Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 230: Mẹ Ruột





“Thiên Dung ——” Hoài Ngọc phu nhân thật lâu sau rốt cục hô nhỏ một tiếng.

Ngự Thiên Dung nhìn nàng, khẽ gật đầu, “Xin chào.”
Hoài Ngọc phu nhân chấn động, ngơ ngác nhìn nàng, “Thiên Dung, con —— “
“Ta không biết bà là ai, thật ngại quá.”
Cái gì! Hoài Ngọc phu nhân khiếp sợ nhìn nàng, tựa hồ không thể tin được đây là lời nữ nhi mình nói ra.

Nếu không phải khuôn mặt này giống nữ nhi của bà như đúc, bà thực không thể tin được đây là nữ nhi dịu dàng của mình.

Trên mặt mang theo mấy phần bi thương, Hoài Ngọc phu nhân đau lòng nói: “Thiên Dung, ta là mẹ ruột của con a!”

“Mẹ ruột sao?” Ngự Thiên Dung bình tĩnh nhìn bà, nhìn thẳng vào mắt của bà một hồi lâu mới nói: “Chính là Ngự gia Hoài Ngọc phu nhân?”
“Thiên Dung —— con, làm sao vậy?”
Ngự Thiên Dung cười nhẹ, “Ta đã mất trí nhớ hơn một năm, thế nào, bà không nhận được tin tức gì sao?”
Mất trí nhớ? Hoài Ngọc phu nhân thì thào lẩm bẩm: “Sao có thể, sao có thể như vậy?”
“Sự thật chính là vậy, tất cả mọi người và sự tình trước kia ta đều quên, bao gồm bà và chuyện ở Ngự gia.”
“Thiên Dung —— con, ta… Ta không biết, vào ngày con bị hưu, ta đã đến nơi này vì Ngự gia cầu phúc, lão gia nói, ông ấy sẽ cho người chăm sóc tốt cho con, con, con sao lại…”
Chăm sóc? Cho người chăm sóc tốt cho nàng? Nói giỡn hoài, Ngự Thiên Dung khóe môi khẽ nhếch, thản nhiên châm chọc hiển lộ ra, “Là lão gia, Ngự gia sao? Nói thật, ngay cả một người Ngự gia ta cũng không biết.

A, tối hôm qua tham gia cung yến, ta hình như có gặp được một vị Liên Phi nương nương, nghe nói nàng là Ngự gia đại tiểu thư.”
Ngữ khí thật lạnh lùng, biểu tình thật quá xa lạ, Hoài Ngọc phu nhân cảm thấy tim mình như bị thắt lại, vì sao lại như vậy? Vì sao lại như vậy? Hắn rõ ràng đã đáp ứng mình sẽ chăm sóc nữ nhi, sao giờ nàng lại trở thành thế này? Hắn lừa mình? Lại lừa mình thêm một lần nữa!
Nước mắt, nhịn không được liền chảy xuống, Hoài Ngọc phu nhân đau thương nhìn Ngự Thiên Dung, “Nguyên lai hắn vẫn đều gạt ta, ta —— ta cứ nghĩ, cho dù rời đi tướng quân phủ, có hắn chiếu cố, ít nhất con cũng được áo cơm không lo… Ít nhất…” Không thể nhịn nổi nổi, bà ôm mặt rưng rức khóc.

Khóc lê hoa đới vũ* hẳn là như vậy đi, bộ dạng bà khóc thật sự khiến người ta đau lòng, Ngự Thiên Dung âm thầm thở dài, nữ nhân động lòng người như thế, khó trách có thể làm động lòng Ngự gia lão gia, chuộc nàng khỏi thanh lâu đem về nhà.
* Trích từ một câu thơ miêu tả vẻ đẹp kiều diễm của Dương Quý Phi ngay cả khi khóc:
“Ngọc dung tịch mịch lệ lan can
Lê hoa nhất chi xuân đới vũ”
(Trường hận ca – Bạch Cư Dị)
“Lệ dàn mặt ngọc lưa thưa,
Cành lê hoa chíu hạt mưa xuân đầm.”

