Sáng sớm hôm sau, Ngự Thiên Dung vừa ăn xong bữa sáng, Phượng Hoa liền tiến đến báo cáo kết quả điều tra, đương nhiên kết quả này cũng là do Bùi Nhược Thần nói cho hắn.
Ngự Thiên Dung nghe xong, khẽ nhíu mày, “Ý ngươi là nói người của Ngự gia không đối xử tốt với bà nhưng cũng không quá tệ bạc?”
“Đúng vậy, đại khái là vì tính tình lão phu nhân vô tranh vô thế, khiến những người đó cảm thấy không thú vị! Hơn nữa Ngự lão gia cũng không đặc biệt sủng ái bà, cho nên, sự tồn tại của bà chậm rãi không còn ai đố kỵ.”
“Vậy, vì sao để bà lên chùa cầu phúc cho Ngự gia ?”
“Này, nghe nói là bà chủ động xin đi.”
Ách! Chủ động đi?
“Phu nhân, cũng có thể là do bà muốn vì ngươi tránh được một chút đồng tình, hy vọng Ngự gia có thể tiếp nhận ngươi một lần nữa.”
Vì nữ chi của mình sao? Ngự Thiên Dung nghi hoặc nhìn Phượng Hoa, “Ngươi nói, nếu bà thật sự là vì… Ta, vì sao một lần cũng không đến thăm ta? Chẳng lẽ cầu phúc thì thực tế hơn so với đến thăm hỏi nữ nhi của mình sao?”
“Này, phải hỏi lão phu nhân thôi.” Cho nên hắn mới nói là không nên tìm, đều do tên Bùi Nhược Thần kia tự chủ trương nói chuyện này cho nàng, khiến cho mọi chuyện phiền toái lên.
“Biết bà ở chùa nào không?”
“Biết, là một ngôi chùa ngay tại ngoại ô.
Nếu đi xe ngựa, cần một canh giờ.
Phu nhân muốn đi ngay không?”
Ngự Thiên Dung nhìn hắn, tán thưởng vỗ vỗ vai hắn, “Phượng Hoa a, ngươi thật đúng là nghĩ rất chu đáo!”
Phượng Hoa nắm lấy tay nàng, ánh mắt chợt lóe, “Phu nhân, hy vọng ngươi ở bên ngoài nhớ kỹ, nam nữ thụ thụ bất thân!”
Ách! Ngự Thiên Dung thu tay lại, lắc đầu, “Phượng Hoa, ta đây là lần đầu tiên nghe được ngươi nói chuyện đứng đắn như vậy! Ta cứ tưởng rằng ngươi chính là một lãng tử phóng đãng không kềm chế được a!”
Ách! Phượng Hoa trợn trắng liếc nàng một cái, Ngự Thiên Dung ha ha cười, “Yên tâm, ta chỉ thân cận với người nhà mình, còn đối với người ngoài, ngay cả quần áo ta cũng sẽ không chạm.
Được rồi, đừng nói đùa nữa, hôm nay chúng ta phải đi đó!”
“Phu nhân, có muốn dẫn thiếu gia cùng đi không?”
“Đương nhiên phải dẫn đi, nếu Duệ Nhi không đi, ta làm sao biết là người nào.”
…
Duệ Nhi nghe nói sắp đi đón bà ngoại, cực kì cao hứng, dọc theo đường đi đều vén màn xe ngựa nhìn ra cảnh bên ngoài, chốc chốc lại hỏi đã tới chưa.
Ngự Thiên Dung thấy hắn vui vẻ như vậy, lòng có chút giật mình, thân tình, một thứ bình thường, đơn giản như vậy, có người lại chỉ có thể nhìn từ xa, vươn tay ra chỉ là trống trơn!
“Mẹ, mẹ, mẹ có nhớ bà ngoại không?” Bỗng nhiên Duệ Nhi níu tay Ngự Thiên Dung, thúy thanh hỏi.
Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Nhớ, bất quá, không giống như Duệ Nhi nghĩ thôi.”
“Mẹ, bà ngoại nhìn rất giống mẹ!”
“Thật không?”
“Mẹ, mẹ, mau nhìn, tuyết rơi!”
Ngự Thiên Dung giương mắt nhìn lại, bầu trời thoáng hiện những bông tuyết màu trắng, chậm rãi bay xuống, người qua lại trên đường đều cười nói, tuyết rơi đúng lúc chính triệu năm được mùa a!
Tuyết bay mang theo gió đông, bồi hồi loạn nhiễu thinh không.
