Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 232: Chính Là Uy Hiếp





Hoài Ngọc nhìn sang Ngự Thiên Dung, “Thiên Dung —— “
“Nếu bà thương ta, như vậy đừng mở miệng, trừ phi bà muốn theo hắn về Ngự gia sống, ta sẽ không ngăn trở.


“Ta ——” Hoài Ngọc phu nhân có chút sững sờ, bà đã sớm không muốn sống ở Ngự gia, trước đây là vì nữ nhi mới không có rời đi, nay nữ nhi của ba đã không còn bị Ngự gia kiềm chế, bà sao lại còn muốn ở lại Ngự gia!
Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Không muốn thì hãy đứng ở một bên chờ xem, cơ hội không phải lúc nào cũng có, nếu bà không muốn đi, ta tuyệt không miễn cưỡng bà, còn nếu bà muốn đi, ta đương nhiên sẽ hỗ trợ, đây là ta nợ bà.


“Thiên Dung… Ông ấy dù sao cũng là phụ thân của con—— “
“Yên tâm, ta không định đả thương hắn.



Ngự lão gia thấy Hoài Ngọc phu nhân chỉ giương mắt nhìn, tiểu thiếp của hắn cư nhiên công nhiên tỏ vẻ không muốn sống với mình? Nếu là ngày xưa, hắn tất nhiên sẽ giận tím mặt, chính là, nay hắn phải lo lắng cho tánh mạng của mình, nghe Ngự Thiên Dung nói không định thương tổn hắn, lòng mới thả lỏng một ít.

“Phượng Hoa, buông hắn ra đi!”
Phượng Hoa liếc Ngự lão gia một cái, lạnh lùng thu kiếm về.

“Ngự lão gia, ngươi muốn thế nào mới nguyện ý để mẫu thân ta tự do?”
Ánh mắt Ngự lão gia đảo qua Hoài Ngọc phu nhân, lại nhìn sang Ngự Thiên Dung, “Chuyện này dễ thôi, chỉ cần ngươi trở lại phủ tướng quân, ngoan ngoãn làm Hộ Quốc phu nhân!”
Mắt Ngự Thiên Dung phát lạnh, “Chuyện này có lợi gì cho ngươi sao?”
Ngự lão gia ánh mắt chợt lóe, “Chuyện này ngươi không cần biết, chỉ cần an phận sống ở phủ tướng quân, được Nam Cung Tẫn sủng ái là được rồi.


“Nếu ta không đáp ứng?”
“Như vậy, mẫu thân ngươi cũng không được tự do!”
Ngự Thiên Dung buồn cười nhìn hắn, trên đời này có một loại người, chỉ cần vết sẹo lành sẽ quên đau, Ngự lão gia này tựa hồ vết sẹo còn không chưa tốt bao nhiêu đã quên đau a! Nháy mắt với Phượng Hoa một cái, Phượng Hoa thân ảnh chợt lóe, trường kiếm một lần nữa đặt lên cổ Ngự lão gia, “Ngự lão gia, ngươi có phải là cảm thấy kiếm của ta không xẹt qua cổ họng của ngươi rất không kích thích?”
Ngự lão gia một lần nữa thắt ruột lại, “Ngươi muốn thế nào?”
“Ngự lão gia thật đúng là hay quên, phu nhân vừa mới không phải đã nói sao, cho lão phu nhân tự do a! Thật không biết với trí nhớ như vậy của ngươi, làm thế nào được hoàng đế trọng dụng.

Ừm… Ta nghĩ nhất định là đổi bằng ả nữ nhi kia của ngươi đi!”
“Nếu ngươi đã biết nữ nhi của ta là quý phi thì không nên uy hiếp ta, nếu không —— “
Kiếm của Phượng Hoa lại tới gần vài phần, Ngự lão gia cảm thấy cơn đau truyền đến, sắc mặt đại biến, “Ngươi định giết ta?”
Phượng Hoa lạnh lùng cười, “Ta đúng là nghĩ như vậy, bất quá, không có phu nhân ra lệnh, ta sẽ không ra tay.



Ngự lão gia nhìn sang Ngự Thiên Dung, “Nghiệp chướng, ngươi dám giết cha!”
Ngự Thiên Dung lạnh lùng nhìn hắn, “Ngươi sai lầm rồi, ta đã sớm quên ngươi là phụ thân ta, hơn nữa, ta cũng không muốn giết ngươi, nhưng ngươi phải không ép ta mới được a! Ta tuyệt đối sẽ không về Tướng quân phủ, nếu muốn đi, ngươi có thể tìm nữ nhi khác đi.

Còn tự do của mẫu thân, ta nhất định phải lấy, ngươi nếu không đồng ý, ta sẽ để hộ vệ của ta chậm rãi nói chuyện với ngươi, thẳng đến khi ngươi đồng ý mới thôi.


“Ngươi ——, Thiên Dung, ngươi là nữ nhi của ta, chẳng lẽ ta sẽ hại ngươi sao? Nối lại tình xưa với Hộ Quốc tướng quân có cái gì không tốt.

Hắn đường đường là Hộ Quốc tướng quân, là Ly Quốc đại tướng quân, trong triều văn võ bá quan có ai dám bất kính hắn, ngươi có thể lại trở thành Hộ Quốc phu nhân quả thực chính là thiên đại hảo sự, vì sao ngươi không chịu đáp ứng?”
“Thật ngại quá, ta không có hứng thú với danh hiệu Hộ Quốc phu nhân.


“Ngươi chẳng lẽ còn oán hận Nam Cung Tẫn oan uổng ngươi?”

Ngự Thiên Dung không kiên nhẫn liếc nhìn Ngự lão gia, “Sự kiên nhẫn của ta không tốt lắm.


Kiếm của Phượng Hoa chuyển lên chỉa vào giữa hai chân mày của Ngự lão gia, “Đếm tới ba, nếu ngươi không đáp ứng thì đi gặp Diêm Vương đi! Một, hai—— “
“Dừng lại, ta đáp ứng là được!” Ngự lão gia thấy Ngự Thiên Dung lạnh lùng nhìn mình, hiểu được nàng sẽ không ngăn cản hành động của gã hộ vệ này, liền không dám lấy tánh mạng của mình ra mạo hiểm nữa.

“Tốt lắm, cứ như vậy đi, ngươi đi đi!”
“Hoài Ngọc, chẳng lẽ ngươi không quay về thu thập một ít hành lý?”
Ngự Thiên Dung quét mắt nhìn Ngự lão gia, “Không cần, ngoại trừ con người, những thứ vật chết này đều có thể mua.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.