Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 235: Ngươi Thay Đổi





A —— a —— a ——
Ta đã chết, lại sống đến giờ…
Ha ha ha ——
Ta đã chết, lại sống đến giờ ——
Một chuỗi âm phù vang vọng giữa sườn núi, cứ quanh quẩn, bắn thẳng vào tim hai người! Réo rắt như vậy, đau thương như vậy!
Phượng Hoa vươn tay tưởng giữ chặt lấy nàng, đột nhiên phát hiện khoảng cách giữa hắn và nàng lại xa như vậy, thế giới của nàng và hắn tựa hồ không hợp nhau, tâm tư giữa bọn họ thậm chí cũng hoàn toàn bất đồng…
Một khúc sáo bi ai, một khúc ca bi ai, một đoạn vũ bi ai, làm đông lạnh đến bừng tỉnh ba trái tim, bông tuyết tiếp điệu múa của mình, đại địa tiếp tục giấc ngủ say, trời cao tiếp tục rơi lệ không ngừng…
Không ai đánh vỡ niềm đau thương làm cho lòng người say mê này, cũng không có ai gián đoạn bản nhạc làm cho lòng người đau đớn này…
“Thế nào, mê mẩn?”
Phía sau Phượng Hoa bỗng xuất hiện một thân ảnh cao lớn, Bùi Nhược Thần cũng mặc bạch y, ống sáo trong tay còn vướng mấy bông tuyết.


Phượng Hoa nhìn bóng người ở vách núi xa xa, nhẹ giọng hỏi, “Sao ngươi lại tới đây?”
“Đương nhiên là vì cần mới đến.


“Tiếng sáo của ngươi là vì muốn dẫn nàng đến nơi này sao?”
Bùi Nhược Thần cũng nhìn tấm lưng kia, thản nhiên trả lời: “Đúng vậy! Ngươi không phải luôn rất hiểu ta sao?”
Bàn tay trong tay áo Phượng Hoa chậm rãi nắm chặt thành nắm đấm, thanh âm của hắn lúc này so với tuyết còn lạnh hơn vài phần, “Ngươi muốn giết nàng?”
Bùi Nhược Thần tựa hồ một chút cũng không có chú ý tới hàn ý trong giọng nói của Phượng Hoa, vẫn cứ nhìn thân ảnh mảnh khảnh kia, chậm rãi giơ ống sáo lên.

Tiếng sáo êm tai nhưng ai uyển lại tiếp tục tung bay giữa ngọn núi… Ánh mắt theo sát thân ảnh đang mải mê múa kia, thật lâu sau, hắn mới buông cây sáo, thở dài một tiếng: “Không thể tưởng được trong thiên hạ cư nhiên còn có người khiến ta theo không kịp!”
Phượng Hoa ngẩn ra, nhìn về phía hắn, “Ngươi —— “
“Ta đúng là muốn giết nàng, không sớm một ngày cũng không trễ một ngày, cũng không thèm để ý sớm một năm hoặc là trễ một năm…”
“Nàng vô hại đối với ngươi —— “
Bùi Nhược Thần lắc lắc đầu, lạnh lùng hỏi: “Sau này thì sao? Ngươi muốn ta buông tha nàng, bởi vì nàng đã mất trí nhớ? Bởi vì nàng không là Ngự Thiên Dung trước kia?”
“Xem như là nể tình Duệ Nhi, không được sao?” Giọng nói Phượng Hoa chưa từng bất an như thế, hắn lần đầu tiên thấy lòng mình run rẩy.

Bùi Nhược Thần nhìn Phượng Hoa thật lâu, lại nhìn thoáng qua bóng người còn đang múa dưới trời tuyết, “Phượng Hoa, ngươi thay đổi!”
Nói xong, thản nhiên rời đi, lưu lại một bóng dáng lạnh lùng cô tuyệt.

Phượng Hoa nhìn Bùi Nhược Thần đi xa, tâm bất giác chùn xuống.


Thật lâu sau, thân ảnh mơ hồ kia rốt cục dừng lại, Phượng Hoa chậm rãi tới gần, đến bên cạnh Ngự Thiên Dung, thấy mái tóc dài của nàng bị tuyết bám vào không ít, đưa tay nhẹ nhàng phủi xuống, rút ra một cái khăn tay đem qua, “Phu nhân, cần phải trở về.


Ngự Thiên Dung nhận lấy khăn, nhẹ nhàng lau tuyết rơi trên mặt, nước mắt vì lạnh cũng thành bông tuyết, rơi vào sườn núi…
“Đi thôi!”
Phượng Hoa nhìn nàng một cái, lấy áo choàng trên người khoác lên người nàng, yên lặng không nói gì.

Ngự Thiên Dung mỉm cười, nhìn thế giới màu bạc xa xa, chậm rãi nói: “Ngươi biết không, ta sợ tuyết rơi, bởi vì khi tuyết rơi, tình yêu có thể sẽ bị đông lại… Có buồn cười không, rõ ràng biết đậu đỏ khó cầu, vẫn cố tình khăng khăng một mực, mong muốn có một viên đậu đỏ để chứng minh lòng ta không sai!”
“Phu nhân.


“Con người a, nhiều lúc rất cố chấp đến kì quái, càng bị thương thảm hại, càng muốn tự mình đứng lên một lần nữa tại chính nơi đó…”
Phượng Hoa nhìn nàng, trầm mặc không nói, nàng giờ phút này không phải cần người nào an ủi, nàng cần, chỉ là được giải tỏa, giải tỏa áp lực trong lòng!
Hắn quả nhiên đã thay đổi, đổi lại là trước kia, hắn sao lại có kiên nhẫn đứng cùng với một nữ nhân dưới trời tuyết, vì nàng mà nghĩ nhiều như vậy? Ha ha, buồn cười, con người a, thật đúng như lời nàng nói, có đôi khi thật kì quái.


Bất quá, hắn không phải kẻ cố chấp, hắn chính là một người biết bày mưu nghĩ kế.

“Lúc nãy, người thổi sáo là Bùi Nhược Thần phải không?” Ngự Thiên Dung bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi.

Phượng Hoa gật gật đầu, tiếng sáo của hắn, người khác bắt chước không nổi, huống chi người thông minh như nàng, sao có thể không phát hiện ra được, cho dù lúc nãy nàng đắm chìm trong thế giới của mình nên không có đi so đo, khi tỉnh lại cũng sẽ phát hiện.

“Thật đúng là trùng hợp, hắn cũng đến giúp vui!” Ngự Thiên Dung cười nhẹ, “Đi thôi, Duệ Nhi chắc là chờ sốt ruột rồi.


Phượng Hoa ngơ ngác nhìn nàng, nàng rốt cuộc là có hiểu hay không? Là có hoài nghi hay vẫn không có phát hiện?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.