(Bản dịch của Tản Đà)
“Bà ngoại —— “
Duệ Nhi bỗng xuất hiện trong tầm mắt mọi người, Ngự Thiên Dung nao nao, còn Hoài Ngọc phu nhân thì mở to đôi mắt đẫm lệ, kinh hỉ nhìn Duệ Nhi, “Duệ Nhi, sao con ở đây?”
“Bà ngoại, con cùng mẹ tới đây, mẹ nói muốn dẫn con tới gặp bà!”
Hoài Ngọc phu nhân kinh hỉ ôm Duệ Nhi, bộ dạng vừa khóc vừa cười khiến người ta nhìn không đành lòng.
Hoài Ngọc phu nhân nhìn về phía Ngự Thiên Dung, “Thiên Dung, con —— không quên mẫu thân đúng không? Nếu không, sao con có thể mang Duệ Nhi đến gặp ta?”
Ngự Thiên Dung tiếc hận nhìn nàng, “Thật có lỗi, ta thật sự không nhớ rõ bà, cũng không còn là Ngự Thiên Dung mà bà quen thuộc.

Ta sở dĩ tới nơi này, là vì Bùi Nhược Thần nói cho ta biết bà ở đây, cũng bởi vì Duệ Nhi nói hắn thích bà.”
“Thiên Dung —— “
“Tuy rằng ta mất trí nhớ, bất quá, việc bà là mẫu thân của ta cũng sẽ không thay đổi, cho nên, ta hôm nay đến chính là muốn hỏi bà một câu: Bà có muốn đến sống với chúng ta, rời đi Ngự gia?”
Rời đi Ngự gia, sống với các nàng? Hoài Ngọc phu nhân ngơ ngác nhìn Ngự Thiên Dung, không biết nữ nhi của mình rốt cuộc đã biến thành một nữ nhân thế nào.


“Ta đã sớm không phải người tự do, cho dù ta nguyện ý, cũng phải được lão gia đồng ý.”
“Chuyện này bà không cần lo lắng, bà chỉ cần trả lời ta, muốn hay là không muốn, đồng ý hay là không đồng ý? Duệ Nhi nay bên cạnh chỉ có một mình ta là người thân, ta hy vọng hắn có thể có thêm một ít thân nhân quan tâm hắn.”
Hoài Ngọc phu nhân nhìn Ngự Thiên Dung, trong lòng âm thầm sửng sốt, nữ tử này thật sự là nữ nhi của mình sao? Nữ nhi của mình có mạnh mẽ như thế sao?
Ngay lúc bà còn đang chần chờ, bên tai bỗng vang lên giọng nói trẻ con của Duệ Nhi, “Bà ngoại, bà không muốn đến ở cùng với Duệ Nhi sao?”
Vừa chạm đến ánh mắt mong mỏi của Duệ Nhi, Hoài Ngọc phu nhân trong lòng liền tê rần, đây chính là ngoại tôn duy nhất của mình a! Bà sao có thể không thích, nhưng mà, thật sự có thể rời đi Ngự gia sao?
“Bà ngoại?” Duệ Nhi nghi hoặc nhìn bà, “Bà ngoại không thích Duệ Nhi sao?” Nói xong hốc mắt liền đỏ lên, hết sức ủy khuất nói: “Duệ Nhi lúc nào cũng đều rất nhớ bà ngoại a, nhưng không được gặp bà, cũng không dám nói mẫu thân dẫn con đi tìm bà, sợ ông ngoại lại mắng chúng ta!”
“Duệ Nhi ngoan, bà ngoại làm sao lại không thích con, bà ngoại cũng rất muốn đến ở cùng với con, mỗi ngày cùng chơi với con…”
“Vậy đi theo mẹ con đi, mẹ nói, mẹ có cách!” Duệ Nhi ôm cổ Hoài Ngọc phu nhân, làm nũng nói.
Hoài Ngọc phu nhân nhìn về phía Ngự Thiên Dung, thật sự có thể sao?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.