Phượng Hoa nhìn Ngự Thiên Dung, bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi: “Phu nhân, ngươi có tin ‘nhất hoa nhất thế giới, nhất phật như như lai’* không?”
* Đây là một câu trong Phập pháp, vì mình cũng không hiểu rõ lắm nên sẽ không loạn bình luận.
Ngự Thiên Dung nhìn hắn một cái, hơi hơi ghé mắt, nhớ hình như Kinh Phật có câu này.
Nhất hoa nhất thế giới
Nhất thảo nhất ngày đường
Nhất diệp nhất như lai
Nhất sa nhất cực lạc
Nhất phương nhất Niết bàn
Nhất tiếu nhất trần duyên
Nhất niệm nhất thanh tĩnh.
Này hết thảy đều là một loại tâm tình.
Tâm nếu không có gì thì có thể nhất hoa nhất thế giới.
Hiểu thấu đáo này đó, nhất hoa nhất thảo đó là toàn bộ thế giới, mà toàn bộ thế giới cũng liền là hoa là cỏ!
Yêu cũng là một loại tâm tình như vậy: chiếm được tình yêu, liền giống nhau đã chiếm được toàn thế giới! Đối diện người mình âu yếm, mặc kệ thân ở nơi nào, cũng như mộc xuân phong.
“Nguyên lai ngươi cũng ảo tưởng chân ái a?”
Phượng Hoa lắc đầu, lãnh đạm nói: “Sai, ta vẫn cho rằng đây chính là suy nghĩ của kẻ yếu, bởi vì không thể đi đến vị trí cao nhất, bọn họ đành dừng lại, lấy tình nhi nữ mà an ủi chính mình.
Một kẻ mạnh sẽ không vì tư tình nhi nữ mà buông tha khát vọng của mình.
Bất quá, phu nhân là một nữ tử, cho nên, hy vọng được đến cảm tình như vậy cũng coi như bình thường đi! Thánh hiền có câu ‘nữ tử vô chí lớn’ đó thôi!”
Ách! Ngự Thiên Dung không nói gì nổi, đây là thánh hiền nào nói a?
“Mẹ!” Tiếng Duệ Nhi truyền đến, hai thân ảnh thoáng hiện, Phượng Hoa tự giác lui sang một bên.
Ngự Thiên Dung liếc nhìn Hoài Ngọc phu nhân một cái, đưa tay ôm lấy Duệ Nhi, “Thế nào, hôm nay chơi có vui không?”
“Dạ vui, bà ngoại còn giúp con đắp người tuyết nữa a! Mẹ, mẹ cũng đến chơi đi!” Duệ Nhi chờ mong nhìn nàng.
Ngự Thiên Dung ôn nhu gật gật đầu, “Tốt, đi thôi!”
Phượng Hoa cùng đi theo sau, nhìn Ngự Thiên Dung và Duệ Nhi lăn lăn cầu tuyết trong sân, làm cái gọi là người tuyết, này cũng là do phu nhân dạy, ai, thiếu gia của bọn họ a, không biết khi nào mới có thể oai phong lớn thành người a!
“Mẹ, đây là ai a?” Duệ Nhi nhìn người tuyết của Ngự Thiên Dung, rất là tò mò.
Ngự Thiên Dung nhìn ông lão người tuyết cùng hai con chim to trên vai hắn, mỉm cười, “Là một ông lão, ông ấy nuôi hai con chim.”
“Vì sao một con thì dang cánh, con kia không có?”
Ngự Thiên Dung phiền muộn cười cười, nhẹ giọng giải thích nói: “Bởi vì hai con chim của ông lão là một trống một mái.
Ông lão mỗi ngày đều mang theo chúng nó ra ngoài tản bộ.
Chim trống và chim mái, mỗi con ngồi trên vai trái và vai phải của ông lão.
Chim trống có khi bay đi một vòng, nhưng trước khi trời tối, nó đều tự mình bay về sào.
Chim mái lại chưa bao giờ rời đi vai ông lão.
Cứ như thế ngày qua ngày, nhoáng lên một cái rất nhiều năm trôi qua, hết thảy chưa bao giờ thay đổi.
