tẫn sao?”
“Làm gì khả năng, ta chỉ là nhìn xem phong thổ ở đây, Nam Cung Tẫn thế nào thì có quan hệ gì đến ta?”
“Phu nhân thật đúng là vô tình, một đêm vợ chồng trăm đêm ân, lời này ngươi quả nhiên đã quên sạch sẽ!”
Ngự Thiên Dung khinh thường bĩu môi, “Lời đó đúng là không sai, đáng tiếc ta căn bản không có kí ức nào là cùng hắn làm vợ chồng a! Hơn nữa, ta cũng không có làm gì hắn.
Là hắn ba lần bảy lượt làm khó —— đúng rồi, hắn nói nửa năm trước, hắn chỉ phái hai nhóm người đến giết ta, nhưng ta nhớ rõ lúc đó Băng Toàn đã cản đến bảy nhóm người, vậy năm nhóm kia rốt cuộc là ai phái tới giết ta a? Lúc đó, tay của ta còn chưa có khôi phục nha! Là ai thấy ta nghèo túng như vậy còn muốn giết ta cho thống khoái?”
“Chuyện này phải hỏi chính phu nhân thôi.”
“Hứ, nếu ta biết sẽ không cần nghi hoặc, trực tiếp cho các ngươi đi giáo huấn chủ mưu một chút là được.”
“Lúc ấy, Tịch Băng Toàn không có điều tra sao?”
Tịch Băng Toàn —— ừm, hình như có một lần nàng nói Tịch Băng Toàn tự mình làm chủ, về phần Tịch Băng Toàn có tra xét hay không, có điều tra thì tìm được cái gì, nàng thực không rõ lắm, Tịch Băng Toàn cũng không có báo cho nàng biết.
“Phu nhân?”
“Chắc là có tra xét, bất quá ta lúc ấy để chính hắn làm chủ, cho nên sau đó hắn cũng chưa nói có điều tra xong chưa.
Người của Hộ Quốc tướng quân hẳn là hắn đã tra được, chính là, hắn có nghĩ đến việc những người đó không phải đều là của Nam Cung Tẫn hay không thì ta không biết.”
Phượng Hoa giật nhẹ khóe môi, “Phu nhân thật đúng là tín nhiệm hắn!”
“Ừm, không có gì cần hoài nghi, việc gì phải lo lắng!”
“Vậy, phu nhân có tính toán gì không?”
“Dựa theo tình hình thôi!”
“Ý ta là chuyện của Nam Cung Tẫn.”
Ngự Thiên Dung nhíu mày, “Thuận theo tự nhiên đi! Chỉ cần hắn không phiền đến ta, ta sẽ không động hắn.”
“Phu nhân không nghĩ cho hắn cơ hội sao?”
“Cơ hội gì chứ? Trên đời này không có cái gì là hối hận, huống hồ, có cũng vô ích, ta cũng không phải —— Ngự Thiên Dung trước kia.”
Đúng vậy, không phải trước kia! Phượng Hoa yên lặng nhìn Ngự Thiên Dung, trong lòng bốn bề sóng dậy.