Quân nhìn như hoa rơi, bay xuống nơi phàm trần.
“Phu nhân, có nên đi về không? Tuyết này xem ra là càng lúc càng lớn.”
“Không, tiếp tục đi tới, khó có dịp hạ tuyết, lên núi thưởng thức cảnh tuyết cũng không tệ, bất quá, Trì Dương, ngươi trở về mang thêm quần áo giữ ấm đến đây đi, chúng ta sẽ ở chùa miếu chờ ngươi.”
“Vâng, phu nhân.” Trì Dương rời xe ngựa, dùng khinh công chạy về.
Đưa tay đón lấy một mảnh bông tuyết, lạnh lạnh, băng băng, một loại cảm giác xa lạ mà quen thuộc thẩm thấu vào đáy lòng, nhộn nhạo gợi một chuỗi gợn sóng.
Đã bao nhiêu nàng không nhìn thấy tuyết? Nhất là bông tuyết lớn như vậy, phi vũ đầy trời, dần dần làm nhạt nhòa tầm nhìn của người đi đường…
“Phu nhân, tuyết rơi quá lớn, ta thấy, chúng ta phải đi bộ lên núi.”
“Ừm, ngươi ôm Duệ Nhi đi lên trước tìm phòng nghỉ ngơi đi! Ta sẽ đi theo sau.”
Phượng Hoa nhìn Duệ Nhi, lại nhìn Ngự Thiên Dung, gật gật đầu, ôm lấy Duệ Nhi liền phi thân lên núi.
Ngự Thiên Dung liếc nhìn xe ngựa một cái, kéo lấy dây cương, vỗ vỗ lưng ngựa, “Chúng ta đi thôi, đi tìm một chỗ có thể giữ ấm thôi.”
Con ngựa kêu lên mấy tiếng, tạp tạp chân liền tháp tháp tháp tháp thong thả đi lên.
Bông tuyết bay tán loạn, nhìn như phấn, như mưa, chúng vướng trên mái nhà, trên mặt đất, trên cỏ khô, trên cánh đồng bát ngát.
Ở giữa tiết trời lạnh thấu xương, chúng tung bay, quần vũ xoay tròn… Có người nói tuyết là cô độc, là tử điệu vũ, là vũ tinh hồn.
Bông tuyết chậm rãi bay xuống, dính vào tóc, quần áo, trên bàn tay… Hàn ý nhè nhẹ chậm rãi chảy xuôi vào lòng.
Bông tuyết vẫn như, chỉ có sự đời là đổi thay.
“Phu nhân!!!”
Khi Phượng Hoa an trí cho Duệ Nhi xong, chậm chạp không thấy Ngự Thiên Dung đi lên, liền dặn hai gã hộ vệ và nha hoàn đi cùng chiếu cố Duệ Nhi, còn hắn xuống núi tìm Ngự Thiên Dung.
Lại thấy ở giữa sườn núi có một người bị phủ tuyết gần hết, tóc tai, quần áo đều bám đầy từng mảng bông tuyết, chỉ chừa lại khuôn mặt, lộ ra vẻ mặt mê mang.
Phượng Hoa buồn bực, nhịn không được cơn tức trong lòng, chạy tới đưa tay kéo nàng, “Phu nhân! Ngươi choáng váng a!” Kéo một cái, làm rơi xuống không ít tuyết bám trên người Ngự Thiên Dung, Phượng Hoa phát hiện bàn tay hắn đang giữ chặt cũng là lạnh cứng, trong lòng cả kinh, “Ngươi thế nào rồi?”
Ngự Thiên Dung bừng tỉnh, cười nhẹ, “Không có việc gì, chỉ là cảm thấy cảnh tuyết thật sự là độc đáo! Ngươi xem, phong cảnh ở xa đều bị che khuất, chỗ ở gần thì bị tân trang trở thành thuần trắng, không biết còn tưởng rằng thiên địa đều thuần khiết hoàn mỹ như vậy đâu!”
Phượng Hoa vốn đang tức giận, giờ nhìn thấy mạt buồn bã trong mắt nàng, bỗng nhiên không thể phát hỏa với nàng, bất đắc dĩ nói: “Phu nhân, thiếu gia đang ở trên núi chờ ngươi đó a!”
“Đúng rồi, ta hiện tại có Duệ Nhi.
Đi thôi, đừng để hắn lo lắng!” Ngự Thiên Dung vỗ vỗ bông tuyết trên người, dẫn đầu đi lên núi.