Thẳng đến một ngày, lúc đó mọi thứ đều giống như trước kia, ông lão sau khi cơm nước xong, lại mang theo hai con chim đi tản bộ.Bỗng nhiên chim mái vốn luôn im lặng đậu trên vai phải chợt tung hai cánh lên, đảo mắt liền không thấy tung tích.
Chim trống ngửa mặt lên trời thét dài, không thấy hồi âm.
Từ đó, chim trống ngày ngày kêu gào trên sào, không bao giờ chịu rời sào một bước.
Ba tháng sau, chim trống buồn bực tuyệt thực mà chết, trước khi chết vẫn kêu gào không ngừng.
Rất nhiều năm trôi qua, thẳng đến khi ông lão qua đời, chim mái cũng không trở về lần nào.”
Duệ Nhi khó hiểu kéo ống tay áo Ngự Thiên Dung, sốt ruột hỏi: “Vì sao a?”
“Bởi vì nàng bị thương tâm, không muốn ở cùng với chim trống nữa, cho nên bỏ đi.”
Trong cuộc sống, nam nhân thường nói mình yêu mới lạ.
Bọn họ tựa như đứa nhỏ ham chơi, thường lén tìm cơ hội vụng trộm đi ra ngoài chơi đùa, chơi mệt tự nhiên sẽ về nhà.
Bên ngoài, bọn họ phong lưu khoái hoạt; ở nhà, bọn họ cũng muốn làm một trượng phu tốt, phụ thân tốt.
Trong đầu óc bọn họ luôn vạch ra ranh giới thập phần rõ ràng, vợ và người tình, tốt nhất là nhất cử lưỡng tiện.
Trong số bọn họ cũng có vài người từng trượt chân thay lòng đổi dạ, nhưng khi cân nhắc lợi hại nặng nhẹ, trước sự công kích nước mắt của vợ con, dưới sự phê phán ác liệt của bạn bè, phần lớn có thể cải tà quy chính, chân thành sửa sai, chính là cái gọi là con hư biết nghĩ lại, quý hơn vàng.
Mà nữ nhân, các nàng thường xem tình yêu như sinh mệnh.
Trong xương các nàng, hai chữ tình yêu là thần thánh không thể xâm phạm.
Mà đại đa số nữ nhân lại đều níu giữ cái cũ, nếu thương tổn không phải loại đau triệt linh hồn tâm cốt, các nàng tuyệt không coi nhẹ mà buông tha.
Nhưng khi nữ nhân quyết ý từ bỏ, thì tình yêu mà các nàng từng xem như sinh mệnh sẽ hoàn toàn bị phá hủy, sớm không còn đường lui.
Cho nên, nữ nhân một khi thay tâm tuyệt tình, đó là vĩnh viễn cũng không quay đầu.
Giống như con chim mái bay khỏi vai chủ nhân kia, một đi không quay lại.
Nữ nhân yêu, bởi vì trung thành, cho nên dứt khoát kiên quyết.
“Mẹ, chim trống đã làm chuyện gì khiến chim mái thương tâm a?”
“Duệ Nhi ngoan, sau này lớn lên con sẽ hiểu.” Ngự Thiên Dung khẽ cong môi, một chút cười nhạo hợi lên: con hư biết nghĩ lại, quý hơn vàng? Ha ha… Câu này dùng ở tình yêu thật cỡ nào châm chọc a! Đây là chuyện nàng vô tình đọc được, lúc ấy cảm thấy rất đồng cảm, chúng nó tựa như trong nam nữ trong cuộc sống.
Nhưng mà, nàng chán ghét nam nhân có mới nới cũ, càng chán ghét nam nhân yêu mới lạ.
Loại đầu thì còn tỏ rõ quan điểm mình một chút, loại sau lại muốn chiếm cả người cũ lẫn mới, lòng tham không đấy, chỉ làm bẩn tình yêu!
Bất quá, để đạt được cảnh giới nhất hoa nhất thế giới, hẳn là rất khó đi! Không chiếm được cũng đừng muốn, dựa theo cảm giác của mình mà sống thì tốt rồi.
Chấp nhất, quá mệt mỏi; nhưng nếu đã không có chấp nhất, linh hồn không chừng sẽ trở nên hoang vu!